Dịch: Hoàng Hi Bình
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
Khi Kế Duyên đưa ra yêu cầu này, Ngụy Vô Úy có chút bất ngờ, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù chủ đề trước đó do sư môn Ngọc Hoài Sơn dặn dò, nhưng y cũng rất sợ sẽ làm Kế tiên sinh không vui.
Câu nói đùa này rõ ràng đã suy nghĩ tới cảm thụ của bọn họ, ít nhất nói rõ Kế Duyên không có khúc mắc gì cả, nếu không đã có vẻ mặt khác rồi.
"Kế tiên sinh yên tâm, hôm nay chính là mùng một Tết. Hôm qua, chúng ta trở về còn chút vội vàng, trong nhà có vài món chưa tìm đủ nguyên liệu nên làm không kịp, khiến Ngụy mỗ có chút bất mãn. Hôm nay vừa hay bày một màn rượu thịt ê hề!"
Thượng Y Y và Quan Hòa liếc nhau, không lẽ Ngụy thúc còn chưa hài lòng với trận thế ngày hôm qua sao? Hai đứa còn cảm thấy mình không thể đọc tên hết mấy món đã nhìn thấy vào tối qua nữa.
Ngụy Vô Úy cười rất tự tin. Luận về ẩm thực, y tự tin đầu bếp của Ngụy gia chẳng thua kém Ngự Thiện Phòng ở hoàng cung bao nhiêu.
Uy thế của hơn mười đầu bếp nổi danh cùng nhau nấu ăn cho Ngụy phủ, những đầu bếp nổi danh này còn có trợ thủ của riêng mình. Toàn bộ đội hình chuẩn bị đồ ăn cũng đến ba, bốn mươi người, chiếm dụng một phòng bếp to cỡ dinh thự trong Ngụy phủ.
Chưng, luộc, chiên, xào đủ kiểu nấu nướng, có vài món đã bắt đầu ninh cách thuỷ từ hôm qua.
Hơn nữa có Kế Duyên đến đây, thậm chí Ngụy Vô Úy còn tự mình vào bếp, đóng cửa một thời gian.
Giữa trưa xem như là thời điểm nói chuyện ăn điểm tâm, nhưng đến gần chạng vạng tối, với khứu giác của Kế Duyên, hắn đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt, không thể giấu được từ bên trong Ngụy phủ truyền ra.
Đêm đến trực tiếp trở thành yến hội của toàn bộ Ngụy phủ, kể cả hạ nhân cũng cùng nhau ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ, khiến cho người tu tiên cũng phải kinh thán trước đồ ăn của phàm trần. Trên dưới cả trăm món ăn tinh xảo, tài nấu nướng cũng là một loại nghệ thuật.
Khi yến hội chấm dứt đã là giờ Hợi một khắc. Đối với người của Ngụy phủ mà nói thì đã là rất muộn, với lại hôm qua phần lớn những người ở đây đều đón giao thừa qua giờ Tý, cơ thể cũng mệt nhọc, nên đều nhao nhao đi nghỉ ngơi.
Kế Duyên cũng được an bài ở một sương phòng độc lập dành cho khách ở phía sau tiểu viện, nơi này có tổng cộng bốn gian sương phòng, trái phải đều có hai gian. Quan Hòa và Thượng Y Y ở bên trái, mỗi người chiếm một gian, Kế Duyên thì ở đối diện, ở giữa có một sân nhỏ trồng hoa.
Giờ Tý là thời khắc thái dương sơ sinh, Thượng Y Y và Quan Hòa đều ở trong phòng tu hành.
Mà hiện tại, Kế Duyên không muốn tu hành, cũng có chút không ngủ được.
Ban ngày, hắn nghe được Ngọc Hoài Sơn phái mấy người truyền đạt lời nói bóng gió từ sư môn, xem như biểu lộ rất rõ ràng tâm khí của Ngọc Hoài Sơn. Người tranh cãi ăn thua, Tiên Phủ cũng muốn tranh đoạt khí vận hư vô mờ mịt kia, dùng loại phương thức này trực tiếp cầu giải đáp từ hắn, như thế thì một quẻ của Thiên Cơ Các chưa hẳn là không tính được cái gì.
Hoặc là nói Thiên Cơ Các không biết chuyện, sau khi Bùi Chính trở về Ngọc Hoài Sơn, Ngọc Hoài Sơn dựa vào quẻ tượng kết hợp một số việc trong những năm gần đây của Đại Trinh, có được suy đoán của chính mình.
Nhìn trộm thiên địa đại kiếp hẳn là chuyện không thể, nhưng nói không chừng có thể mơ hồ hiểu được tầng biến số đặc thù là Kế Duyên này. Chẳng qua, bọn họ nhìn được rất cạn, chỉ thấy một tầng cơ duyên, nhưng không nhìn thấy được chỗ kinh khủng nơi vô tận kia.
Từ chút tin tức trong cuộc đối thoại vào ban ngày, Kế Duyên cũng biết rất nhiều chân nhân ở Ngọc Hoài Sơn cũng không còn ở chỗ cũ nữa. Chuyện Long Quân hoà giải với Ngọc Hoài Sơn đã giảm bớt đi một nỗi buồn lo to lớn.
Hơn nữa, với quẻ bói của Thiên Cơ Các, Ngọc Hoài Sơn cho rằng giờ chính là thời khắc cần nắm bắt khí vận của chính mình. Rất nhiều tiên tu bắt đầu xuất sơn, hoặc mang theo môn hạ xuất sơn. Bọn họ không hạn chế ở Đại Trinh, mà đi đi lại lại giữa Vân Châu, vừa rèn luyện vừa lựa thời cơ tuyển chọn một vài đệ tử mới có tư chất tốt.
Chiếu theo tư duy suy luận trước kia của Kế Duyên, có thể sẽ cảm thấy thế cục này của Vân Châu, ngoại trừ Đại Trinh mà bản thân hắn hiểu rõ, những địa phương khác cảm giác như có dấu hiệu hỗn loạn, yêu, ma, tiên, thần, người đều không đơn giản.
Ở Đại Trinh phát sinh một loạt chuyện cũng khiến Kế Duyên cho rằng Vân Châu phủ một tầng khói mù, hoặc là nói thiên địa bên ngoài Đại Trinh đều phủ trong tầng khói mù.
Nhưng Bùi Chân Nhân của Ngọc Hoài Sơn đi Thiên Cơ Các, cùng Thiên Cơ Các hao tốn tâm lực rất lớn để bói toán. Loại cố gắng này khiến cho Kế Duyên đột nhiên nghĩ thông suốt một vài điều.
Dù sao, nơi này đâu phải là thế giới được diễn dịch trong phim truyền hình, các đạo trong thiên hạ đều vô vi(*), đều có ham muốn, lại cùng hung cực ác, cũng có sợ hãi, phàm nhân có ân oán tình cừu, lẽ nào tiên thần lại không chứ? Trong phạm vi mênh mông đan xen không rõ, vốn đang ở trạng thái bình thường, nói không chừng các Châu, các biên cảnh khác còn phức tạp hơn.
(*)vô vi: tuỳ theo tự nhiên không có chí tiến thủKế Duyên cảm thấy mình đang đứng trước một bàn cờ vây người, nhưng không hề nhìn thấy bàn cờ, chớ đừng nói là khống chế bàn cờ.
Nghĩ như vậy, tâm tình không tính là quá tệ, nhưng khó tránh có chút chán nản.
"Két kẹt..."
Âm thanh chốt cửa nhẹ nhàng vang lên, Kế Duyên mở cửa phòng ra.
Ánh trăng chiếu xuyên qua khe cửa đang dần mở rộng, chiếu lên trên mặt hắn, lại trải ra đến toàn bộ khu vực cửa trước.
Trong tầm mắt mơ mơ hồ hồ của Kế Duyên, hoa cỏ trong nội viện đều lụi tàn, héo úa, bị lớp tuyết mỏng manh phủ lên. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời thì lập tức hiện ra rõ ràng.
Có vẻ như cảm nhận được nỗi lòng chủ nhân có chút không yên, Thanh Đằng Kiếm đang được đặt ở giường bay tới.
Lần này Tiên Kiếm không như thường ngày lẳng lặng treo sau lưng nữa, mà bay thẳng đến trước mặt của hắn.
Nhìn thấy Tiên Kiếm tới gần, Kế Duyên vô thức đưa tay phải ra bắt lấy.
"Ô...ô...n...g..."
Thanh Đằng Kiếm run nhẹ, trên vỏ kiếm cùng trên chuôi kiếm Thanh Đằng càng thêm xanh biếc ướt át. Tiên Kiếm sắc bén vô song, vừa thu nạp khí tức tươi mới của mùa xuân. Tân xuân sinh khí trên thân kiếm từng tia từng tia tràn ra, mong muốn nâng
cao tinh thần của chủ nhân.
"Ba thước Thanh Phong, ẩn tàng sát cơ cũng thai nghén sinh cơ, giống như Âm Dương nối tiếp, quân cờ đen trắng..."
Kế Duyên cầm kiếm, đi vào trong nội viện, lòng bàn tay phải xoay chuyển một chút, mũi nhọn của vỏ kiếm chậm rãi rơi xuống phía dưới.
Ngay khi vỏ kiếm chạm vào một nhánh hoa không lá, tựa như mũi nhọn nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, có một làn sóng gợn vô hình dập dờn nhẹ nhàng. Nhận một kích xuân sinh chi khí của Thanh Đằng Kiếm, nhành hoa này nhanh chóng trổ nhánh lên mầm non, ngắn ngủi mấy hơi thở đã nở ra ba nụ hoa, hiện ra dáng vẻ nụ hoa đang chớm nở.
"Vạn vật đều muốn vươn cao, ngay cả cành khô này cảm nhận được khí xuân cũng theo bản năng vươn cành đón xuân. Nhưng cái lạnh khủng khiếp khiến hoa không nở, đợi xuân đến mới là thời điểm tranh nhau khoe sắc. Bông hoa đẹp nhất phút chốc cũng khó tránh khỏi cảnh "phù dung sớm nở tối tàn"."
Kế Duyên tự lẩm bẩm đất, trên mặt có một nụ cười tự giễu.
"Ta vẫn biết quá ít về thế giới này, không hiểu vì cớ gì lại hạ cờ, không biết dùng cái gì thành bàn cờ..."
Kế Duyên tự hỏi tự đáp, cũng coi là một loại cổ vũ bản thân. Trong mắt của không ít người, hắn cũng là cao nhân tiêu dao tự tại. Nhưng nào ai biết được, thật ra hắn cũng sợ hãi, cũng sẽ kinh sợ trước một vài chuyện, có lúc có thể nói, có khi cả lẩm bẩm cũng không dám.
Đối với thế giới bên ngoài Đại Trinh, thật ra Kế Duyên sớm đã muốn đi dạo một chút, nhưng ngoại trừ việc hắn còn chưa tìm thấy manh mối của Nhân Đạo Đại Trinh, chưa chắc không có sợ hãi đối với những thứ chưa biết ở trong đó.
‘Giống như kiếp trước, khi còn bé chí cao ngất, càng lớn lên càng trải qua sự tàn khốc của cuộc đời, càng mất đi ý chí, sao mà giống nhau đến thế!"
Hiện giờ quốc vận của Đại Trinh đang gần sáng tỏ, mà đạo hạnh của Kế Duyên dù chưa phải là vô thượng Chân Tiên, nhưng sau mười mấy năm tu hành, pháp lực tuy chưa mạnh, nhưng một vài thần thông dị thuật độc nhất cũng bắt đầu hiển hiện sự bất phàm, lại có Thanh Đằng Kiếm ở bên, năng lực của hắn không hề yếu.
"Đổi cách suy nghĩ khác, đừng đặt áp lực quá lớn, không cần tìm hiểu quá nhiều, ra ngoài dạo một chút, hiểu biết các giới sơn hà tráng lệ khắp nơi cũng tốt!"
Nghĩ vậy, Kế Duyên lại nở nụ cười, đúng lúc đó nghe được tiếng động từ phía sau truyền tới. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, bắt gặp Quan Hòa đẩy cửa bước ra, trong gian phòng của Thượng Y Y cũng có tiếng động.
Lúc đầu Kế Duyên muốn hỏi một tiếng "Sao ngươi chưa nghỉ ngơi", nhưng chưa mở miệng, hắn bỗng phát hiện sắc trời đã tảng sáng, lại có âm thanh gà gáy từ phương xa truyền đến, chẳng biết từ bao giờ đã qua một đêm.
Nhìn thấy Kế Duyên cầm trong tay trường kiếm đứng ở trong viện, Quan Hòa vội vàng chắp tay hành lễ.
"Xin chào Kế tiên sinh!"
"Chào buổi sáng!"
Kế Duyên nhìn cậu, nhẹ gật đầu rồi trở về phòng. Đứa nhỏ này rốt cuộc đã trưởng thành, hiểu lễ hơn nhiều so với lúc còn bé.
Nhìn thấy Kế Duyên rời đi, cửa phòng cũng đóng lại, Quan Hòa lúc này mới mang theo vẻ hiếu kì đi vào trong nội viện.
"Sư huynh, huynh làm gì vậy?"
Thanh âm của Thượng Y Y từ phía sau truyền đến, Quan Hòa cũng không quay đầu lại.
"Mau tới đây xem, ở đây có một bông hoa sắp nở."
Thượng Y Y nghe vậy cũng đến gần mấy bước, quả nhiên thấy trước mặt của Quan Hòa có một nhánh hoa có rất nhiều lá tươi tốt, còn cả nụ hoa đang phồng lên.
Loại tình huống này tại Ngọc Hoài Thánh Cảnh không tính là kỳ lạ, dù sao hoàn cảnh nơi đó cũng khác biệt, nhưng ở nơi này, mà đây cũng không phải là loài hoa nở vào đông, xuất hiện loại tình huống này chỉ có thể là do có người đã thi pháp.
"Kế tiên sinh làm."
Quan Hòa giải thích một câu.
"À."
Dù sao đạo hạnh và cảnh giới của hai người đều không đủ, sau khi nhìn một chút cũng không để ý nữa. Nếu như có cao nhân của Ngọc Hoài Sơn ở đây, có lẽ bọn họ sẽ phát hiện hoa này không phải trải qua mộc linh thúc đẩy sinh trưởng, mà là sinh trưởng một cách tự nhiên, thấm nhuần xuân khí mà biến thành.
Đồng thời xuân khí này không phải tân xuân vân khí giản đơn rơi xuống, là thanh xuân chi ý từ Thanh Đằng Kiếm tạo ra. Đó là thứ được Kế Duyên ngộ ra trong một đêm, so với điềm lành trong đêm ở Tấn Vương Phủ lại có khác biệt cực lớn.
Sau khi ăn điểm tâm sáng xong, hắn cáo biệt với đám Ngụy Vô Úy rồi rời đi, rõ ràng lúc hắn có mặt, toàn bộ Ngụy phủ từ phàm nhân đến người tu tiên đều rất cẩn trọng. Thật ra hắn không quan tâm có được một năm hoàn hảo hay không, trải nghiệm một chút là được, xong thì cáo từ rời đi.
Đây là một ngày nắng ấm giữa mùa đông. Khi mặt trời lên đến độ cao nhất định, ánh sáng chiếu xạ đến khắp ngõ ngách của Ngụy phủ.
Kế Duyên đi rồi, chốc lát sau liền có hai hạ nhân của Ngụy phủ tới quét dọn phòng cho khách.
"Ấy ấy, mau nhìn này, gốc tường vy sắp nở hoa rồi!"
"Ồ! Thật à!"
Hai người đang xách theo thùng gỗ, khăn vải đi ra hành lang, tiến lại gần quan sát một cây hoa trong hoa viên. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nụ hoa căng nở tràn đầy, dĩ nhiên sắp nở rộ rồi.