Dịch: Thiên Vũ Chính Tắc
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa***
Nói xong câu này, Hồng Tú miễn cưỡng cười với Kế Duyên. Trên khuôn mặt hắn luôn không có biểu lộ gì đặc biệt, mà đôi mắt xám trắng kia lại càng không cảm nhận được điều gì.
"Nếu ngươi đã không có ý định hại người, mà chọn ở lại trên Đại Tú thuyền này đối với tu việc tu hành của ngươi cũng không tốt. Vậyngươi tới Đại Trinh để làm gì?"
Kế Duyên cũng không tin nữ tử này ở lại đây vì thấy thú vị. Phải biết rằng tuy khí tức của Bạch Hồ thu liễm cực kì tốt, nhưng vẫn tồn tại một tia sát khí, tuyệt không thể xem nàng ta giống một con cừu non ôn nhu được.
"Tiên sinh, ta nghe nói Đại Trinh có một vị Ẩn Tiên thần bí khó lường, thần thông quảng đại pháp lực vô biên. Ngoại giới gần như có rất ít người gặp được. Ta cũng chỉ biết hình như hắn cũng là một Kiếm Tiên có khả năng thông thiên..."
Ánh mắt của Hồng Tú lấp lánh, nói được vài câu rồi dừng lại một chút, sau đó nàng lại nhìn về phía Kế Duyên.
"Tiên sinh, đó có phải là ngài không?"
"Hừ, Kế tiên sinh đang hỏi chuyện ngươi, nào đến phiên ngươi hỏi ngược lại chứ?"
Thủy Thần Túc Thủy hừ lạnh một tiếng, thôi động khí thế ép về phía nữ tử. Bây giờ, chỉ cần Kế tiên sinh có ý định thu thập yêu vật này, nhất định gã sẽ là người đầu tiên ra tay.
Không chỉ vì lúc trước yêu vật này từng nói xấu gã, mà đây cũng là một cơ hội tuyệt vời.
Ở Đại Trinh, trong những Thủy tộc có máu mặt và lệ thuộc vào Long Quân, ở trong lòng mỗi người đều biết rõ một chuyện được truyền lưu. Thần thông của Kế tiên sinh tự nhiên rất lợi hại, nhưng lợi hại nhất chính là lĩnh ngộ “ Đạo” của tiên sinh.
Chỉ cần có thể cùng Kế tiên sinh kết xuống một chút thiện duyên, như vậy mới có một cơ hội được "Tiên Nhân Chỉ Lộ". Bọn họ không dám nghĩ mình sẽ tiến xa như Long Nữ nhưng nhất định có thể có chỗ tốt cực lớn với việc tu hành sau này.
Chẳng qua, khí thế lần này cũng chẳng làm cho nữ tử có phản ứng gì lớn. Nàng ta giống như chỉ để ý đến một mình Kế Duyên.
Ngược lại, hiếm khi thấy Kế Duyên nở nụ cười. Hắn quan sát Hồng Tú cô nương.
"Thần thông quảng đại pháp lực vô biên? Trên đời lại có người tu hành như vậy sao? Chí ít Kế mỗ cũng chưa gặp qua người nào tài ba đến như vậy!"
Đối phương đã nói vậy, trên cơ bản cũng coi là thừa nhận một nửa. Mặc dù lời nói mang theo ý châm chọc, nhưng nếu đổi góc độ để suy nghĩ, cũng có thể nói rằng người tu hành trước mắt hắn “cũng chỉ thường thôi”, tất cả cũng thể thấy rõ họ đứng ở đâu.
Hồng Tú hít sâu một hơi, cảm giác trong lòng có một chút thấp thỏm.
"Kế tiên sinh, thật ra ta đến Đại Trinh một phần vì muốn tránh né tai họa, đồng thời cũng chưa từng nghĩ sẽ gây nên chuyện gì ở đây... Tiên Kiếm của ngài, có thể để cho tiểu nữ chiêm ngưỡng một chút được không?"
Thủy Thần Đỗ Nghiễm Thông kinh ngạc nhìn yêu nữ. Ánh mắt gã tựa như đang nhìn một kẻ ngu. Không nghĩ gia hỏa này không biết tốt xấu là gì, nói chuyện thì không đầu không đuôi mà còn muốn xem Tiên Kiếm, không sợ bị một kiếm chém đôi à?
Kế Duyên nhíu mày, thoáng suy tư sau đó gật nhẹ đầu.
Thanh Đằng Kiếm sau lưng bay lên, lơ lửng trước mặt Kế Duyên, dần dần hiện thân. Vỏ kiếm giản dị được làm bằng dây leo màu xanh, trong sự linh động lại rộ ra một cỗ khí chất thanh lịch không màng danh lợi, nhưng lại không có bất kì kiếm ý hay kiếm khí nào cả, tựa như không phải một binh khí sát phạt mà giống như là một tác phẩm nghệ thuật vậy.
"Linh Dựng Thanh Đằng, Tàng Phong Vạn Trượng..."
Trong vô thức, Hồng Tú đọc những dòng chữ trên vỏ kiếm, tựa hồ có thể cảm nhận được trong vỏ kiếm tồn tại vô tận kiếm ý.
Bởi vì cái gọi là vật cực tất phản, dù sao đây cũng là Tiên Kiếm, giờ phút này cũng không có một tia lăng lệ nào cả, có thể tưởng tượng được chỉ cần kiếm ra khỏi vỏ sẽ thể hiện ra sự sắc bén vô song tới mức nào.
Thủy Thần sông Túc cũng có chút thất thần khi nhìn thấy Tiên Kiếm.
"Đây chính là Thanh Đằng Kiếm của Kế tiên sinh!"
Hồng Tú nhìn thấy Thanh Đằng Kiếm liền trực tiếp nhập thần. Ánh mắt hơi ngơ ngác.
"Kiếm thật đẹp..."
Theo bản năng, nàng muốn chạm vào Thanh Đằng Kiếm, nhưng cũng chính lúc này, Tiên Kiếm hơi chấn động một chút.
Xoát ~~
Từ trên thân kiếm, một đạo bạch quang mắt thường khó thấy được sáng lên. Dù đạo bạch quang này cực nhạt nhưng khi dùng tâm thần cảm ứng liền có thể thấy nó giống như ngân hà, sáng như tuyết.
"A..."
Hồng Tú kêu thảm một tiếng, cả người bị bắn ra xa mấy trượng, trực tiếp đụng phải vị trí cửa khoang của nhã thất.
"Khụ... Khụ khụ khụ... Khụ khụ..."
Tay chân nàng có chút run rẩy, không ngừng ho khan, một cảm giác đè nén ở trong lòng theo từng tiếng ho khan cũng tản bớt ra một chút.
Thanh Đằng Kiếm vẫn lơ lửng như cũ trên bàn, chưa hề ra khỏi vỏ.
Vừa rồi, chính là Thanh Đằng Kiếm tự phát ra tâm thần chi kiếm. Kế Duyên cũng không nghĩ tới Hồ Yêu này lại tự mình tìm đường chết như vậy, si si ngốc ngốc còn muốn chạm vào Thanh Đằng Kiếm.
Thanh Đằng Kiếm có Linh Tiên Kiếm, cũng không phải các loại pháp bảo đơn giản, nó cũng có tính tình của riêng mình, có đôi khi tính tình còn không tốt lắm. Tâm thần Hồ yêu hoàn toàn không đề phòng trực tiếp bị Thanh Đằng Kiếm đánh ra một kiếm, cũng ăn đủ cay đắng rồi.
"Chậc chậc chậc... Tự làm tự chịu!"
Trương Nhụy cười lạnh nói nhỏ một câu, nhìn thấy Vương Lập biểu lộ một bộ dạng đau lòng, lập tức vừa tức vừa buồn cười.
Thủy Thần sông Túc cũng lạnh lùng nhìn về phía Hồ Yêu đang run rẩy tay chân, thấy nàng ho khan từng đợt cùng với dáng vẻ không đứng dậy nổi. Một kích vừa rồi hẳn là không nhẹ, chẳng qua cũng chỉ là cảnh cáo tự phát của Tiên kiếm. Nếu như Kế tiên chủ động xuất thủ, Hồ yêu này có lẽ sẽ mất mạng ngay lập tức.
Đỗ Nghiễm Thông lại càng cảm thấy đầu óc của Hồ Yêu tám thành là có vấn đề.
Một yêu vật bình thường mà lại dám chạm vào Tiên Kiếm đã có chủ, mặc dù chủ nhân của thanh kiếm nói chuyện hòa nhã nhưng cũng không phải là Tiên Kiếm cũng dễ nói chuyện. Tính cách của binh khí sát phạt có thể ôn hòa được sao?
Ở bên cạnh, Vương Lập một mặt có chút đau lòng nhìn Hồng Tú, một mặt cũng bắt đầu kinh ngạc vì sao lại không có ai khác đến gần. Từ nãy tới giờ, động tĩnh bên trong nhã thất cũng không nhỏ nhưng những người bên ngoài không phát giác được gì. Gã nghĩ một chút liền hiểu rõ rằng nhất định là cao nhân làm phép.
Bên kia, Hồng Tú bị Tiên Kiếm gây thương tích, vẻ mặt lộ ra sự thống khổ. Nàng có thể cảm nhận được tứ chi trên dưới đều không có vết thương, thứ tổn thương là tinh thần mình. Hiện tại, lực chú ý của nàng khó mà tập trung được, tay chân đều khẽ co rút, một hồi lâu mới hòa hoãn lại.
"Cảm giác đau lòng" như thế nhưng là hiếm thấy dị thường, làm cho lúc này nàng vẫn còn sợ hãi.
Nhìn thấy Hồ Yêu có thể nhanh chóng đứng lên, thần sắc Kế Duyên có chút ngưng tụ. Dù mặt ngoài nhìn không ra, nhưng trong lòng hắn khá kinh ngạc. Một khắc trước khi hồ yêu gặp trạng thái này, hắn suýt chút nữa đã xuất thủ, không nghĩ tới khôi phục nhanh như vậy.
Ăn chắc như vậy lại còn có thể khôi phục nhanh như thế, xem ra xác thực lợi hại.
"Kiếm thật đẹp..."
Hồng Tú cẩn thận lại gần cái bàn. Lực chú ý vẫn đặt vào Thanh Đằng Kiếm ở sau lưng Kế Duyên. Tuy Tiên Kiếm đã nhạt đi nhưng bởi vì tâm thần dẫn dắt, nàng vẫn có thể nhìn thấy hư ảnh.
"Nếu ta cũng có một thanh Tiên Kiếm vậy thì quá tốt rồi..."
Nghe được lời cảm thán của Hồng Tú, hiện tại ngay cả Kế Duyên cũng cảm thấy đầu óc của Hồ Yêu này có chút không bình thường.
Ngay vào lúc Kế Duyên nhíu mày định thần nhìn mình, lúc này Hồng Tú mới lấy lại tinh thần nhớ lại hoàn cảnh bây giờ có chút không ổn, liền khẩn trương lại lúng túng nói.
"Kế tiên sinh, ta là Đồ Tư Yên, đến từ Tây Vực Lam Châu, Thiển Thương Sơn, Ngọc Hồ Động Thiên, từng quen biết với Tiên nhân, cũng chưa làm việc gì trái đạo đức... Ít nhất từ sau khi đến Đại Trinh liền không có!"
"Tây Vực Lam Châu? Đồ Tư Yên? Không phải Đồ Sơn Tư Yên?"
Là Hồ Yêu hơn nữa họ Đồ, Kế Duyên vô thức cứ như vậy hỏi một câu.
"A?"
Đồ Tư Yên sửng sốt một chút, không rõ vì cái gì người trước mắt có câu hỏi này.
Kế Duyên cũng không tự hỏi tự trả lời, thu lại quyển sách trên bàn bỏ vào trong tay áo, suy nghĩ một chút rồi mới nhìn về phía Đồ Tư Yên.
"Hồng Tú cô nương, nói chuyện với ngươi nãy giờ, một là trong lòng ta còn nghi vấn, hai là không muốn kinh hãi đến bách tính trong thuyền, nhưng mà ngươi cũng nên rời khỏi Đại Tú Thuyền này, tìm cớ chuộc thân, ly khai Đại Trinh đi."
"A, a!?"
Đồ Tư Yên đầu tiên là ứng tiếng, sau đó đột nhiên kịp phản ứng cái gì, vội vàng lắc đầu.
"Không được không được không được, ta không thể đi ra ngoài! Trừ phi tiên sinh ngài cho ta mượn Tiên Kiếm, ta trở về Tây Vực Lam Châu một chuyến sau đó lại đến trả lại cho ngài!"
Kế Duyên còn chưa lên tiếng, Trương Nhụy cùng Thủy Thần Đỗ Nghiễm Thông đều đã tức giận đến không xong rồi. Đỗ Nghiễm Thông lúc này đứng lên.
"Yêu nghiệt, ngươi sự sự muốn tìm chết? Kế tiên sinh, nếu như ả ta đã muốn, không cần ngài xuất thủ, Đỗ mỗ liền thay ngài bắt nàng ta lại!"
Đồ Tư Yên ngồi ra xa Đỗ Nghiễm Thông một chút, hai tay nắm lại với nhau, vẻ mặt buồn khổ nhìn Kế Duyên hoặc là nói nhìn Tiên Kiếm phía sau hắn. Ngược lại Thủy Thần cũng không dám động thủ, kết quả lại nghe được Kế Duyên nhàn nhạt nói một câu.
"Vậy làm phiền Thủy Thần xuất thủ."
Đỗ Nghiễm Thông cùng Đồ Tư Yên đều ngây người một chút, sau đó người trước lập tức vui mừng quá đỗi, người sau thì quá sợ hãi.
"Gào ô..."
Thủy Thần gầm nhẹ một tiếng. Thần quang toàn thân bỗng nhiên sáng lên, trong tay áo tay nổi lên một tầng vảy màu đen. Gã xuất thủ nhanh như chớp, một nhát bóp lấy cổ Hồ Yêu.
Đồ Tư Yên vốn dĩ muốn nhảy ra né tránh, nhưng vào một khắc Kế Duyên mở miệng, nàng chợt phát hiện ra thân thể của mình không nghe sai khiến nữa, hoặc là nói căn bản là không cách nào nhúc nhích.
"Ôi ách..."
Đồ Tư Yên bị khóa cổ, giãy dụa một chút, lúc này mới cảm giác được quyền khống chế thân thể từ từ phục hồi, nhưng bàn tay bóp cổ trong thần quang sát ý cùng yêu khí đều cực kỳ nguy hiểm, làm nàng không còn dám quá phận phản kháng.
Đỗ Nghiễm Thông cũng vô cùng kinh ngạc, yêu vật này thế mà tốt tính để bị bắt như vậy.
Sau đó hai người tựa hồ cũng ý thức được cái gì, gian nan chuyển động cổ, nhìn về phía Kế Duyên. Bọn họ phát hiện trên mặt bàn kế bên có một vũng nước, hội tụ thành một chữ nho nhỏ, chính là một chữ “Định“.
Dùng Định Thân Pháp này lên người Hồ Yêu, Kế Duyên cũng không nắm chắc lắm. Nhưng vừa rồi tinh thần của nàng ta đã bị tổn thương thì lại khác, quả nhiên khốn trụ nàng chốc lát.