Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
"Ầm ầm..."
Tà thi to lớn rơi xuống đúng nơi mặt đất bị vỡ nát. Cả nó và Kim Giáp Lực Sĩ đều ngã vào bên trong.
Nước mưa vẫn xối xả, chảy vào trong hố.
"Ầm.... Đùng..."
Lại có một tiếng vang rất lớn từ trong hố truyền ra. Tầng đất đá xung quanh chấn động kịch liệt. Những dòng nước vừa mới chảy vào dường như gặp phải bạo tạc, lại một lần nữa bắn ra bên ngoài.
Bên trong căn nhà hoang phía xa xa, đám người Hoàng Chi Tiên và Hàn Minh khẽ run rẩy. Từ nãy đến giờ, hễ nghe thấy tiếng động lớn, cơ thể bọn họ sẽ vô thức phản ứng với âm thanh, còn hai chân như tê dại.
"Sàn sạt... Sàn sạt..."
Bụi bặm vẫn không ngừng rơi xuống trên đầu, ngay cả mái ngói cũ của ngôi nhà cũng run lên từng đợt.
"Đùng..."
Lại có một tiếng vang thật lớn. Hoàng Chi Tiên và đám người Hàn Minh rõ ràng đã chuẩn bị đón nhận những tiếng nổ mạnh và chấn động tiếp theo nhưng vẫn giật mình như lúc trước. Thân thể lại bắt đầu run rẩy không kìm lại được.
Rất nhiều người muốn biết rốt cuộc tình hình bên ngoài như thế nào, nhưng trong lúc chờ đợi đầy giày vò này, bọn họ còn chẳng dám mở miệng nói chuyện.
Ở chiến trường bên ngoài, cái hố sâu tới bốn, năm trượng. Tên tà thi to lớn đã phải gánh chịu bốn quyền của Kim Giáp Lực Sĩ. Khi quyền thứ tư vừa kết thúc, thậm chí nó còn có thể nghe thấy thanh âm nứt vỡ bên trong cơ thể mình.
Công kích đáng sợ cùng với sự thống khổ mãnh liệt cuối cùng cũng khiến nó hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
"Ô...."
Thanh âm xé rách không khí lại truyền đến lần nữa. Nhìn thấy nắm đấm của Kim Giáp Cự Tướng nhanh chóng đến gần, gã tà thi vận toàn lực song chưởng nghênh tiếp.
"Grrrrrrừ..."
"Bịch..."
Những hạt mưa rơi xuống xung quanh đều bị trùng kích chấn động đến vỡ nát.
"Ha ha ha khanh khách..."
Hai tay của tà thi khổng lồ chặn một quyền của Kim Giáp Lực Sĩ, thân thể nó uốn cong như muốn đứng dậy.
Nhưng cũng vào lúc ngăn cản một quyền này, đầu gối của Kim Giáp Lực Sĩ hung hãn hạ xuống, nện vào ngực của tà thi.
"Đùng..."
"Khục ôi...."
Tà thi bị đánh trúng, ho ra một ngụm khí xám. Nhưng dù vậy nó cũng không dám buông hai tay. Thân thể ra sức giãy giụa muốn chạy trốn nhưng khăn vàng vẫn quấn chặt quanh người, chẳng những không cho nó rời đi mà còn khiến nó không còn sức lực kháng cự.
"Không ổn, không ổn, tiếp tục như vậy không ổn..."
Đột nhiên, tên tà thi gào lớn.
"Grrrrrừ..."
Nghe tiếng rống, mấy tên nô duệ còn đang lưỡng lự đứng bên cạnh miệng hố không dám xuống, bỗng đổi hướn chạy tới căn nhà hoang ở phía xa xa.
Ba mươi trượng đối với mấy tên tà thi quái dị này chỉ như gần trong gang tấc. Dù lúc này bọn chúng di chuyển khá chậm nhưng cũng chẳng khác chạy như điên là mấy.
"Ô rống..."
Đám quái thi chạy tới, phát ra tiếng gào to khiến đám người Hoàng Chi Tiên tim đập loạn nhịp.
Với cách "vây Ngụy cứu Triệu" này, tên tà thi to lớn cũng chỉ muốn đánh cuộc một lần. Trong mắt nó, sống chết của đám phàm nhân này chẳng đáng nhắc tới, nhưng lúc này, nó lại hy vọng Kim Giáp Cự Tướng sẽ phân tâm một chút.
Giờ khắc này, Kim Giáp Lực Sĩ vậy mà trực tiếp đứng dậy, hung hăng đạp tên tà thi một cái thật mạnh, mượn lực bật ra khỏi miệng hố.
"Ầm ầm..."
"Bịch... Bịch... Bịch...."
Lúc này Kim Giáp Lực Sĩ giống như một đầu cự thú to lớn. Chỉ vẻn vẹn sáu bước, cả người y cuốn lấy cuồng phong vô tận, đuổi tới phía sau đám tà thi kia.
Quá sáu bước, Kim Giáp Lực Sĩ từ cực động đến cực tĩnh. Sau khi đến gần sát mấy tên tà thi, y dừng bước chân. Thân thể nghiêng về phía trước, song chưởng vung lên.
"Ô.." "Ô..."
Song chưởng đỏ thẫm đánh ra, tà thi muốn tránh cũng không kịp. Huống chi bọn chúng còn đang chịu khống chế của gã tà thi khổng lồ, căn bản không được phép thay đổi phương hướng.
Trong tiếng rít gào, Kim Giáp Lực Sĩ chắp tay trước ngực, một trái một phải đánh tới tấp vào đầu của tà thi.
"Bịch..." "Phốc..."
Thân thể của tà thi rất cứng rắn. Bình thường, đao kiếm của võ giả phàm nhân chẳng thể nào chạm vào đầu lâu bọn chúng, Nhưng lúc này đây, phần đầu của nó giống như một quả bóng tròn, bị song chưởng của Kim Giáp Lực Sĩ bóp nát.
"Ô..." "Lách cách lách cách...."
Cuồng phong gào thét, cửa lớn căn nhà hoang lắc lư dữ dội. Dưới luồng gió do song chưởng của Kim Giáp Lực Sĩ tạo ra, đống lửa còn lại cũng bị dập tắt trong nháy mắt.
Trong phòng, đám người Hoàng Chi Tiên và Hàn Minh bị cuồng phong thổi bay xuống đất. Hai tay của bọn họ đều chắn ở phía trước, bị gió xé toạc đến mức không thở nổi, không mở mắt ra được.
Sau hai nhịp hô hấp, cơn cuồng phong khiến đám người không thể hít thở kia cũng bình thường trở lại. Vừa rồi còn nhìn không rõ, lúc này đám người trong phòng mới nhận ra, bên ngoài căn nhà hoang không đến một trượng, có một bóng đen đang ở đó. Nhưng trên cổ của bóng đen đó không phải là đầu lâu đáng sợ như tưởng tượng mà là một đôi cự chưởng.
Kim Giáp Lực Sĩ đứng ở phía sau tà thi.
"Bịch..."
Tà thi ngã xuống trước cửa lớn của nhà hoang. Một cỗ bột phấn nhàn nhạt lưu quang chuyển động trong quầng sáng màu vàng. Dĩ nhiên, công kích của Kim Giáp Lực Sĩ không chỉ có lực lượng bình thường, mà còn có huyền ảo bên trong.
Dù tà thi là một thứ quỷ dị nhưng khi bị bể đầu như vậy thì cũng chẳng sống nổi.
Ánh mắt Kim Giáp Lực Sĩ nhìn lướt qua thi thể trên mặt đất, sau đó xoay người đứng dậy. Hai tay đặt ở bên người, khăn vàng nhẹ nhàng đung đưa, thật giống như từ nãy đến giờ vẫn chưa từng nhúc nhích vậy.
Khoảng ba mươi trượng bên ngoài hố lớn, vào lúc Kim Giáp Lực Sĩ rời đi, tà thi khổng lồ đã độn địa đi xa.
Nó không nhớ rõ bản thân đã bao lâu rồi không có cảm giác "sợ hãi" như vậy, nhưng lúc này nó vẫn theo bản năng độn địa bỏ đi. Thậm chí, nó còn chẳng hề nghĩ đến việc sẽ tấn công Kim Giáp Lực Sĩ khi y quay lưng lại.
Chẳng may, nếu nó lại lọt vào tay đối phương lần nữa, đoán chừng không phải chỉ nhận mấy quyền là xong đâu.
Nhìn thấy tà thi to lớn tựa hồ đã thoát nạn, Kim Giáp Lực Sĩ cũng không quay trở lại, mà chỉ đứng ở cổng nhà hoang. Ánh mắt y nhìn cái hố to tướng, trong mắt tràn đầy vẻ "coi thường".
Trong ngôi nhà hoang, mọi người đợi một lúc mới dịu đi cảm giác hồi hộp và đờ đẫn.
"Phù...phù... Chúng ta, còn sống sao?"
"Ực... Có lẽ, còn chưa chết..."
"Ngựa của chúng ta, ngựa của chúng ta sao rồi?" "Ai nha đừng quản ngựa nữa, mạng quan trọng hơn!"
"Lửa tắt hết rồi!" "Nhóm lửa đi, nhanh chút. Ta vẫn còn hỏa tinh đây, có thể châm lửa!"
Thanh âm trong phòng có khẩn trương, cũng có vội vã, động tác tay chân cũng luống cuống. Không lâu sau, một đống lửa lại được nhóm lên. Trong phòng chậm rãi khôi phục ánh sáng.
Mặc dù biết rõ có Kim Giáp Thần Nhân bảo vệ ở bên ngoài nhưng có ánh sáng và ngọn lửa vẫn mang đến cảm giác an toàn và sự ấm áp cho mọi người. Dù sao, cơn cuồng phong lúc nãy cũng khiến mọi người rét run, hiện tại ai nấy đều run rẩy.
Đợi một hồi, thân thể cũng ấm áp lên. Đám võ giả như Hoàng Chi Tiên bình ổn tâm trạng,
lại lần đi đến cánh cửa đang đóng kín. Xuyên qua cửa sổ thủng lỗ chỗ, bọn họ nhìn ra bên ngoài.
"Ầm đùng đùng... Ầm đùng đùng..."
Liên tục có mấy đạo sấm sét chớp giật trên bầu trời, cả mặt đất lại được chiếu sáng.
Cho tới lúc này, tầm mắt đám người Hoàng Chi Tiên mới nhìn thấy xa xa ở hướng Tây, một cái hố thật lớn bất ngờ xuất hiện.
Dù thân thể của Kim Giáp Thần Nhân ngăn cản một phần nhưng ai cũng biết cái hố đó rất lớn. Lúc này nhìn thấy cũng không biết lớn bao nhiêu, tối đen rất dọa người.
Đám dân chúng bình thường như Hàn Minh vẫn còn ngây ngốc, khó hiểu. Nhưng đám võ giả Hoàng Chi Tiên cảm nhận được chấn động mãnh liệt vừa rồi, đã tưởng tượng được một vài chi tiết. Chỉ e là cái hố lớn này do cuộc chiến giữa Kim Giáp Thần Nhân và quái vật kia lưu lại.
"Xin hỏi, xin hỏi Thần Tướng, yêu tà kia bị người hàng phục đúng không ạ?"
Hoàng Chi Tiên thử hỏi dò một câu. Chẳng qua, Kim Giáp Lực Sĩ vẫn đứng quay lưng về phía căn nhà hoang, không có phản ứng, thậm chí còn chẳng thèm nhìn một cái.
Bọn họ nhìn thấy một cỗ thi thể không đầu kia, tuy đã mất đầu nhưng chỉ cần nhìn thấy một đôi tay dài cùng với những móng tay bén nhọn cũng khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Ở trong lòng đất cách đó khoảng một trăm trượng, tà thi khổng lồ tạm bình ổn thân thể đau đớn. Lực chú ý của nó vẫn tập trung trên người của gã Kim Giáp Cự Tướng ở phía xa.
Lâu lắm rồi, tà thi khổng lồ không cảm nhận được sự đau đớn như thế, nên nó cũng đã sớm quên cảm giác này. Vốn dĩ, nó không biết đau là gì, mặc dù chân tay bị cắt đứt thì cũng không đau mới đúng. Nhưng công kích của Kim Giáp Cự Tướng lại mang đến cho nó thống khổ giống như thiêu thân. Điều này đủ chứng tỏ đối phương tuyệt đối không chỉ dùng sức lực, mà trong đó còn ẩn chứa điều huyền diệu nào đó, rất có khả năng giết chết mình.
Nhưng Kim Giáp Cự Tướng lại chẳng để ý đến nó. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây là một nỗi nhục nhã cực lớn. Thế nên, tà thi đang trốn trong lòng đất rất tức giận, nhưng nó cũng chẳng biết phải làm gì.
Nó nhận thức rất rõ rằng mình không phải đối thủ của Kim Giáp Cự Tướng. Chỉ là, sự phẫn hận mãnh liệt đó khiến nó không cam lòng thối lui. Ít nhất, nó cũng phải nhìn thấy những kẻ phàm tục kia phải chết hết.
Vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét hốt hoảng cực độ.
"A... A.... A..."
Tiếng la hét càng lúc càng gần, thanh âm càng lúc càng lớn. Thanh âm kia chính là của Ba Tử. Giờ phút này, gã vẫn bị Kế Duyên xách trong tay như cũ. Nhưng thân ở trên trời, cưỡi gió phi hành khiến gã không khỏi kêu thật to để xả hết nỗi sợ hãi và phấn khởi trong lòng.
Kế Duyên vẫn im lặng. Lá gan của kẻ sống sót duy nhất trong Nam Vương Trại này không lớn, mà lòng hiếu kỳ lại không nhỏ. Rõ ràng đã nói gã sợ thì nhắm mắt lại, vậy mà vẫn nhịn không được lại mở mắt ra. Sau khi thấy mình đang bay trên trời, gã lại sợ tới tức chân tay vung loạn xạ.
Cũng may là lúc đi, bọn họ tìm đường trên mặt đất. Nếu không, với trạng thái này của Ba Tử, có thể nhìn ra đường đi trên bầu trời thì có quỷ mới tin.
Lúc chuẩn bị đáp xuống thôn làng bỏ hoang, Kế Duyên cũng phát hiện ra cái hố to kia. Thấy Kim Giáp bị gọi ra, trong lòng hắn cũng hiểu ở đây gặp phiền phức.
"A... A..."
"Câm miệng."
Một câu nói lạnh nhạt của Kế Duyên dường như còn có lực uy hiếp hơn cả quãng đường đáng sợ vừa rồi. Sau một khắc, Ba Tử đã bịt kín miệng lại.
Một lát sau, Kế Duyên xách theo Ba Tử nhẹ nhàng đáp xuống căn nhà bỏ hoang. Lúc này, tất cả mọi người đều đi ra trước cửa. Hoàng Chi Tiên vội vàng mở cửa.
"Kế tiên sinh! Người đã trở về!" "Kế tiên sinh, người không sao chứ?"
"Tiên sinh đã trở về!" "Thật tốt quá, thật tốt quá, tiên sinh đã trở về!"
"Tiên sinh, mau mau mời vào!"
Đám người bên trong nhiệt tình vô cùng. Kế Duyên trở về giúp mọi người cảm thấy cực kỳ an toàn. Trái tim đang treo lơ lửng cũng yên ổn trở lại.
Kế Duyên gật đầu "Ừ" một tiếng, nhìn thi thể không đầu bên cạnh. Hắn buông cổ áo Ba Tử, đẩy gã vào trong nhà.
Khi Kế Duyên còn chưa đáp xuống đất, ánh mắt của Kim Giáp Lực Sĩ đã dán vào người hắn. Lúc này, Lực Sĩ cũng xoay người lại.
Lần này, y không còn nhìn Hoàng Chi Tiên hay hạc giấy đang trốn trên xà nhà, mà trực tiếp chắp tay thi lễ với Kế Duyên.
"Tôn thượng!"
"Được đấy, còn khá hơn tưởng tượng của ta một chút."
Kế Duyên khẽ gật đầu với y, vẻ mặt tươi cười khen ngợi một câu. Nhưng dĩ nhiên, Lực Sĩ không đáp lời.
"Tiên sinh, bên ngoài mưa gió nặng hạt, ngài nhanh vào nhà đi!"
Kế Duyên khoát tay áo, ánh mắt nhìn màn đêm bên ngoài.
"Không vội."
Hắn vừa nói chuyện, vừa bước vài bước đến giếng nước bên ngoài căn nhà. Thuận theo phương hướng một cỗ thi thể, hắn nhìn vào một nơi bên ngoài thôn trang. Pháp nhãn mở to. Một luồng hắc khí dơ bẩn như có như không hiện ra ở khu vực kia.
Trong lòng đất, tà thi khổng lồ tận lực thu liễm tất cả khí tức của bản thân, nhưng trong lòng vẫn không nén được hoảng sợ.
Đến lúc Kế Duyên trở về, đầu óc bị u mê vì phẫn nộ của nó bỗng nhiên tỉnh táo trở lại. Trong miệng gã Kim Giáp Cự Tướng kia vẫn còn một "Tôn thượng" nữa.