Lạn Kha Kì Duyên

Sắc Lệnh Lôi Chú


trước sau

Đội ngũ của Thiên Thủy Hồ dừng lại. Đám người Kế Duyên chậm rãi đi về phía trước, nhìn Quỷ Ảnh và Thành Hoàng trước mặt.

Lực pháp thần quang của Thành Hoàng này còn lâu mới có thể sánh bằng mấy Thành Hoàng ở các thành lớn trong cảnh nội của Đại Trinh, nhiều nhất chỉ bằng một Quỷ Thần trên trung đẳng ở huyện thành. Nhưng trong tình huống Thần Đạo của Tổ Việt Quốc sụp đổ như hiện giờ, tu vi này vẫn tương đối xuất chúng.

Mặc dù tình thế là vậy nhưng Thành Hoàng dù sao cũng là Thành Hoàng. Cho dù tới tham gia khánh điển Vô Nhai Quỷ Thành, y cũng chỉ chúc mừng Tân Vô Nhai vài câu mà thôi. Vào lúc này, nếu y hành đại lễ với đám yêu Cao Thiên Minh và Ngưu Bá Thiên thì không hợp lẽ, đối với đám phàm nhân Yến Phi thì chỉ nhìn thêm vài lần, xem như cũng chỉ cung kính với một mình Kế Duyên.

Chờ sau khi làm đại lễ với Kế Duyên xong, Thành Hoàng mới đứng thẳng lên, chắp tay về phía đám người Cao Thiên Minh.

"Chào Cao gia Cao phu nhân, chào các vị!"

"Chào Thành Hoàng đại nhân!"

Kế Duyên hơi chắp tay xem như đáp lễ. Hai vợ chồng Cao Thiên Minh và Ngưu Bá Thiên cũng không dám lãnh đạm, hiếm khi bọn họ hành lễ với Quỷ Thần, cùng hô một tiếng "Thành Hoàng đại nhân".

Sau đó đám người cùng nhìn theo ánh mắt của Kế Duyên, nhìn về phía thành chủ Vô Nhai Quỷ Thành - Tân Vô Nhai.

"Ơ, Vô Nhai lão quỷ, ngươi chặn người ở đây sao?"

Cao Thiên Minh ngoài miệng cười nhạo, nhưng trong lòng ít nhiều có thể đoán được mục đích tới đây của đối phương.

Chẳng qua, hiển nhiên Tân Vô Nhai thân là thành chủ của Vô Nhai Quỷ Thành, ở chỗ này vẫn còn sĩ diện. Khác hẳn sự cung kính của Thành Hoàng Tước Lưu Thành, y nhìn thấy đám người Kế Duyên đi tới thì cũng chỉ chắp thi lễ, trên miệng cũng không nói kính ngữ gì.

"Kế tiên sinh, lúc trước Cao huynh từng truyền âm với ta, nói cái mạng này của Tân Vô Nhai ta là ngươi tha cho, còn nói Vô Nhai Thành ta có nguy cơ bị lật đổ. Tân mỗ cũng không phải không tin lời của Cao huynh, song nghĩ tới nghĩ lui có một chuyện không rõ, nếu tiên sinh thật có năng lực đó, vì sao phải chịu đựng sự châm chọc của quỷ yêu khắp nơi trong khánh điển, vì cái gì lại phải buông tha Vô Nhai Thành của ta?"

Lời này của Tân Vô Nhai dù không tính là chất vấn, nhưng tuyệt đối cũng không khách khí là bao. Sau khi sự việc xảy ra, dù là bản thân Tân Vô Nhai, trong tình huống có thể dễ dàng hủy diệt đối thủ tuyệt đối sẽ không lưu thủ, cho nên chuyện này khiến y nửa tin nửa ngờ.

Còn như chuyện lúc này, Tân Vô Nhai tình cờ gặp Thành Hoàng Tước Lưu Thành ở ngoài thành. Thấy gã đứng ở trên đường muốn chờ Kế Duyên, cho nên cả hai liền dứt khoát cùng nhau đứng chờ. Chỉ là phần lễ nghi này đã bị Thành Hoàng giành trước, mà giờ khắc này người ta cũng vui vẻ mặc Tân Vô Nhai mở miệng nói chuyện.

Nghe được lời của Tân Vô Nhai, Cao Thiên Minh bĩu môi lộ ánh mắt giễu cợt.

Một lão quỷ chưa trải sự đời mà thôi, người bên ngoài cho ngươi mấy phần mặt mũi liền thật sự coi mình thống ngự cả U Minh, suy nghĩ của cao nhân chân chính thì sao loại nhà quê có thể hiểu được, ngươi chỉ thấy sinh tử ân oán trước mắt, nhân gia đã nhìn hết thương sinh rồi.

Được rồi, Cao Thiên Minh thừa nhận bản thân mình trước kia cũng vì nể mặt nên mới tới, nhưng không có nghĩa là gã thật sự coi trọng Tân Vô Nhai. Chẳng qua, do bọn họ đều ở Tổ Việt quốc, ngẩng đầu không thấy, cúi đầu gặp, chủ yếu là duy trì chút quan hệ mặt ngoài mà thôi.

Biểu cảm của Cao Thiên Minh mặc dù thoáng qua rồi biến mất, nhưng gã cũng không thèm che giấu, cho nên Tân Vô Nhai và Thành Hoàng đều phát hiện ra được. Người trước trong lòng giận dữ, người sau thì có vẻ như đang có điều suy nghĩ.

Thế nhưng Kế Duyên vẫn thản nhiên đánh giá Tân Vô Nhai, đồng thời không lập tức nói chuyện. Pháp Nhãn khoảng cách gần mở ra hoàn toàn; nhìn thấu triệt toàn bộ khí chất, tướng mạo của quỷ tu nhiều năm này, mà Tân Vô Nhai đối mặt với đôi mắt xám bạc kia cũng có loại ảo giác trên người không còn bí mật nào nữa.

"Tân Vô Nhai, Kế mỗ cũng đang chờ ngươi tìm đến."

Thanh âm của Kế Duyên vừa đạm mạc lại mang theo một tia uy nghiêm, cũng như trước đó chưa từng kính xưng thành chủ, mà gọi thẳng tên.

"Thần Đạo của Tổ Việt quốc suy bại, nhiều nơi trở thành đất lành cho đám yêu ma quỷ quái. Ngươi thành lập Vô Nhai Quỷ Thành, thu nạp rất nhiều cô hồn dã quỷ, thậm chí cả hung hồn lệ quỷ, chỉ cho vào mà không cho ra. Tuy ngươi chỉ vì tu hành của bản thân, nhưng hành vi này không tệ."

Nói đến đây, Kế Duyên quay đầu nhìn về phía Vô Nhai Quỷ Thành, nơi ánh sáng không chiếu tới ở phương xa, tiếp tục nói.

"Mà trước đó ở trong thành xác thực đã tìm về bốn vị khách xui xẻo kia, cũng coi như thủ tín, không ở trong thành làm khó dễ thì cũng coi như biết kiềm chế. Hơn nữa, việc dùng quỷ thân tu thành đạo hạnh như hiện giờ, đúng là khó có được."

"Ồ? Ha ha ha ha.. Nói như vậy tiên sinh còn nổi lòng yêu tài? Thật sự là hiếm có nha!"

Tân Vô Nhai mới châm chọc một câu, sau đó đột nhiên phát hiện vẻ kinh ngạc trên mặt của Cao Thiên Minh, hiển nhiên cực kì kinh ngạc trước lời này của Kế Duyên.

"Đúng vậy, Kế mỗ xác thực xem như có chút lòng yêu tài. Vương triều của người phàm có thịnh có suy, đây là đại thế, ta sẽ không ngăn cản, nhưng chúng sinh gặp họa loạn có thể ít đi một chút đương nhiên là tốt. Bởi vì cái gọi là loạn thế cần dùng thủ đoạn tàn nhẫn, bệnh lâu năm phải có thuốc nặng đô. Sự tồn tại của Vô Nhai Quỷ Thành giống như vô tâm cắm liễu liễu xanh um. Trong khi Âm Ti không đủ khả năng cai quản, nơi này lại có thể quản được quỷ tà của một vùng đất rộng lớn tại biên giới phía nam Tổ Việt."

Những lời này của Kế Duyên cực kỳ thẳng thắn, còn kém không nói cho Tân Vô Nhai, Kế mỗ ta chính là miễn cưỡng cảm thấy Tân Vô Nhai nhà ngươi thuận mắt, ngươi và Vô Nhai Quỷ Thành của ngươi còn có tác dụng, cho nên ta không xuất thủ.

"Ha ha..."

Kế Duyên cười cười.

"Không cam tâm cũng tốt, trong lòng còn có nghi hoặc cũng được, có thể ở nơi đây gặp ta chính là duyên phận."

Kế Duyên nói đến đây, mở rộng cổ tay áo bên tay phải hướng lên trên, chỉ về hướng Vô Nhai Quỷ Thành ở đằng xa.

Bởi vì động tác này của hắn, Thủy tộc tiểu tinh quái trong đội ngũ của Tân Vô Nhai đều vô thức nhìn về phía Vô Nhai Quỷ Thành. Chỉ thấy sau mấy hơi thở, trên đỉnh tầng mây phương hướng Quỷ Thành bắt đầu xuất hiện biến hóa thần dị.

Nửa tầng phía dưới vẫn mây đen giăng kín bầu trời như cũ, tầng bên trên lại hiện ra từng đạo từng đạo kim sắc lôi quang.

"Rắc... Rắc... Ầm ầm... Ầm ầm..."

Tiếng sấm nổ kinh vang, như là thiên vân nổ tung, cho dù ở chỗ này cũng có không ít tiểu tinh quái bị dọa
sợ đến bưng kín lỗ tai.

Lôi quang phương xa thực sự quá thịnh, tựa như đem mây đen bên trên bầu trời Quỷ Thành, nhuộm thành một đám mây màu vàng vòng cung uốn lượn, như một lọng che kim sắc bao trùm toàn bộ khu vực rộng lớn trong ngoài Quỷ Thành.

"Ầm ầm..."

Trong tiếng sấm, ánh sáng của lọng che kim sắc kia càng ngày càng mạnh, phạm vi lại càng ngày càng nhỏ, chỉ còn lại một chút ánh sáng kim sắc ngăn cản toàn bộ tầng mây. Sau đó tốc độ dùng mắt thường cũng có thể thấy cấp tốc bay về phía bên này.

Ước chừng khoảng sau sáu, bảy hơi thở, một đạo kim văn phù chú lấp lánh lôi quang thần dị bay đến trong lòng bàn tay của Kế Duyên. Kim văn phù chú không cần viết lên giấy hay ngọc, chỉ là hư không biến thành chữ toả sáng không ngừng, trên đó chính là bốn chữ "Khu Tà Phược Mị".

Chính là đạo chú văn này, đại biểu Mặc Giao trước khi chết hóa thành thủy tinh lôi nguyên chi lực cả đời. Hơn nữa, nó bao hàm phương pháp Huyền Hoàng Sắc Lệnh thần diệu của Kế Duyên, làm thăng hoa một bậc, chất chứa vô tận Thiên Cương lôi đình chi uy.

Mơ hồ có tiếng sấm cuồn cuộn hiển hiện, thậm chí để cho chung quanh sinh ra ảo giác lôi đình xiên vẹo, tựa như bàn tay của Kế Duyên đang nâng vạn quân lôi đình.

Lôi quang của Lôi Chú chiếu sáng quang cảnh xung quanh, chiếu lên gương mặt tái nhợt của những kẻ đứng bên cạnh. Rất nhiều thủy trạch tinh quái theo bản năng núp ở phía sau xe ngựa không dám nhìn kỹ.

Kim văn phù chú dừng ở trong lòng bàn tay của Kế Duyên khoảng hai nhịp hô hấp, sau đó tự nhiên bay vào trong tay áo của hắn. Hết thảy thanh sắc quang hoa đều dần tiêu tan khi nó được thu vào trong tay áo.

"Tân Vô Nhai, ngươi hỏi ta vì sao buông tha cho ngươi và Vô Nhai Quỷ Thành? Vấn đề này thật ra là giả, đương nhiên, bây giờ xem như Kế mỗ tha cho các ngươi rồi."

Quỷ vật không có mồ hôi, nhưng lúc này Tân Vô Nhai lại có loại cảm giác mồ hôi lạnh tuôn như thác nước, tâm tư có hơi rối loạn.

"Nói cách khác, nếu như ta không đến..."

Gã có thể hiểu được ý nghĩa của bốn chữ lớn kim quang vừa rồi, nhưng trong đó ẩn chứa uy thế lại không rõ ràng, nhưng chỉ dựa vào hào quang trong nháy mắt ấy, cũng đủ hiểu nó rất mạnh. Tuy Kế tiên sinh nói câu này có vẻ nhẹ nhàng, song phân lượng cực nặng!

Lão Ngưu lau mồ hôi rịn trên mặt, lặng lẽ xích lại gần Cao Thiên Minh, dùng giọng yếu ớt như muỗi kêu, nói:

"Lão Cao... Kế tiên sinh đâu không giống loại người dễ nói chuyện như vậy nhỉ..."

"Đúng, đúng vậy..."

Có thể nói trong số những kẻ ở đây, ngoại trừ Kế Duyên ra thì Cao Thiên Minh là người cảm nhận rõ nhất chỗ đáng sợ của đạo kim văn phù chú kia, Kế tiên sinh quả thật muốn xoá bỏ Vô Nhai Quỷ Thành.

Kế Duyên thấy đã đạt được mục đích, lần thứ hai cười cười.

"Ngươi không cần khẩn trương. Lôi Chú này luyện chế không dễ, nếu lấy dùng thì Kế mỗ sẽ đau lòng rất lâu. Hơn nữa hiện tại trong Quỷ Thành cũng có không ít quỷ vật thuần lương. Khi đạo Lôi Chú này hạ xuống, dù khống chế tốt cũng khó tránh khỏi có kẻ bị ngộ thương, nhưng nếu không cần tới mức đó, Kế mỗ cũng an tâm không ít."

Ngộ thương? Ngộ sát mới đúng nha!

Giờ đối phương quá mạnh, Tân Vô Nhai không dám tiếp tục khinh thường, trực tiếp khom mình hành lễ, so sánh với sự cung kính vừa rồi của Thành Hoàng, chỉ có hơn chứ không kém.

"Tạ ân tiên sinh không giết!"

Cao Thiên Minh ở bên lúc này cũng không nhịn được mở miệng hỏi.

"Kế tiên sinh! Cao mỗ cả gan hỏi một câu, ngài vừa rồi sử dụng thuật ngự lôi gì vậy? Cao mỗ vốn thuộc về Long Giao, song cũng cảm giác da thịt đau nhức như bị kim châm!"

Kế Duyên cũng không giấu diếm.

"Đây là Sắc Lệnh Lôi Chú, bao hàm sắc pháp hàm chứa lôi cương, bên trong chú văn ẩn chứa Lôi Cương Nguyên khí..."

Nói đến đây, Kế Duyên cười nhìn Cao Thiên Minh.

"Giao Long đạt tới tu vi cỡ như ngươi, hóa toàn bộ tinh nguyên vào trong đó, sau đó ngự lôi, một kích đánh xuống, uy năng cũng xem như không tệ!"

"Hí...iiii…."

Cao Thiên Minh nghe vậy vô thức run rẩy, Tân Vô Nhai cũng quỷ mị chấn động.

Chú văn sánh với tinh nguyên của Giao Long mấy trăm năm hóa thành, sau đó trút hết toàn bộ uy năng trong một lần đánh?

Đây cũng không phải là phép tính toán cộng trừ đơn giản, tuyệt đối không phải chuyện mà một con Giao Long có thể ngăn cản được!

"Tân thành chủ!"

"Có!"

Kế Duyên đột nhiên hô một câu như thế, khiến Tân Vô Nhai sợ đến mức vội trả lời.

"Kế mỗ nói ngươi làm không tệ, có hiểu thâm ý trong lời này hay không?"

"Tân… Tân mỗ hiểu!"

"Tốt, cứ như thế đi, chúng ta đi."

Kế Duyên nói xong câu đó, nhìn thoáng qua Thành Hoàng ở phía sau, cất bước dẫn đầu. Ngưu Bá Thiên vội vàng bám sát theo sau, đi cùng với Yến Phi.

Cao Thiên Minh sau khi tỉnh táo lại cũng chắp tay với Tân Vô Nhai, sau đó dẫn thê tử đi theo. Còn đám Thủy tộc tinh quái vặn vẹo lo sợ một hồi lâu mới đánh xe đuổi theo. Bốn người phàm lúc trước bị hoảng sợ quá độ, tổn hại thần hồn đã sớm thiếp đi trong xe, ngay cả sét đánh cũng không đánh thức bọn họ được.

Tân Vô Nhai sững sờ đứng tại chỗ, có cảm giác đã sống sót sau tai nạn.

Sau khi rời đi được một đoạn, Kế Duyên nhìn qua quân cờ có biến hoá mới trong tay, quét ngang ra sau, mở miệng vô thanh truyền Đạo Âm ra sau.

"Tân thành chủ, thời điểm đại yến, những quỷ tà bên trong Quỷ Thành kêu gào muốn mở tiệc rượu người sống, nếu như không tác dụng gì quan trọng, phải diệt."

Tân Vô Nhai vội khom người đi về phía xa giá, lớn tiếng đáp "Dạ".

Trong lòng của Tân Vô Nhai, mười mấy lệ quỷ hung hồn lâu năm gào thét hung hăng nhất lúc này bỗng nhiên hiện ra, bị viết lên danh sách tử hình. Sau khi suy nghĩ, gã cũng quyết định giết Hắc Lệnh Sứ luôn.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện