Vẻ bề ngoài của Lục Sơn Quân không giống mấy người biết võ công, dù không đến mức da mềm thịt trắng nhưng cũng khá nhã nhặn.
Chỉ là trên giang hồ vốn có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, một số võ công huyền diệu cũng không thể phân chia dựa vào dáng vẻ bên ngoài.
Chiếc đũa trên sàn nhà vẫn còn rung rung đủ để chứng tỏ người này chính là cao thủ.
Nghe thấy thanh âm hàm ý chế nhạo của Lục Sơn Quân, Giang Mãnh nheo mắt nhìn y.
"Các hạ là cao thủ nơi nào? Người này hạ độc trong rượu của Giang mỗ và bằng hữu, lại còn cầm đao đánh người.
Tất cả chỉ là gieo nhân nào gặt quả ấy mà thôi, không tới lượt người ngoài như ngươi chõ mũi vào."
Lục Sơn Quân nở nụ cười.
"Không có, không có, thật ra tại hạ cũng chẳng để ý tới gã họ Phiền này, chỉ là vị bên kia thiếu ta một khoản nợ, mà ngươi đúng lúc lại cùng hội với gã, nên các ngươi cùng nhau trả sòng phẳng đi."
Lan Ninh Khắc hừ lạnh một tiếng, đứng lên.
"Hừ, các hạ nói ta à? Ta không nhớ đã gặp ngươi ở đâu thì làm sao thiếu nợ ngươi được?"
Lục Sơn Quân không nói gì, phủi tay áo trái phải hai cái.
Màu sắc áo quần chậm rãi thay đổi, từ một bộ màu xanh nhạt biến thành một bộ áo quần màu vàng.
Ống tay áo cũng có hoa văn hình lưu vân kéo dài ra, quả thực giống như thành một mảng.
Đám khách giang hồ chung quanh nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc không thôi.
"Người này chẳng lẽ biết pháp thuật?" "Hay là ảo thuật nhỉ?"
"Không biết nữa, có chút quỷ dị!"
"Để xem tên họ Giang và họ Ninh kia trả lời như thế nào."
Thanh âm nho nhỏ của mọi người vang lên, ngoại trừ hiếu kỳ còn ẩn giấu một chút hả hê trong đó.
Còn bản thân Giang Mãnh và Lan Ninh Khắc cũng thấy áp lực rất lớn.
Y phục biến hóa rõ ràng như thế, làm không tốt có khi còn có độc phấn, còn nếu quả thực là một pháp sư biết pháp thuật thì cũng rất khó giải quyết.
Lúc này Lục Sơn Quân nhìn Giang Mãnh, ánh mắt quét tới chỗ Lan Ninh Khắc.
"Đương nhiên ngươi không nhớ rõ dáng vẻ này của ta rồi.
Để ta nhắc nhở ngươi, có khi lại biết được lai lịch của ta.
Đầu mùa xuân năm Đinh Sửu, trước miếu Sơn Thần ở Ngưu Khuê Sơn, ta nghe tiên sinh dạy bảo, tha cho các ngươi một mạng.
Với ước định đó, sau khi chín người các ngươi trốn thoát phải lập chí hành hiệp, đợi đến lúc ta tự mình xuống núi kiểm tra xem các ngươi có thực hiện lời hứa hay không.
Lan Ninh Khắc, nghĩ ra chưa?"
Tốc độ nói chuyện của Lục Sơn Quân rất chậm, nhưng từng chữ như nện từng nhát búa vào trong lòng Lan Ninh Khắc.
Ánh mắt gã trừng lớn, tròng trắng mắt còn nổi lên tơ máu, hô hấp cũng ngày càng dồn dập, sắc mặt trở nên cực kỳ trắng bệch.
Gã nghĩ tới buổi tối nhiều năm về trước, nhớ tới cảnh ở bên ngoài miếu Sơn Thần trên Ngưu Khuê Sơn, lại nhìn màu sắc quần áo của vị thư sinh trước mắt...!
Cái này, đây là...
Lan Ninh Khắc rùng mình, thân thể chậm rãi lùi về sau.
Có một vài ký ức tưởng chừng như đã lãng quên, thật ra vẫn còn chôn sâu trong lòng.
Giờ phút này, khi nguy cơ ập tới, tất cả hồi ức như đều sống lại.
"Lan huynh, người này là ai?"
Giang Mãnh gắt gao nhìn Lục Sơn Quân.
Thấy đối phương nói ra nguyên cớ, gã hỏi thăm Lan Ninh Khắc một tiếng.
Chẳng qua, lúc này tâm tình Lan Ninh Khắc hiển nhiên đã không còn yên ổn nữa.
"Giang, Giang huynh, đây có thể không phải là người..."
"Ngươi nói cái gì?"
Bởi vì quá sợ hãi, thanh âm của Lan Ninh Khắc chẳng những rất nhỏ, mà lời nói còn đứt quãng.
"Gã nói ta có thể không phải là người!"
Lục Sơn Quân nhếch miệng cười, trên ngón tay dần dần hiện ra một bộ móng vuốt nổi lên từ da thịt.
Y ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp nhưng vang dội, nói một câu.
"Ta cũng dùng hổ quyền, xem cho kỹ."
Vừa mới nói xong, Lục Sơn Quân há miệng gào.
"Grào...."
Ầm ầm...!
Tất cả mọi người chung quanh đều vô thức bịt chặt hai tai.
Tiếng gầm cực lớn khiến cho toàn bộ chén sứ, muỗng đũa trong quán rượu đều rung lên "cạch cạch cạch cạch cạch...", thậm chí có món đồ còn bị nứt ra.
Đầu óc Giang Mãnh như bị nện một cái búa tạ, cả người như mộng, trong tai đều là thanh âm "Ô...ô...ô...n...g".
Nhưng dù Giang Mãnh có ngây ra thì ánh mắt vẫn còn hoạt động.
Gã trừng lớn hai mắt, thấy Lục Sơn Quân hơi khom người, nghiêng vai, nhanh chóng tới gần.
Trong thoáng chốc, gã như nhìn thấy một con mãnh cọp trợn mắt, gầm gừ đánh tới, khí thế chuyển động kéo theo toàn bộ xương cốt, tựa như mãnh cọp vồ mồi.
Thân thể Giang Mãnh muốn phản ứng nhưng giờ đây cả người gã nặng như chì.
Trong chớp mắt ấy, cảnh tượng xung quanh đều trở nên cực kỳ chậm chạp, căn bản là không kịp giơ tay đỡ, trước ngực đã bị đối phương hung hăng đánh trúng bằng tốc độ ánh sáng.
"Phanh..." "Lạc lạp lạp lạp lạp lạp..."
Bên trong cơ thể Giang Mãnh vang lên tiếng xương cốt giòn tan, toàn bộ lồng ngực của gã lõm sâu vào, ngực trái đau nhói.
"Oanh..."
Vách tường gần cửa sổ lầu hai của Nhân Quý Lâu trực tiếp nổ tung, một thân ảnh dính vụn gỗ nện ầm ầm vào tường gỗ của quán rượu, sau đó bay xa bảy, tám trượng, rớt xuống đường phố.
Tất cả mọi người bên ngoài đều run rẩy.
Giang Mãnh còn chưa chết.
Trong miệng gã phun ra máu tươi, xương cốt ở hai tay hai chân đều vỡ nát, không thể động đậy.
"Ôi...!Ách...!Ôi ách khục..."
Ánh mắt gã nhìn chằm chằm lên lầu hai của tửu lâu, rồi lại cúi đầu nhìn ngực mình.
Nơi đó chỉ còn một cái lỗ thật lớn.
Nhờ tố chất thân thể mạnh mẽ mới giúp gã chống chọi lâu như vậy, sau đó gã co quắp trên mặt đất, tắt thở mà chết.
Tại lầu hai, Lục Sơn Quân giơ bàn tay nhuốm máu lên, trong lòng bàn tay vẫn còn một trái tim đỏ lòm không ngừng đập.
"A, thì ra trái tim người này vẫn còn màu đỏ."
Một chiêu "hắc hổ đào tâm" này thực sự quá mức hung tàn, quá mức rung động.
Da đầu của tất cả mọi người chung quanh đều run lên, ai cũng im lặng như tờ.
Lan Ninh Khắc vẫn kịp phản ứng đầu tiên, nhưng gã căn bản không có dũng khí đối kháng.
Đừng nói là ở lại, gã trực tiếp nhảy vào lỗ hổng trên tường do lúc nãy Giang Mãnh bị ném đi, từ đó nhảy ra khỏi tửu lâu.
Chân khí toàn thân vận chuyển tới cực hạn, dùng phương thức điên cuồng chạy trốn để thoát thân.
Gì mà đại hội võ lâm, gì mà địa vị giang hồ chứ, tất cả đều không quan trọng bằng mạng nhỏ của chính mình.
Lan Ninh Khắc liều mạng chạy như điên.
Giờ phút này, khinh công của gã đã đạt tới cảnh giới cao nhất, chân chính bước đi mà như đang bay.
Lan Ninh Khắc quả thật từng nghĩ tới việc chạy tới miếu thờ, nhưng trong nháy mắt liền vứt ý nghĩ đó ra sau đầu.
Bởi vì gã không dám đánh bạc, không dám ký thác hy vọng vào những Kim Thân tượng đất được nặn từ đất sét kia.
Ý niệm đầu tiên của gã là