Lạn Kha Kì Duyên

Kỳ đạo Âm Dương


trước sau

Dịch: Vạn Cổ

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa

Cười một lúc thật lâu, Kế Duyên từ từ ngừng lại, hít thở chậm rãi.

"Hít... hà..."

Thân thể hắn không động đậy, cứ thế ngửa mặt nhìn lên bầu trời cao. Nhìn thấy từng tia sáng len lỏi qua cành cây, khe lá vẫn mờ nhạt như thế, ít ra hắn biết mình vẫn chưa bị mù hẳn. Khi trước, lúc hai mắt nhỏ máu, Kế Duyên thật sự rất sợ từ đây mình phải mù lòa.

Còn tốt là hiện tại hắn vẫn còn thấy được đôi chút, về phần thấy rõ hay không thì chẳng sao, cũng đã quen rồi.

Giây phút này, mặc dù tóc tai Kế Duyên bù xù, quần áo lam lũ, nhưng thực tế, cơ thể hắn chẳng bẩn thỉu bao nhiêu. Tóc hắn cũng chỉ bị ướt bởi nước đọng, nhưng cơ bản cũng không bị bết dính lại vào nhau.

Dù tầm mắt hướng lên bầu trời, nhưng trong đầu Kế Duyên vẫn đang suy tư về quá trình đánh cờ hoành tráng kia. Tại ván cờ trong mộng ấy, chính bản thân hắn trong trạng thái Pháp Thiên Tượng Địa suy tính thay đổi trời cao, mặc dù vẫn không rõ vấn đề mấu chốt trong kiếp nạn to lớn của thiên địa là gì, nhưng cũng từ đó nhìn lén được một vài kết quả tương ứng.

"Ài..."

Kế Duyên thở dài một hơi. Điểm đầu tiên chính là đời này của Kế Duyên chắc hẳn không có khả năng gia nhập vào những Tiên môn chính thống rồi, không thì hắn có nguy cơ trở thành một luồng khí tiên linh hòa nhập vào trong đó mất thôi.

Trong giai đoạn chưa đủ trình độ một tay định càn khôn, thì hành động như thế chính là tự cắt đứt nước cờ của mình, không khéo có thể gây trở ngại đến việc triển khai ván cờ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến bố cục khắp sông núi.

Điều này gọi là tuy thân nằm trong cuộc, nếu muốn thoát khỏi thế cuộc thì đừng tùy tiện nhập vào cục diện đó quá sâu.

Khó mà nói rằng Kế Duyên không muốn đếm xỉa đến. Dù gì đi nữa, hắn cũng đang sống trong mảnh đất trời này, cũng có tình cảm của bản thân. Vì thế, nếu hắn đánh một ván cờ vây thì cần phải có quân cờ cho riêng mình.

Qua thời gian diễn giải, đánh cờ trên vách động mấy năm nay, Kế Duyên đã có sự hiểu biết khái quát về các đường lối chơi cờ.

Ngay lúc nhìn thấy kiếp nạn lớn giữa trời đất, thật ra hắn đã hiểu rõ một đạo lý: Trời sinh - trời diệt, chính là lẽ đó; đạo của đất trời, vạn vật; đạo của vạn vật, con người hay đạo của con người, vạn vật - ba đạo ấy hợp về một mối, ổn định Tam tài.

Nói rõ hơn, đó chính là: Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Vạn vật đều cõng Âm mà ôm Dương, điều hòa bằng khí trùng hư.

Ý nghĩa khái quát lại, chính là hai từ đơn giản: Hài hòa.

Kế Duyên cũng không định dùng sức một người để chống lại đại kiếp vô tận. Hắn không có tấm lòng và sức mạnh vĩ đại đến như vậy, nhưng cũng rõ ràng bản thân có thể hạ cờ dẫn dắt, bố cục cả thiên hạ này một cách khéo léo, từ đó thử nghiệm hội tụ sức mạnh của chúng sinh, của tất cả mọi sinh mạng để làm nền móng kháng cự.

Ít nhất là như thế, dù cho thất bại, Kế Duyên cũng không thẹn với lương tâm!

Là một kẻ dốc lòng mong muốn thành tiên, lại biết được sẽ có kiếp số kinh khủng xảy đến với muôn dân trong thiên hạ như thế, lại biết mình quả thật có năng lực ảnh hưởng, thậm chí thay đổi kết quả sau này, cho dù là ai cũng khó có thể dửng dưng với ý nghĩ: "Kiếp nạn mấy ngàn năm sau thì có liên quan gì đến ta đâu!" Huống chi, kẻ nào mong muốn thành tiên, thì phải có lòng can đảm đối mặt.

Nếu không làm được thì phải cố gắng làm, nếu làm được thì phải cố gắng làm cho thật tốt hơn nữa!

Bên cạnh đó, việc nâng cao tu vi cũng rất quan trọng, bằng không chưa kịp đánh xong ván cờ này, có khi Kế Duyên đã đi đến đoạn cuối của tuổi thọ.

Hơn nữa, chuyện quan trọng tiếp theo là tìm người hữu duyên trong thiên hạ. Từ "người" này ngầm nói về tất cả các dạng tồn tại trong trời đất, từ người, thần, quỷ, yêu, linh, tiên, phật, thậm chí là ma... Đồng thời, hắn phải cố hết sức giúp người hữu duyên được giao hẹn thành quân cờ đó có thể trưởng thành, bằng không, chỉ vừa ra cờ được một nửa thì quân cờ đã bị diệt!

Bắc Đẩu xơ xác tiêu điều, sẽ có Nam Đẩu sinh trưởng, chăm sóc; mỗi quân cờ đen, trắng sẽ có từng công dụng riêng!

Không có sự phân biệt nhiều hay ít trong hai chữ duyên phận. Dù đó có thể là một đứa bé nơi phàm trần, tương lai ai biết lại có thể trở thành một kẻ đủ sức ảnh hưởng khí thế của Nhân đạo. Vốn dĩ không nên quá cưỡng cầu, nhưng cả người chơi cờ và từng quân cờ cũng không được quên đi lý tưởng ban đầu của mình.

"Nhân sinh như cờ, hạ cờ không hối hận!"

Kế Duyên vẫn trong bộ dáng gầy còm ấy, lảo dảo đứng dậy. Hai tay nắm chặt bên người, hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt lờ mờ nhìn sự biến ảo giữa bầu trời đứng gió quang đãng.

"Âm Dương tương hợp Lưỡng Nghi hiện, thiên địa đại đồng hóa vô cực... Trời đất này chỉ có một cơ hội duy nhất, nhưng tính ra vẫn còn đủ thời gian. Kế Duyên ta đây vẫn còn rất nhiều cơ hội. Chỉ cần bền lòng, chúng ta sẽ đi quan sát kỳ đạo Âm Dương là như thế nào!"

Đứng trong khe núi hồi lâu, rốt cuộc Kế Duyên khôi phục dần tâm tình thường ngày. Da dẻ trên
mặt cũng đã khôi phục, không còn kinh khiếp như trước đó nữa.

Đưa tay vuốt mớ tóc dài ướt mèm, hắn phát hiện cây trâm gỗ đã rơi mất từ lúc nào.

Nhìn lại đống y phục ướt át trên người, trên rách dưới nát, dù đủ che thân nhưng hắn e ngại độ bền của mấy mảnh vải này chắc khó mà chịu được sức lôi kéo mạnh.

"Ài... không ngờ trở thành dáng vẻ như thế này!"

Thở dài một hơi, Kế Duyên vung tay lên, năm quân cờ hiện ra. Linh khí trong dãy núi kéo đến cuồn cuộn...

Ba năm trôi qua, tâm tình và tu vi của Kế Duyên đã không còn như trước. Sự thay đổi to lớn nhất chính là tâm tình, nhìn thì có vẻ chẳng thay đổi gì sất, nhưng lại có chút gì đó khác xưa, tựa như trái tim đã hướng về hai chữ "chân thực" vậy.

Tu vi dễ nhìn thấy hơn, tuy rằng Ngũ Hành chi khí của hắn dùng để cảm nhận khí cơ trong trời đất vẫn còn cách một khoảng dài đến cảnh giới viên mãn, vẫn chưa thể ngưng thực nhưng đã dần có hiện tượng ngưng thực, chỉ vì pháp lực còn chưa đủ mà thôi.

Một lần tu luyện mất cả hai đêm liền. Sang ngày thứ ba, Kế Duyên đã khôi phục lại trạng thái tinh lực tràn đầy, pháp lực hùng hậu, khu vực luyện đan đã lớn hơn mười mẫu. Không tính đến chủ nhân có đạo hạnh còn nông cạn, nhưng mảnh chân hỏa hừng hực bên trong ý cảnh đan lô lại vô cùng hùng vĩ, thậm chí để chiếc cầu vàng liên thông với pháp lực bên trong đan điền phải tỏa ra một vầng ánh sáng diễm lệ.

Hơn thế nữa, một điểm thần kỳ khác là Kế Duyên phát hiện bản thân mình thực sự không vướng bụi trần. Hắn chẳng hề dùng Tị trần thuật, cũng không ra tay thi triển các loại thuật pháp khác, nhưng cả thân thể lại chẳng vướng một hạt bụi nào.

Gió bụi thổi qua lại né tránh cơ thể hắn. Ngay cả mảng nước bùn hình thành từ dòng suối chảy qua thấm ướt vào tóc của hắn, thì cũng thấy rõ mảng nước bùn ấy nhanh chóng tróc ra, chỉ còn lại nước sạch thấm đẫm tóc mai mà thôi.

Đây lại là một việc khiến chàng trai họ Kế này bực mình, bởi vì hiện tượng này không hề được ghi chép trong Ngoại Đạo truyện và cả Thông Minh sách.

Đương nhiên, Kế Duyên cũng không hề chán ghét hiện tượng này.

Dợm bước nhảy ra khỏi núi, Kế Duyên vẫy tay một cái, Thanh Đằng kiếm tự mình bay vào tay hắn ta.

"Ha ha... vất vả cho ngươi trong ba năm nay rồi!"

Vèo!

Trường kiếm nằm trong tay Kế Duyên kêu nhẽ khàng, cũng không mang lòng buồn phiền, hờn giận gì cả.

Trong thoáng chốc, Kế Duyên đã quay lại cái động mà hắn ngồi xếp bằng ba năm ròng. Hắn nhận ra chất lượng của mảnh gỗ làm bàn cờ cũng còn khá tốt, sờ lên thì thấy tất cả vẫn hoàn hảo ngoại trừ góc viền bị mục nát một phần mà thôi. Ngược lại thì có nhiều quân cờ gốm, sứ bị vỡ vụn trên bàn cờ cùng với hai hộp chứa cờ rỗng tuếch.

Loanh quanh tìm tòi trong hang đá một vòng, hắn cũng không thấy bao hành lý và cây dù của mình, chắc hẳn lúc trước đánh rơi trong khách điếm mất rồi.

Thật ra chẳng có thứ gì đáng tiền trong bao quần áo ấy cả, chỉ là một bộ trang phục thủng lỗ chỗ cùng một quyển sách thẻ tre dạy đánh cờ. Về phần Thông Minh sách và Ngoại Đạo truyện, đó là hai vật hắn luôn mang kè kè theo bên người, bao gồm cả hai mảnh ngọc của Ngọc Hoài sơn và ngọc bội của Ngụy Vô Úy.

"Xem ra bàn cờ này... Hẳn là lấy trước tính sau vậy..."

Kế Duyên sờ sờ đầu, thật ra ngoại trừ thuở nhỏ đi giành giật bánh kẹo ở kiếp trước, thì đây là lần đầu tiên hắn lén lút cuỗm vật không trả tiền trong suốt hai kiếp làm người.

Một chiêu tiện tay, một nhành cây khô trên đất bay lên, rơi vào trong tay Kế Duyên. Hắn lột sạch vỏ cây, bẻ những nhành dư thừa, sau đó đẽo thành một mảnh gỗ trơn bóng, hơi uốn cong, dài chừng sáu tấc.

Vuốt mái tóc lên cao, thuận tiện xỏ ngang nhánh cây nhỏ vừa rồi, một búi tóc đơn giản nhanh chóng vào nếp. Hắn trông có vẻ bình thường, tản mạn như ba năm trước đây, nhưng càng hiện ra vẻ tự nhiên hơn nữa.

"Đi thôi... đến Quân Thiên Phủ thành một chuyến!"

Tựa như Kế Duyên nói để Thanh Đằng kiếm nghe thấy, lại tựa như lẩm nhẩm một mình; hắn sải bước theo ý cảnh du long, bước chân tựa như súc địa thành thốn mà tiến về phía trước....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện