Lạn Kha Kì Duyên

Rốt cuộc ngươi là ai


trước sau

Dịch: Thiên Vũ Chính Tắc

Biên: Minh Nguyệt Châu Sa


***

Kế Duyên nhẹ nhàng nói với Trương Nhị câu này, sau đó cũng không quay đầu lại nữa. Chỉ một lát, tú bà ở phía sau vội vàng cầm quạt túm váy nhanh chóng đuổi theo. Vương Lập tự nhiên cũng theo sát từng bước.

"Ai ui!!! Vị tiên sinh này, thân thể thật cường tráng, bước chân cũng rất nhẹ nhàng. Lúc nãy mới chỉ có đi vài bước mà ta đã không đuổi kịp rồi. Tiên sinh ơi, mặc dù cô nương Hồng Tú tạm thời đang đàn cho người khác, nhưng lúc này chắc hẳn cũng đã xong rồi. Ta nha, một lát liền sai người hỏi cho ngài ngay, ngài cứ vào trong thuyền ngồi uống trà trước ha ha ha..."

Kế Duyên nhìn mụ tú bà một cái, rồi giả bộ tươi cười, khẽ gật đầu.

"Được, làm phiền ngươi rồi."

"Ấy ấy, không phiền, không phiền!"

Tú bà làm ra dáng vẻ thản nhiên cười nói. Tần suất của phiến quạt tròn trong tay so với thường ngày nhanh hơn nhiều lần, thể hiện nội tâm bà ta đang rất kích động.

Ở bên cạnh, Vương Lập rất tức thời không nói một câu nào, chỉ chầm chậm đi bên cạnh Kế Duyên. Gã nghĩ tới nghĩ lui, hình như vừa rồi mình cùng tú bà nói chuyện, hẳn là lão thần tiên cũng là nghe rõ rồi.

Kế Duyên đương nhiên biết rõ Vương Lập nói cái gì, điều này cũng không cần đoán. Với thính lực hiện giờ của hắn làm gì có chuyện không nghe được. Nhưng việc này cũng coi như là một trợ lực, vì vậy hắn cũng không cần phải vạch trần.

Quy mô Đại Tú Lâu xác thực không nhỏ. Bên trong còn có rất nhiều đình viện lầu các, phát huy sinh ý của thanh lâu tới cực hạn. Tú bà dẫn Kế Duyên cùng Vương Lập đi một đường ra phía sau, trên đường còn giới thiệu với Kế Duyên cô nương nào am hiểu tài nghệ nào nhất, cô nào mới là tài sắc vẹn toàn.

Chẳng qua, bà ta nói đến vậy mà Kế Duyên cũng chẳng hề chớp mắt, biểu hiện rất tùy ý. Trong lòng tú bà thầm nghĩ vị đại gia này hẳn là thường xuyên thấy những cô nương dung mạo xinh đẹp nên mấy người dong chi tục phấn tầm thường này cũng chả để vào mắt.

Chỉ chốc lát, mấy người bọn họ liền xuyên qua Đại Tú Lâu, đi tới mép nước, bước dọc theo sàn gỗ nổi trên mặt sông. Phía trước chính là Nội viện của Đại Tú thuyền.

"Đại tiên sinh, và cả Vương tiên sinh, phía trước chính là Đại Tú thuyền. Những cô nương xuất chúng, xinh đẹp nhất của chúng ta đều ở bên trong! Ha ha ha... Mời theo ta lên thuyền!"

Tú bà đong đưa cây quạt, nhẹ nhàng che miệng cười. Dù bà ta đi ở phía trước dẫn đường nhưng vẫn cẩn thận quay đầu nhìn Kế Duyên một chút, vừa hay nhìn thấy Kế Duyên cười khẽ, sau đó phất tay áo đuổi theo.

Với cái phất tay áo này, trong lòng tú bà cảm thấy như quét sạch hồng trần, như ánh trăng sáng rõ đang dõi bóng của mình trên mặt nước vậy.

Nói thật là tú bà làm nghề này cũng có kinh nghiệm, đã gặp qua rất nhiều nam nhân. Dù vẻ ngoài của vị đại tiên sinh này dĩ nhiên rất tốt nhưng người anh tuấn như hắn tuyệt đối không ít. Tuy vậy, ở hắn ẩn hiện sự tự nhiên và đạm bạc, trong mơ hồ còn có cả sự tang thương mà bà rất ít khi nhìn thấy trong đời.

Trong một chỗ nhã thất (*) trên thuyền, tú bà mời Vương Lập và Kế Duyên ngồi xuống, phân phó người bên ngoài pha trà xong xuôi đâu đó mới cười tự nhiên lui xuống.

(*)Nhã thất: căn phòng tao nhã

"Thỉnh hai vị tạm thời ngồi ở đây thưởng thức trà. Ta lên lầu gặp Hồng Tú cô nương một chút..."

Tú bà đứng dậy rời đi, chậm rãi lùi ra sau nhã thất. Vừa ra đến cửa, đôi chân vội vàng tăng tốc, đi về phía lầu các của Hồng Tú.

Nhã thất thanh tĩnh, ngoại trừ khách nhân thì cũng chỉ có người hầu ở bên ngoài.

Kế Duyên nhấc chén nhỏ lên, nhẹ ngửi hương trà, sau đó mới uống. Vương Lập và Trương Nhụy cũng nửa ngồi nửa quỳ ở hai bên. Bên ngoài song cửa sổ chính là mặt sông tĩnh lặng.

"Trên thuyền này, son phấn cứ phải nói nức mũi rồi."

Trương Nhụy mở miệng nói một câu. Vương Lập nâng chén trà đưa lên mũi hít hà. Một luồng bạch khí bị hút đi. Nàng vốn am hiểu ẩn nấp, lại có pháp lệnh của Kế tiên sinh nên cũng không sợ khí tức tiết lộ ra ngoài.

Vương Lập thấy tình huống này, nhìn nhìn Kế Duyên. Gã tự lấy một chén trà nhỏ, rót cho chính mình một ly, đồng thời quan sát nhã thất của Đại Tú thuyền.

Ngày trước, gã cũng chỉ mới lên Đại Tú thuyền một lần. Lúc đó, Vương Lập được mời đến đây kể chuyện. Vừa gặp Hồng Tú lần đầu, gã đã ngẩn người. Khi kể chuyện xong, gã còn được Hồng Tú cô nương kính một chén rượu, âm thanh nhẹ nhàng nói Vương Lập có thể gọi nàng là "Uyển Nhi".

Từ đó về sau, Vương Lập trở thành khách quen của Đại Tú Lâu, đối với Nhất chi Hồng Tú ngày nhớ đêm mong. Nhưng đương nhiên mỗi cô nương trong thanh lâu này cũng mỗi người một vẻ, Vương Lập cũng rất yêu thích.

"Kế tiên sinh..."

Vương Lập yếu ớt định nói một câu, không biết mở miệng như thế nào.

"Vương tiên sinh mời nói, Kế mỗ xin nghe."

Kế Duyên vẫn thưởng thức trà, cũng không nhìn về phía Vương Lập, một tay lại cho vào tay áo lấy ra một quyển sách. Loại tình huống này, Vương Lập cũng không cảm thấy một quyển sách được giấu trong tay áo là điều gì quá bất ngờ.

"Kế tiên sinh, ngài, ngài nói bây giờ Hồng Tú cô nương là... thứ không sạch sẽ?"

Kế Duyên lật qua lật lại hai trang sách, tìm thấy vị trí lần trước, cũng không nhìn Vương Lập, mở miệng nói.

"Có sạch sẽ hay không còn cần nhìn qua mới nói được."

"Kế tiên sinh, không dám dối gạt ngài, Vương mỗ đối với Hồng Tú cô nương thật sự rất ái mộ. Hơn một năm trước, vừa nhìn thấy Uyển Nhi...nhìn thấy Hồng Tú cô nương, ta vẫn cảm thấy nữ tử ấy không nên lưu lạc nơi trăng hoa này. Nếu như Hồng Tú cô nương thật sự bị yêu quái bức hiếp, ngài..."

"Biết rồi, biết rồi, ta sẽ không mặc kệ."

Hắn nói một câu, tiếp tục lật qua lật lại trang sách. Đây chính là những điều hắn thôi diễn, có đôi khi nhìn lại cũng sẽ cảm thấy có chút thần kỳ.

"Ách ha ha, Vương mỗ..."

"Họ Vương kia, ngươi nói xong chưa, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì. Kế tiên sinh không vội chứ ta cũng bị ngươi làm phiền rồi đấy!"

Ở bên cạnh, Trương Nhụy tức giận quát Vương Lập một câu.

Vương Lập xấu hổ cười cười.

"Vương mỗ cảm thấy, lần này kỳ thật cũng là một cơ hội tốt để cứu Hồng Tú cô nương. Nàng là một nữ tử hiếm thấy, vốn nên là mệnh thiên kim tiểu thư, nhưng lại lưu lạc đến tận đây..."

"Ồ? Vương tiên sinh rất thích nàng sao?"

Kế Duyên nhìn Vương Lập, thuận miệng hỏi một câu. Gã cũng gật đầu không ngừng.

"Vương mỗ đã nói rồi, đã ái mộ từ lâu!"

Kế Duyên khẽ cười, đưa tay nhấc ấm trà, rót một chén cho Vương Lập, rồi lại rót cho Trương Nhụy một chén. Chỉ có điều, nàng ta chỉ có một phần bạch khí nhỏ.

"Vương tiên sinh, bình thường ngươi đến Đại Tú Lâu đều ở cùng một chỗ với cô nương nào?"

"Ách... Tiểu Lan cùng Xuân Phương nhiều chút... Cũng có Tiểu Nhã..."

"À... Thì ra là thế..."

Kế Duyên nhìn gã.

"Mấy vị cô nương đó có cái gì hấp dẫn ngươi?"

Vương Lập trên mặt hơi nóng, nói chuyện có chút ấp úng.

"Là... Là... Đều rất ôn nhu... với cũng có tài nghệ..."

"Không phải ngươi nói mình ái mộ Hồng Tú sao?"

Trương Nhụy ở bên cạnh cười lạnh, nói một câu. Vương Lập cũng úp úp mở mở.

"Này, này
không giống nhau..."

Kế Duyên thở dài, lắc đầu nhìn về phía Vương Lập. Đây cũng là lần đầu tiên trong đêm nay Vương Lập chính thức nhìn thấy đôi mắt xám trắng của Kế Duyên.

"Vương tiên sinh, đây không gọi là ái mộ hay yêu thích. Thực sắc tính dã, ngươi chỉ là háo sắc mà thôi..."

"Xuy..."

Trương Nhụy nhịn không được, cười đến mức phun ra một ngụm trà. Vương Lập ngây ngốc một chút, sau đó xấu hổ đến không còn mặt mũi, vội vàng uống trà.

Chờ được một lúc, bên ngoài nhã thất mới vang lên tiếng bước chân. Người đầu tiên mở cửa là tú bà, còn chưa thấy người mà thanh âm ân cần đã truyền vào trong.

"Ai u để cho hai vị đợi lâu, Hồng Tú cô nương đang chỉnh chu trang dung, tới ngay đây... Ách..."

Tú bà bước vào phòng, nhìn thấy trên bàn lại có ba chén nước trà. Bà nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra nguyên cớ, cũng không hỏi nhiều mà lấy nệm êm ngồi quỳ chân ở một bên bàn trà.

"Vì muốn thể hiện lễ nghĩa, Hồng Tú cô nương gặp khách mới nhất định sẽ chỉnh lại trang dung một chút. Nghe nói tiên sinh là quân tử nhẹ nhàng mộ danh đến đây nên Hồng Tú cô nương cũng rất chờ mong, ừ, đương nhiên, chúng ta đã biết Vương tiên sinh tài hoa từ lâu..."

Kế Duyên không trả lời, chính thức đặt chén xuống, tự mình rót một chén trà nóng mời tú bà.

Một cử động kia không những không để cho tú bà cảm thấy Kế Duyên hạ mình, mà ngược lại bà ta thụ sủng nhược kinh(*).

(*)thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

"Đa tạ tiên sinh!"

Hắn chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục lật sách. Nhưng vào lúc này, đột nhiên động tác trên tay dừng lại.

"Ừm?"

"Kế tiên sinh, sao vậy ạ?"

"Đại tiên sinh, sao vậy ạ?"

Trương Nhụy và tú bà gần như đồng thời hỏi thăm Kế Duyên. Hắn nhíu mày lắc đầu, nhìn về phía tú bà.

"Hồng Tú cô nương đang trang điểm sao?"

"Đúng, đúng vậy!"

Lúc này tú bà rốt cuộc có thể nhìn thấy rõ con mắt của Kế Duyên, dưới hai mắt nửa mở nửa khép là một màu xám trắng nhưng lại không có cảm giác mắt bị đục, mà trong sáng oánh nhuận, như giếng cổ, không gợn sóng.

"Tiên sinh có gì chỉ giáo?"

Tú bà vô thức hỏi một câu.

"Không có việc gì!"

Kế Duyên khẽ cười, một lần nữa cầm lấy sách đọc. Vừa rồi, một cỗ yêu khí có vẻ cực kì đặc thù, vậy mà nhanh chóng phai nhạt, cho tới bây giờ, đã trở nên như có như không, dường như nhạt đến nỗi không thể cảm nhận được nữa.

Phải biết rằng thính giác, khứu giác và phương diện nào đó thị giác của hắn phải nói là xuất chúng đến mức biến thái. Hắn có thể thấy màu của nhân gian, cũng ngửi được trần khí. Ở khoảng cách gần như vậy, trước mặt hắn lại xuất hiện loại biến hóa này, cũng coi là lần đầu nhìn thấy.

Sau đó không lâu, bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Một mùi hương tươi mát cũng bay vào trong nhã thất. Một đôi tay trắng trẻo, mềm mại mở cửa. Vào lúc cánh cửa được mở một phần ba thì dừng lại một chút nhưng không thể nhận ra.

"Tiểu nữ Đoạn Mộc Uyển ra mắt hai vị tiên sinh. Ma ma, nữ nhi tới chậm một chút!"

Hồng Tú cô nương đi vào phòng, làm một lễ vạn phúc với đám người, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn. Ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Kế Duyên và Vương Lập. Trương Nhụy ở ngay bên cạnh Kế Duyên nhưng có thể Hồng Tú không nhìn thấy nàng.

"Mọi người trò truyện vui vẻ, ta ra ngoài trước nhé?"

Tú bà cười ha hả hỏi thăm một câu, thấy Kế Duyên gật đầu, sau đó mới đi ra cửa.

"Ma ma đi thong thả!"

Hồng Tú còn nhu thuận nói với tú bà một câu. Bà ta khẽ gật đầu, vụng trộm liếc mắt ra hiệu với nàng một cái, để cho nàng cẩn thận hầu hạ.

Cửa một lần nữa đóng lại, lần này Hồng Tú đã rót cho Kế Duyên và Vương Lập thêm một ly trà.

"Hai vị tiên sinh, trước khi tiểu nữ đến, tính cả ma ma hết thảy cũng chỉ có ba người, vì sao lại có tới bốn chén trà? Chẳng lẽ để lại cho tiểu nữ sao?"

Hồng Tú chỉ vào chỗ trống bên cạnh Kế Duyên, nghi hoặc hỏi một câu.

"Không hổ là Hồng Tú cô nương, tố chất tâm lý thật tốt."

Kế Duyên nhàn nhạt nói một câu. Một đôi mắt xám trắng đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hồng Tú. Khi nhìn thấy hắn có hai màu mắt thì vẻ kinh ngạc của nàng ta cũng cực kỳ tự nhiên.

Hai mắt xám trắng của Kế Duyên mở to, yên lặng nhìn Hồng Tú.

"Cô nương, ngươi trang điểm thật không tệ!"

Hồng Tú nghi hoặc, sờ sờ mặt mình.

"Tiên sinh quá khen rồi... Chúng ta là nữ tử phong trần, dù có tài tình thế nào thì cũng chỉ có được chút nhan sắc..."

Kế Duyên nhẹ gật đầu, lại cầm lấy ấm trà, rót cho nữ tử một chén. Nàng ta cảm ơn một tiếng, lấy tay áo che lại rồi mới uống.

"Tiêu gia công tử cũng quen ngươi hay sao? Sao ngươi lại giúp y thay xà đổi cột?"

Bàn tay nâng chén của Hồng Tú khẽ run lên, uống xong liền đặt chén nhỏ xuống, sau đó mới kinh hỉ nói.

"Tiên sinh cũng biết Tiêu công tử ư. Đã rất lâu rồi y không đến gặp Uyển nhi nữa, tuy nói kinh thành đường xa, nhưng..."

"Hồng Tú cô nương, Kế mỗ có từng nói Tiêu công tử ở kinh thành à?"

Kế Duyên cười lạnh, khiến lời nói của cô gái trước mặt dừng lại một chút.

"Bởi vì Hồng Tú chỉ quen một vị Tiêu công tử khi đến đây, còn tưởng rằng tiên sinh nói tới chính là y chứ..."

"Ha ha ha ha..."

Kế Duyên bỗng nhiên nở nụ cười.

"Kế mỗ từng nghe người ta nói rằng thế gian có người hiểu về Họa bì(*), cũng là phượng mao lân giác(**), trong đạo biến hóa luôn luôn dẫn đầu. Điểm thần dị có phần đáng để cân nhắc. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên xuất chúng."

(*)Họa bì: mặt nạ. Trong Liêu trai chí dị từng kể về một con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên

(**) ý chỉ rất hiếm thấy


Hồng Tú gắt gao nắm lấy chén trà, tùy ý nhìn lướt qua Trương Nhụy, sau đó gương mặt lộ vẻ lạnh nhạt nhìn Kế Duyên.

"Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện