Sau khi trả lại con dấu, Kế Duyên cũng không có ý định ở lại.
Hắn dặn dò hai câu rồi đứng dậy từ biệt mọi người.
Từ chối lời mời ở lại của đám người, Kế Duyên bước vào trong đêm tối.
Chẳng qua, chỉ sau vài bước chân, thân hình của hắn đã đi thật xa.
Đối với cao nhân như vậy, đám người Đỗ Hành và Vương Khắc muốn đưa tiễn một đoạn nhưng cũng không thể làm được.
Bọn họ chỉ mới đi theo hai bước thì đã không thấy bóng lưng của Kế Duyên nữa rồi.
Cho nên mọi người quay lại bên cạnh đống lửa.
Tâm tình của Vương Khắc cực kỳ hưng phấn, giống như hồi còn trẻ đạt được thanh kiếm đầu tiên.
Gã yêu thích vuốt ve con dấu mãi không buông.
Đồng thời, gã cũng cảm nhận được con dấu đã nặng hơn không ít, đây hoàn toàn không phải là ảo giác.
Nghi Châu nằm giữa Kê Châu và Tịnh Châu, Tây Trữ phủ lại là vùng đất trung tâm của Nghi Châu.
Thực ra Lục Sơn Quân đã từng đi từ Kê Châu đến đây một lần.
Chỉ là lần đó y ngự phong bay qua, cũng không biết rõ Triệu Long cụ thể đang ở đâu.
Trên thực tế, vốn dĩ Lục Sơn Quân muốn tìm Triệu Long đầu tiên nhưng khi đi theo hướng này, không nghĩ tới lại ra khỏi Nghi Châu.
Ngược lại, khi ấy y tính được đã đến chỗ của Vương Khắc và Đỗ Hành.
Nếu như đúng lúc hai người cũng ở đây thì y sẽ tìm bọn họ trước.
Giờ đây, Lục Sơn Quân biết Triệu Long đã xuất gia ở Lộc Minh Thiện Viện thì mọi chuyện cũng trở nên dễ dàng hơn.
Y tiếp tục ngự phong đi về phía Nghi Châu, bay thẳng đến Tây Trữ phủ.
Lúc đến Tây Trữ phủ, Lục Sơn Quân dựa vào cảm ứng mơ hồ, đáp xuống bên ngoài huyện Đạo Khoan, hơn nữa còn trực tiếp tiến vào huyện thành nhiều người qua lại.
Huyện Đạo Khoan khá sầm uất, vừa mới vào thành đã có thể nhìn thấy những quầy hàng bày bán khắp các vỉa hè, cũng có những người bán hàng rong đi lại trên đường phố.
Lục Sơn Quân nhìn chung quanh một lượt, thấy trên ống quần của một lão giả có dính chút bụi đất.
Ông lão đang bày biện một cái sọt, trong đó là một ít thảo dược được phơi khô.
Lục Sơn Quân liền đi tới.
"Ai u, tiên sinh, ngài muốn mua thảo dược sao? Tất cả thảo dược của lão hán ta đều được hái trên núi, còn rẻ hơn mấy tiệm thuốc không ít.
Nếu ngài có đơn thuốc, ta có thể bốc theo đơn cho ngài.
Nếu không đủ thì ngài lại đi tiệm thuốc mua thêm, cũng có thể tiết kiệm kha khá tiền bạc rồi!"
Hiển nhiên là lão hán rất quen thuộc với việc bán dược thảo, Lục Sơn Quân còn chưa mở miệng mà lão đã tự giới thiệu một lượt rồi.
Lục Sơn Quân khẽ cười, lấy một đồng đương ngũ thông bảo từ trong túi ra.
Từ lúc bước chân vào thế tục, y đã đổi một ít tiền bạc của Đại Trinh.
Sau khi đưa tiền cho ông lão, y dò hỏi.
"Lão quan, tại hạ muốn hỏi một chút, ngươi có biết Lộc Minh Thiện Viện Tiểu Lượng Sơn ở đâu không?"
Lão hán nhận đồng đương ngũ thông bảo xong, suy nghĩ một chút.
Lão cũng không trả lời ngay mà lựa mấy món từ trong cái sọt.
Cuối cùng, ông lão lấy ra một bao đựng mấy loại lá khô không biết tên.
"Cho ngươi này, đây là kiền kỷ tử, mấy tiệm thuốc đều gọi là cẩu kỷ, rất tốt đấy.
Chừng này đủ cho ngươi pha trà bảy tám lần, rất bổ dưỡng đấy nhé.
Ăn vào thì gân cốt cứng cáp, chịu rét chịu nóng, khà khà, còn có thể tráng dương.
Người trẻ tuổi cũng phải dùng tới.
Năm văn tiền, không ăn gian một đồng.
Nếu ngươi ra tiệm thuốc mua một bao như vậy thì không trả hai đồng đương ngũ thông bảo thì không mua được đâu."
Lục Sơn Quân nhìn đống dược liệu mà lão hán đưa cho mình, rồi đợi đối phương nói tiếp.
Lão hán vừa bán được một phần sinh ý, vuốt ve sợi râu cười nói.
"Ta biết rõ Tây Trữ phủ có hai ngọn núi lớn.
Một nơi là Tiểu Lương Sơn ở huyện Dung Thông, một nơi là Tiểu Lượng Sơn ở phía nam của huyện này.
Ở Tiểu Lương Sơn có rất nhiều dâm dương hoắc, đỗ trọng, sơn chu du, hà thủ ô và hoàng tinh.
Người lên núi rất nhiều, ngoại trừ dược liệu thông thường còn có thể đào được sâm núi, thậm chí là vương nhân sâm.
Còn nơi ngươi hỏi là Lộc Minh Thiện Viện là ngôi chùa ở Tiểu Lượng Sơn phía nam huyện này, chẳng qua nơi đó đã không còn giống xưa nữa rồi."
Lão hán nói đến chỗ hấp dẫn mà thấy vẻ mặt của Lục Sơn Quân vẫn bình tĩnh chẳng có biểu tình gì, lão đành phải nói tiếp.
"Lộc Minh Thiện Viện sớm đã đổi danh tự thành Đại Minh Tự.
Trước kia không có nhiều người biết đến, người tới đó lại càng ít, nhưng hiện tại người biết tới lại càng ít hơn nữa.
Nhắc tới cũng lạ, dường như chùa này không quá để ý đến hương hỏa, ai lại xây chùa ở nơi hoang vu như vậy chứ."
Lục Sơn Quân suy nghĩ một hồi, ánh mắt lóe lên, sau đó cảm tạ lão hán.
"Đa tạ lão quan đã báo cho ta biết."
"Khách khí rồi.
Thư sinh đi thong thả.
Nếu kiền kỷ tử này dùng tốt thì lần sau lại đến nhé!"
Lục Sơn Quân chỉ nói hai tiếng "nhất định", rồi nhanh chóng rời đi.
Sau khi ra khỏi huyện thành, dưới chân y sinh gió, mơ hồ tiến về phía nam.
Đồng thời trong lòng Lục Sơn Quân cũng đang suy nghĩ.
Nếu Triệu Long đã làm hòa thượng rồi thì chắc hẳn cũng giống Lạc Ngưng Sương giúp chồng dạy con, không thể xem là có tội được, nhưng dù sao cũng nên gặp một lần.
Khoảng cách cũng không xa lắm, hơn nữa Lục Sơn Quân đang ngự phong mà đi nên chẳng bao lâu sau đã tới Tiểu Lượng Sơn.
Rốt cuộc sau một phen tìm kiếm, y đã nhìn thấy ngôi chùa ẩn mình trong Tiểu Lượng Sơn từ trên không.
Ngôi chùa này thoạt nhìn có chút bất phàm, tựa như hòa mình làm một thể với núi rừng, rất dễ bị bỏ qua.
Từ trên bầu trời nhìn xuống, y thu liễm khí tức, sau đó tiến vào Đại Minh Tự.
Mặc dù ở trong núi sâu nhưng ở phía xa ngoài ngôi chùa đã có bậc thang, đếm sơ khoảng chừng một nghìn bậc.
"Coong...!Coong...!Coong..."
Loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông truyền đến, Lục Sơn Quân nhíu mày ngẩng đầu nhìn về phía chùa chiền.
Mỗi một tiếng chuông vang lên đều có một vòng ánh sáng mơ hồ tán dật hiện ra, đồng thời tiếng chuông cũng càng trở nên vang dội hơn.
"Xem ra Phật tự này cũng không phải ngôi chùa hương hỏa bình thường, có khi nơi này tu trì theo Minh Vương pháp!"
Với mấy chuyện thế tục, Lục Sơn Quân cũng khá hiểu rõ.
Dù sao y cũng từng có không ít ma cọp, từ người buôn bán đến thư sinh, nên cũng học được rất nhiều chuyện.
Nhưng đối với sự tình của tu hành giới thì y không biết nhiều lắm, chủ yếu vẫn do ân sư Kế Duyên giảng dạy.
Y cũng hiểu một ít về các Phật tự, biết được Phật tự chia làm hai loại, trong đó có