Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Chính chủ Bạch Ngọc Sách chấm Cơm
Mặc kệ chuyện này khó tin tới cỡ nào, rốt cuộc đây cũng chỉ là con hạc giấy nhỏ bay vào trong miếu mà thôi. Long Nữ suy nghĩ một chút, rồi lấy sợi tóc của Kế Duyên quấn lên trên thân hạc giấy một lần nữa.
Chờ Long Nữ rời khỏi chủ điện của miếu thờ, cánh cửa lớn ngoài điện cũng tự động khép lại sau khi nàng bước ra ngoài. Tất cả những người trông coi và tạp dịch trong miếu Giang Thần đều chẳng có ai phát hiện ra.
Long Nữ trực tiếp từ miếu thờ đi xuống nước, cũng không hóa thành rồng lặn xuống, mà để nguyên dáng vẻ con người. Rất nhanh, nàng đã xuôi theo dòng nước, di chuyển dưới đáy sông.
Trong lúc này, nàng vẫn cẩn thận quan sát con hạc giấy đang được bao bọc trong bong bóng khí.
Đương nhiên, Long Nữ không biết tên chính xác của nó, chỉ có thể xem như một con chim nhỏ. Thậm chí, nàng còn muốn thử một chút xem con chim giấy này có thấm nước hay không, nhưng vẫn kìm nén lại được.
Với tư cách là Chính Thần của Thông Thiên giang, nàng di chuyển trong nước với tốc độ cực nhanh, không lâu sau đã về tới Thủy phủ.
Nàng thu hạc giấy vào trong tay áo, rồi bước nhanh về phía cung điện phía sau Thủy phủ, xuyên qua mấy cửa sân, đi tới trước cửa một hang đá dưới nước có chút u ám.
Ở đó có hai gã Dạ Xoa mặt xanh đang cầm kích, đứng thẳng lưng. Bọn họ nhìn thấy Long Nữ tới đây, ngay lập tức khom người ôm quyền, đồng thanh chào hỏi.
"Giang Thần nương nương!"
"Ừ, ta muốn gặp phụ thân."
"Vâng! Giang Thần nương nương xin cứ tự nhiên!"
Ứng Nhược Ly khẽ gật đầu với hai tên Dạ Xoa, sau đó bước vào cửa hang đá.
Nàng đi xuyên qua hang động tối tăm, địa thế càng lúc càng đi xuống, đi được khoảng tám chín dặm, rốt cuộc trước mắt cũng sáng sủa hơn.
Đây là một hố cát trong hang động dưới nước rộng rãi, chung quanh phát ra ánh sáng giống như những con sứa bơi lội. Một Chân Long khổng lồ đang nằm sấp trên hố cát, thỉnh thoảng râu rồng lắc lư một cái.
"Cha, Kế thúc thúc gửi thư ạ."
Đầu rồng lộ ra một đường cong hình hổ phách. Thanh âm của lão Long cũng vang lên.
"Đưa đây."
"Vâng!"
Long Nữ lấy con hạc giấy trong tay áo ra. Hạc giấy đang lơ lửng yên tĩnh trong bong bóng khí liền được gió cuốn về phía lão Long.
"Hả?"
Vốn tưởng là phong thư, không nghĩ tới lại là "phong thư" kiểu này, lão Long lập tức cảm thấy thú vị. Toàn bộ thân rồng đều hơi nâng lên, một đôi mắt rồng màu hổ phách mở ra làm cho đầm cát lờ mờ tối càng có thêm nhiều ánh sáng chiếu đến.
Dường như bị mắt rồng kích thích, mấy con sò lớn trong hố cát cũng từ từ mở vỏ ra, lộ ra những hạt minh châu bên trong. Ngay lập tức, toàn bộ hang động giống như được mở đèn, trở nên sáng rõ hơn.
Hai con mắt cực lớn của lão Long nhìn về phía hạc giấy, vừa quan sát vừa hỏi thăm con gái mình.
"Đây là thư của Kế Duyên sao? Hắn xếp một con chim giấy? Còn có vật nào khác không?"
"Thưa cha, con chim giấy này bay vào tay tượng thần của con trong miếu, ngoài ra cũng không có vật nào khác, hơn nữa, con chim này thật sự biết bay."
Vừa nói, Long Nữ còn vươn hai tay ra hai bên, làm thành dáng vẻ vỗ cánh, ý bảo con chim này không phải loại phi hành trên không bằng cách hấp thu pháp lực, mà là bản thân nó có thể vỗ cánh bay lên. Bản chất hai chuyện này khác nhau đấy.
"Có ý tứ. Lúc nào Kế Duyên cũng mang lại kinh hỉ mà!"
Long Nữ cũng khẽ cười, nhắc nhở cha mình.
"Cha, sợi tóc trên cổ con chim giấy có thuật pháp nào đó, rút ra liền có thể xem được thư. Lúc trước con không hiểu tình hình, không cẩn thận nên đã đọc rồi. Cha không trách tội chứ ạ?"
Chân Long nhìn thoáng qua Long Nữ, sau đó thân rồng hiện ra ánh sáng trắng. Trong hư ảo, thân rồng co rút lại, hóa thành một ông lão, chính là hình dáng con người của Ứng Hoành.
"Nhìn rồi thì thôi."
Vừa nói chuyện, lão Long nhẹ nhàng thò tay ra, ngoắc một cái. Sợi tóc trên cổ hạc giấy liền tự động bay sang bên cạnh.
Vào lúc này, con hạc giấy rõ ràng vỗ cánh hai cái, mang theo bong bóng khí tới gần lão Long.
"Ôi!!! Thật sự có thể bay kìa."
Lão Long khẽ cười, vươn tay ra, để cho con hạc giấy đang di chuyển khó khăn trong nước kia rơi xuống lòng bàn tay mình. Pháp lực còn sót lại trên hạc giấy truyền hết tất cả nội dung được ghi lại bằng Dĩ Vật Truyền Thần vào trong suy nghĩ của lão.
Long Nữ chăm chú quan sát nét mặt của phụ thân, quả nhiên thấy được điều mình muốn thấy.
Chòm râu bên trái của lão Long hơi nhếch lên, vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Trường Xuyên phủ ở Tịnh Châu? Thứ này lại bay xa như vậy sao?"
Những Long Giao khác thì không rõ ràng lắm, nhưng nhà họ Ứng thường xuyên ra ngoài tạo mây ban mưa. Vì vậy, bọn họ hiểu rõ địa lý sông núi của Đại Trinh, cũng biết khoảng cách giữa hai nơi xa nhau như thế nào.
Chỉ là kinh ngạc một câu xong, sau đó lão Long cười cười với Long Nữ.
"Được rồi, ta đã nhận được thư, con lui ra đi."
"Vâng, con xin cáo lui!"
Nàng nhẹ nhàng làm lễ vạn phúc, rồi rời khỏi đầm cát của phụ thân.
Sau khi Long Nữ rời đi, Lão Long lập tức cúi xuống nghiên cứu con hạc giấy trong tay, nhịn không được chọc nó vài cái. Sau đó, lão cầm lên, lật qua lật lại, còn lắc lắc hai cái, dường như muốn xem bên trong có cất giấu châu báu gì không.
"Quái lạ, quái lạ, chẳng lẽ nguyên nhân ở cọng tóc này sao?"
Lão lại tìm manh mối trên sợi tóc của Kế Duyên, nhưng vẫn không nhìn ra được cái gì. Chỉ là vào lúc lão buông tay, sợi tóc thuận theo dòng nước trôi ra ngoài cửa hang. Thoạt nhìn nó giống như nước chảy bèo trôi, không có nhân tố lực lượng nào đặc biệt, thế mà lại mang tới cảm giác trôi giạt rất kỳ lạ, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.
Lão Long nhíu mày, do dự một chút nhưng cũng không giữ lại sợi tóc kia. Lão tiếp tục nghiên cứu hạc giấy trong tay.
Sau khi lực lượng Dĩ Vật Truyền Thần biến mất, giống như hai cha con lần lượt "đọc" thư hai lần đã tiêu hao hết năng lượng của hạc giấy. Chẳng qua, lão Long cảm thấy con hạc giấy này có lẽ sẽ không đến mức biến thành một tờ giấy bình thường đâu.
Lão cẩn thận khống chế, độ một ít pháp lực vào hạc giấy. Quả nhiên, con hạc giấy lại bắt đầu vỗ cánh, thuận theo ràng buộc pháp lực của lão. Rốt cuộc, lão cũng nhìn thấy hai chữ được giấu trên cánh hạc, cũng hiểu rõ con chim giấy này được xếp như thế nào.
Lão Long nhếch miệng, lộ ra dáng vẻ tươi cười, giống như việc lão phát hiện ra cách thức hoạt động của cái này chính là một thành
tựu cực lớn vậy.
...
Trên đỉnh Yên Hà của Vân Sơn, Kế Duyên cũng vừa ngắm mặt trời mọc vừa tu luyện lúc bình minh xong. Hắn đi xuống núi, trở về Vân Sơn Quan.
Tề Văn đã mặc quần áo chỉnh tề, rửa mặt xong xuôi, lúc này đang sửa lại đòn gánh và thùng nước ở cửa phòng bếp trong sân nhỏ. Cậu chuẩn bị xuống núi gánh nước, vừa quay người liền thấy Kế Duyên đang đứng ở trong sân.
"Chào buổi sáng Kế tiên sinh! Người cũng ngủ dậy rồi ạ? Con không nghe thấy tiếng mở cửa."
"Chào buổi sáng tiểu đạo trưởng Tề Văn. Thực ra, ta còn thức sớm hơn con một chút, đã đi dạo bên ngoài một vòng rồi.
Cậu bỗng nhiên hiểu ra.
"Đúng rồi. Kế tiên sinh, trong bếp có nồi cháo, chờ con gánh nước xong là có thể ăn. Con xuống núi đây."
"Có cần ta giúp một tay không?"
Kế Duyên nhìn hai thùng nước này còn lớn hơn thùng nước của hắn ở Tiểu Các trong phường Thiên Ngưu nữa, muốn gánh lên núi chắc phải cố hết sức rồi. Đoạn đường từ Vân Sơn Quan đi xuống dưới núi có một đoạn không có bậc thang nào cả.
"Không cần, không cần. Người ngồi chơi đi, con chạy quen rồi, rất nhanh sẽ xong thôi!"
Tề Văn vội vàng từ chối, nhấc thùng nước trống rỗng lên, sau đó nhanh chóng đi ra cửa.
Kế Duyên khẽ khép cửa sân lại, sau đó đi vào phòng bếp. Trên bếp lò, than củi đang cháy từ từ, lửa không quá lớn. Hắn mở cửa ngoài phòng bếp, kiểm tra chỗ treo đuôi cá tối qua. Lúc này chỉ còn một sợi dây thừng bằng cỏ, nhìn vết rách chắc hẳn là do động vật cắn nát rồi.
Nhìn phong cảnh bên ngoài, bây giờ Vân Sơn Quan đang nằm phía trên tầng mây mù trong núi. Ánh mắt hắn nhìn xuống, hơn mười trượng phía dưới là một biển mây màu trắng, làm cho Vân Sơn Quan giống như tiên cảnh trên trời. Có lẽ cũng vì vậy mà những đạo sĩ xây dựng Vân Sơn Quan ở đây.
...
Ở thế giới này, cuộc sống của dân chúng bình thường trôi qua rất chậm. Trên Vân Sơn Quan càng như vậy. Nhất là khi Thanh Tùng đạo trưởng ngủ say mấy ngày cũng không cần xuống núi xem tướng số.
Chẳng qua, Tề Văn thực sự lo lắng cho thân thể của sư phụ mình. Đến ngày thứ ba, cậu lại hỏi Kế Duyên lúc nào Thanh Tùng Đạo Nhân sẽ tỉnh.
May mà vào sáng sớm ngày thứ năm, Tề Tuyên đã tự tỉnh lại.
Lúc này, Tề Văn đã xuống núi gánh nước, còn Kế Duyên đang ngồi trên bồ đoàn dưới bức Tinh Tú Đồ ở trong chủ điện, tay hắn cầm "Ngự Luận". Linh khí trong núi mờ mịt như sương mù mà mắt thường không thể nhận ra, hội tụ lại xung quanh Vân Sơn Quan. Vào thời khắc này, hắn cũng nhận ra Thanh Tùng Đạo Nhân đã tỉnh lại.
Tề Tuyên cảm thấy mình có một giấc mơ rất dài, nội dung lộn xộn không thể nhớ nổi. Khi y mở mắt ra, đập vào mắt chính là trần nhà.
"Trời đã sáng rồi! Vậy mà ta lại uống rượu say?"
Y ngủ năm ngày, nhưng không có chút cảm giác mê man, ngược lại cảm thấy tinh thần rất sảng khoái.
Thanh Tùng Đạo Nhân vén chăn rồi bước xuống giường. Y duỗi lưng một cái, gân cốt trên người kêu răng rắc, cảm thấy cả người thoải mái, chỉ là miệng rất khô rát.
Y đi tới trước bàn, ước lượng ấm trà bằng gốm cỡ lớn trong phòng, có lẽ bên trong chứa đầy nước trà.
Tề Tuyên rót cho mình một chén, uống một hơi hết sạch. Nhưng y cảm thấy mình vẫn còn khát, liền rót thêm một chén nữa. Cuối cùng, Tề Tuyên cầm lấy cả ấm trà mà uống, ừng ực ừng ực một hơi hết sạch nước trà trong ấm.
"Phù... Thật thoải mái! Kế tiên sinh cho ta uống rượu gì vậy?"
Nói tới đây, bỗng Thanh Tùng Đạo Nhân nghĩ tới cái gì, duỗi bàn tay trái của mình ra rồi cẩn thận quan sát, vẻ mặt từ ngốc trệ dần trở nên hoảng sợ.
"Chẳng lẽ... Tiên nhân thật sự có thuốc trường sinh bất lão sao?"
Càng khiến Tề Tuyên cảm thấy huyền bí không thôi chính là y có thể nhìn ra tuổi thọ của mình, vậy mà không chết sớm nữa, nhưng những thứ khác thì không nhìn ra. Y cảm giác như đang ngắm hoa trong sương mù, dù không nhìn rõ nhưng biết đó là một cảnh rất đẹp.
"Ha ha ha, theo Kế mỗ biết, trên đời này không có thuốc trường sinh bất lão đâu. Chào buổi sáng Thanh Tùng đạo trưởng!"
Ở cửa truyền đến lời nói bình thản, chính trực của Kế Duyên, khiến cho Thanh Tùng Đạo Nhân đang ngẩn người cũng phục hồi lại tinh thần. Y quay đầu nhìn ra cửa, lộ ra dáng vẻ cảm kích, cười nói.
"Chào buổi sáng Kế tiên sinh. Tối hôm qua bần đạo không uống rượu nổi, khiến ngài chê cười rồi. Tối qua, ngài nghỉ ngơi nơi này thấy ổn chứ?"
"Rất tốt!"
Kế Duyên cười hắc hắc.
"Ta còn muốn mượn nơi này để tu hành một chút, không biết đạo trưởng có đồng ý không?"
"Có gì mà không được chứ, ta còn cầu mà không được đây, ngài cứ ở lại ha ha ha..."
Khi biết mình sẽ sống lâu hơn, dù là ai thì tâm tình cũng sẽ rất tốt. Thanh Tùng Đạo Nhân chỉ cảm thấy hít thở không khí càng thêm tươi mát thoải mái, giống như mỗi bộ phận trong ngũ tạng đều trơn bóng vậy.