Dịch: Lưu Kim Bưu
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thổ Địa Công, tựa hồ có chút kiến thức, Kế Duyên càng nghi hoặc hơn.
"Vật lợi hại gì vậy?"
Thổ Địa Công nhỏ giọng nói.
"Hình dáng con người, lại không có tà khí của yêu quái, nhìn giống như người, nhưng thật ra là dị loại. Trong con ngươi ẩn giấu âm u, bụng có lưỡi dài chui vào, không phải quỷ, không phải người, cũng không phải thần. Tiểu thần cũng không dám xác định nó là cái gì, nhưng quả thực rất khủng khiếp..."
Trong lúc nói chuyện, Thổ Địa Công còn vô thức sờ sờ tay trái, dường như chính lão còn cảm động lây với tượng thần bị xé rách kia.
"Ngày ấy, khi Hoàng Hưng Nghiệp đến miếu của ta cầu quẻ hào, thật ra ta cũng không nhìn ra cái gì, nhưng bởi vì nhà họ Hoàng có ân xây miếu, nên ta đã độ Linh khí lên người Hoàng Hưng Nghiệp, khiến quẻ hào của gã càng chuẩn xác hơn..."
Khi bói toán có hai loại tình huống. Một loại là những Thần linh giống như Thành Hoàng, bản thân bọn họ gắn bó chặt chẽ với người cầu xin, cũng biết rõ một chút tình huống, một số chuyện nào đó, cho nên có thể trực tiếp truyền đạt cho người xin quẻ.
Còn có một loại tình huống là "Thân người tự linh". Nếu như người bên ngoài đến miếu Thành Hoàng, hoặc những Thần linh không hỏi việc vặt của phàm nhân khác, thì sẽ dùng phương thức này nhiều hơn…
Một tình huống là thần linh truyền đạt, tra xét giúp, một tình huống là linh tính của bản thân con người tự tra xét, tự bói - Người dịchThân người, dẫu kẻ đó là phàm nhân cũng đều có linh vận. Cho dù truyền thuyết dân gian hay một số điển tịch tu tiên đều ghi lại rằng, mọi chỗ bên trong thân người, bao gồm cả cơ quan tạng phủ đều chứa đựng thần thức, chỉ có điều thần thức thường bị ý thức đè nén nên không hiện ra.
Thổ Địa giúp Hoàng Hưng Nghiệp bói toán, chính là trợ giúp gã "Tự linh" tự kiểm tra. Linh thức từ nơi sâu xa bên trong thân thể sẽ tự có cảm ứng. Vào những thời điểm quan trọng, loại tình huống này càng rõ ràng, với người có mệnh cách đặc thù như Hoàng Hưng Nghiệp cũng sẽ càng chuẩn xác.
"Nói cách khác, lần gieo quẻ hào kia thật ra không phải do ngươi giúp đỡ Hoàng Hưng Nghiệp tính toán, mà là linh vận của bản thân gã tự cảm nhận sao?"
"Đúng như thượng tiên nói. Tiểu thần ta nào có Pháp lực như vậy, làm sao tính được vật quỷ dị yêu tà kia. Nhưng gã bói liên tục chín lần đều là hung, ta cũng nhìn ra sự tình không đúng, thậm chí phát giác được trên người Hoàng Hưng Nghiệp có một cỗ thần khí đặc thù, dĩ nhiên là còn chưa ổn định. Ta thấy tình thế không tốt, cho nên vào lúc gã bói lần thứ mười, ta đã ném vỡ một nửa trong đó."
Thổ Địa Công thở dài, nói tiếp.
"Hoàng Hưng Nghiệp kia đi rồi, ta lo sợ bất an không thôi. Rõ ràng cái gì cũng không nhìn ra, nhưng quẻ hào cùng khí của bản thân Hoàng Hưng Nghiệp lại quỷ dị như vậy. Ta mơ hồ phát hiện ra có khả năng mình đã chọc phải chuyện lớn gì đó. Quả nhiên, vào giờ Tý đêm hôm đó, liền có phiền toái tới..."
Kế Duyên khẽ híp mắt.
"Lúc tượng thần đứt cánh tay sao?"
Thổ Địa Công gật đầu.
"Miếu thờ của ta còn chưa xây xong, vì vậy buổi tối cũng không đóng cửa. Đêm hôm đó có một quái nhân mang theo mũ rộng vành bước vào. Ta chỉ nghĩ đó là một phàm nhân muốn ngủ lại trong miếu mà thôi. Người nọ vừa vào miếu liền nhìn chằm chằm vào tượng thần của ta, trong mắt vốn dĩ bình thường lại mơ hồ hiện ra màu sắc u ám..."
"Trong bụng người đó cũng có thanh âm quái dị, nghe thấy thanh âm kia khiến cho ta phảng phất như cả người rơi vào lệ ác. Sau khi chửi một câu "Xen vào việc của người khác" thì gã liền xông về phía tượng thần của ta. Lúc ấy ta giật mình, biết chuyện không ổn rồi, lập tức bỏ chạy. Nếu như ta đi chậm một bước thì không chỉ tượng thần bị xé toang đâu."
"Đúng rồi, gã kia phát ra tiếng cổ quái, âm lưỡi dày nặng, hơn nữa trong bụng có động tĩnh. Tiểu thần năm đó cũng gặp qua quỷ lưỡi dài một lần, biết được đây là tiếng vang do quỷ vật giấu lưỡi thật dài vào trong bụng. Nhưng người này tuyệt đối không phải là quỷ!"
Thổ Địa Công nói hết đầu đuôi gốc ngọn suy nghĩ của mình cho Kế Duyên nghe, cũng thẳng thắn nói rõ loại vật này mang đến cho lão cảm giác cực kỳ quỷ dị và nguy hiểm. Vốn dĩ lão cảm thấy Thành Hoàng huyện Đông Nhạc cũng không làm gì được, hơn nữa lão đã bị nhìn chằm chằm vào, vì vậy dứt khoát trốn luôn, dù sao Thổ Địa muốn ẩn núp thì rất khó tìm ra.
Trong con ngươi ẩn giấu âm u, bụng có lưỡi dài chui vào... Thổ Địa trú ở tượng thần cũng hoàn toàn nhìn không ra...
Từ những miêu tả của Thổ Địa Công, sự tình còn khó giải quyết hơn trong tưởng tượng của hắn. Càng là những vật không lộ ra cái gì, mà lại tựa như không e ngại quỷ thần, thì càng quỷ dị nguy hiểm.
Hiện tại, Kế Duyên ít nhiều gì cũng có thể lý giải một điểm, đó là cảm giác của rất nhiều thần yêu lúc đối đãi hắn. (**)
(**) bởi vì Kế Duyên cũng thần bí, khó hiểu như vậy - Người dịch"Thổ Địa Công, vật mà ngươi nói có còn ở phạm vi Mậu Tiền Trấn không, ngươi có thể tìm ra không?"
Nghe lời này của tiên trưởng, Thổ Địa Công lắc đầu.
"Hiện tại có lẽ nó đã không ở Mậu Tiền Trấn nữa rồi. Trong lúc ẩn núp, căn cứ vào tình huống của mọi chuyện, tiểu thần đã suy nghĩ kỹ càng. Làm tiểu thần không hiểu là, vật kia giống như đang trăm phương ngàn kế muốn làm cho Hoàng Hưng Nghiệp sụp đổ, mà không phải là chân chính muốn giết chết hoặc nuốt người này..."
Kế Duyên cười lạnh một tiếng.
"A, có lẽ nó muốn chờ tới lúc Hoàng Hưng Nghiệp sụp đổ tinh thần mới nuốt gã, thay vì nói là nó không muốn mọi chuyện phức tạp thêm, không bằng nói là nó không muốn làm cho một cỗ đặc thù trong vận số của Hoàng Hưng Nghiệp kia phát hiện rồi bỏ trốn mới đúng."
Thổ Địa nhắc nhở Kế Duyên, khiến hắn liên tưởng đến cỗ vận số mịt mờ đặc thù kia trên người Hoàng Hưng Nghiệp. Lúc trước, hắn xem khí cũng không cân nhắc về phương diện này. Bây giờ nhìn thấy Hoàng Hưng Nghiệp "Tự dựng chi thần", cũng chính là suy đoán mà Ngoại Đạo Truyện đề cập tới, lại không có chứng minh thực tế về "Nhân Thân Thần". (***)
(***): thần trong thân ngườiĐây được xem là một loại trong thiên địa kỳ linh, nghe đồn chỉ có khả năng xuất hiện trên thân người của vạn vật chi linh. Lấy ví dụ thực tế, đó là Nhân Thần Chi Tinh (****) được biết có quan hệ mật thiết nhưng lại khác biệt với Nhân Thân Thần.
(****): yêu tinh trong thân ngườiThay bằng một ví von không chính xác lắm là nó tương tự như sự khác biệt của nhân sâm tinh trong truyền thuyết với nhân sâm.
Loại Thần linh trong thân thể một người này tất nhiên sẽ khác với những vị thần hương hỏa bình thường. Ở một mức độ nào đó, nó càng giống với những Thần linh tự sinh ra từ thiên địa cực kỳ hiếm thấy. Thường nói bên ngoài thân thể có đại thiên địa, bên trong có tiểu thiên địa, thì Nhân Thân Thần chính là thần linh tự thai nghén bên trong tiểu thiên địa đó.
Trong đó còn bởi vì có các loại Ngũ tạng tinh
khí ảnh hưởng, có thể phân loại thuộc về Ngũ Hành Âm Dương, lộ ra dáng vẻ của núi non sông ngòi.
Nhân Thân Thần cực kỳ đặc thù, mặc dù gặp qua không có bao nhiêu, nhưng trong Ngoại Đạo Truyện có nói rằng loại Thần Linh trong thân này rất nhạy bén, một khi phát giác được có gì đó không đúng, hoặc là tự tản ra biến mất vô hình, hoặc là mang theo “Linh” thoát ra khỏi thân người, trốn vào đại thiên địa rồi biến mất.
Đồng thời Thần linh này cũng có quan hệ gắn bó với thần thức của con người. Ở những cửa ải quan trọng, một khi thần thức của người trong cuộc lộ ra điểm đần độn, Thần linh này cũng sẽ bị tức giận uất ức ảnh hưởng.
"Vị Hoàng Hưng Nghiệp này hình như chỉ là một địa chủ và là một thương nhân, lại có thể thai nghén ra chuyện thần dị như thế..."
Kế Duyên thì thầm tự nói. Tuy rằng "Nhân Thân Thần" hình thành chưa từng có nghiên cứu và dẫn chứng gì, nhưng vẫn rất khó liên hệ với bản thân Hoàng Hưng Nghiệp, một kẻ đã sợ hãi muốn chết còn phải chạy lên núi cầu cứu.
Lúc còn ở trên núi, tuy có thoáng nhìn thấy một tia, nhưng lúc ấy hắn không nhận ra. Dù sao hắn cũng chưa từng gặp qua, mà trên sách miêu tả cũng lập lờ nước đôi, hiện tại hắn tưởng tượng mới nhớ lại được.
"Thượng tiên phát hiện ra cái gì sao?"
Nghe Kế Duyên lẩm bẩm, Thổ Địa Công hiếu kỳ lại cẩn thận hỏi một câu.
"Ừm, có một chút suy đoán, làm phiền Thổ Địa Công trông coi Mậu Tiền Trấn. Nếu ngươi có thể phát hiện người nọ xuất hiện lần nữa, liền lập tức báo cho ta biết."
"Lĩnh pháp chỉ của thượng tiên!"
Tên Thổ Địa Thần đứng cách đó khá xa, cung kính chắp tay về phía Kế Duyên. Vào lúc hắn đáp lễ, lão hóa thành khói xanh chui vào trong lòng đất. So với Kế Duyên trong lòng có vẻ bất an, Thổ Địa Công lúc này lại tự tin mười phần.
Kế Duyên có chút hao tổn tâm trí. Đây cũng không phải trò đùa của yêu vật bình thường lừa gạt đồ cúng tế, mà đối phương muốn Hoàng Hưng Nghiệp sụp đổ tinh thần, tiếp đó tùy thời có thể bắt lấy "Nhân Thân Thần". Nó muốn nuốt hay còn chỗ hữu dụng khác thì trước tiên không bàn tới, chỉ là bản thân thứ đó có thể phát hiện ra "Nhân Thân Thần" của Hoàng Hưng Nghiệp quả thật không đơn giản.
Nói không chừng, đối với tất cả sự vật có thể gây ra uy hiếp của Mậu Tiền Trấn này, thậm chí của cảnh nội huyện Đông Nhạc, đối phương đều hiểu rõ như lòng bàn tay, ngoại trừ Kế Duyên hắn.
...
Bị Hoàng Hưng Nghiệp ảnh hưởng, trên dưới nhà họ Hoàng đều khá khẩn trương.
Chẳng qua lúc này có Thanh Tùng đạo trưởng đến, Hoàng Hưng Nghiệp trấn định hơn không ít. Chủ nhân vẫn có ảnh hưởng rất lớn lên đám người hầu đấy, nhờ vậy mà nhà họ Hoàng cũng dần bình tĩnh lại, kiểm tra đồng ruộng, thu tô, kéo hàng, dọn hàng, việc nào cần làm vẫn phải làm.
Kế Duyên ở lại nửa tháng, nhưng không có chuyện gì phát sinh, nhà họ Hoàng cũng dần an ổn trở lại.
Trong lúc đó, Âm Ti huyện Đông Nhạc bên kia cũng phái Phán Quan và đại thần Âm Dương Ti đến Mậu Tiền Trấn dò xét, thậm chí Thổ Địa Công cũng chủ động hiện thân miêu tả lại những việc lúc trước với với Âm Ti một phen.
Chỉ là từ đó về sau, đừng nói là Mậu Tiền Trấn, toàn bộ huyện Đông Nhạc cũng không có chuyện gì, dường như tất cả đều đã qua.
Nhưng Hoàng Hưng Nghiệp vẫn tuân thủ lời dặn dò của Kế Duyên, mọi chuyện đều để hạ nhân đi làm, bản thân gã không bước ra khỏi Hoàng phủ.
Vào một ngày nọ, Hoàng phủ có khách quý đến. Đó là con trai trưởng của một nhà phú quý nào đó ở Trường Xuyên phủ có buôn bán qua lại với Hoàng Hưng Nghiệp.
Hoàng phủ trên dưới bận rộn hẳn lên. Hoàng Hưng Nghiệp đang uống trà nói chuyện cùng nam tử tên là Sở Minh Tài trong phòng khách.
Chỉ là lúc Kế Duyên đi vào phòng khách, bầu không khí sôi nổi liền dừng lại.
Vào khoảnh khắc hắn đi vào, Sở Minh Tài khéo ăn khéo nói chợt im bặt, quay đầu nhìn chằm chằm Kế Duyên..
"Ồ ha ha, để ta giới thiệu một chút, Sở hiền chất, vị này là Thanh Tùng đạo trưởng, cũng là khách quý của quý phủ. Hồi trước Hoàng mỗ trêu chọc phải vật không sạch sẽ nên đã mời đạo trưởng đến trừ tà đấy."
"Thanh Tùng đạo trưởng, vị này chính là..."
Kế Duyên đưa tay ngăn gã nói tiếp. Pháp nhãn đã mở to, mà Sở Minh Tài cũng từ chỗ ngồi đứng đậy, gắt gao nhìn chằm chằm Kế Duyên.
"Các hạ lại thay đổi một bộ xác thịt con người sao?"
Kế Duyên đã thu lại Chướng Nhãn Pháp, đôi mắt trắng bệch không chút gợn sóng giống như một hồ nước sâu. Dưới tình huống pháp nhãn hoàn toàn mở ra, trong thân thể Sở Minh Tài mịt mờ Ma khí cùng thân hồn cuồn cuộn kết hợp với nhau, lại không lộ ra ngoài cơ thể, chỉ có dục niệm tham lam là hiển hóa rõ ràng. Cái này tuyệt đối không phải một luồng Ma khí, mà là Chân Ma chân chính.
Chữ “Chân” của tu hành giới được sử dụng cực kỳ cẩn thận, Chân Ma cũng như thế.
Nhân Ma tuy không lộ ra, nhưng dục niệm lại bị phóng đại. Nếu không phải Kế Duyên cảm nhận được từng cỗ tham niệm xen lẫn sát ý, thậm chí hắn còn không phát hiện ra "Chính chủ" đã đến.
Mà Sở Minh Tài cũng hết sức kiêng kị nhìn qua Kế Duyên. Gã nghe nói Hoàng phủ có mời một vị đạo nhân kém cỏi. Lúc đến đây, gã cũng không cảm nhận được có gì đặc biệt. Nếu không phải Kế Duyên vào tận cửa, thậm chí gã còn không cảm nhận được bất kỳ tia khí tức nào.
Chỉ là Tiên Kiếm đeo sau lưng kia và đôi mắt như đang hấp thụ thần hồn cũng không phải nói giỡn rồi.
Dưới sự kiêng kị lẫn nhau, trong lòng Kế Duyên và Sở Minh Tài đồng thời thoáng qua ý nghĩ: ‘Đây là thần thánh phương nào?"