Thanh Tùng Đạo Nhân và Tề Văn sững sờ nhìn ánh hào quang tỏa ra từ chủ điện của đạo quán.
Từ cửa phòng bếp, bọn họ rõ ràng có thể chứng kiến những ngôi sao trong lá cờ tinh tú thực sự đang lóe sáng.
Nơi này vốn dĩ không cung phụng thần linh, là đạo quán truyền thống cuối cùng kính ngưỡng Chu thiên Tinh đấu.
Nhưng giờ đây, khi thấy biến hóa của lá cờ, trong lòng hai đạo nhân cực kỳ xúc động giống như những hòa thượng nhìn thấy tượng Minh Vương trong chùa miếu lấp lánh ánh Phật quang vậy.
Tinh đấu trên lá cờ tinh tú chớp hiện hào quang, cuối cùng tất cả hào quang đều thu liễm vào bên trong lá cờ, khôi phục lại thành một lá phướn lớn bằng vải màu đen treo nhiều năm trên tường.
Tề Tuyên và Tề Văn cũng biết đây tuyệt đối là một sự biến hóa phi phàm nào đó.
“Sư phụ, liệu rằng chúng ta sẽ có cơ hội thành tiên ư?”
Tuy Tề Văn không hiểu con đường tu tiên, nhưng cậu vẫn nhận ra tình hình trước mắt là phúc hay là họa.
Trong thoáng chốc, Thanh Tùng Đạo Nhân cũng có chút kích động, chỉ là khắc chế được nên không có biểu hiện ra ngoài.
Mặc dù đạo sĩ cũng có tín ngưỡng của bản thân, làm cho bọn họ không quấn lấy Kế Duyên muốn học làm tiên, nhưng ai cũng mong muốn có một con đường tu hành thần diệu.
Há có ai lại không khát vọng về thuật trường sinh chứ?
Mà với cách làm bây giờ của Kế Duyên, e rằng hắn không chỉ muốn dẫn đạo sĩ Vân Sơn Quan bước vào con đường tu tiên đơn giản như vậy.
Không riêng gì một đại sư xem bói như Thanh Tùng Đạo Nhân cảm nhận được, mà ngay cả Tần lão gia tử cũng mơ hồ có trực giác này.
Nhưng cho tới bây giờ, Thanh Tùng Đạo Nhân vẫn không nói gì, cũng không hỏi nhiều.
Cao nhân làm việc đều có cái lý của mình, cứ thuận theo tự nhiên là được.
“Ta đã từng nói rồi, có một số việc không thể cưỡng cầu, càng không cần cưỡng cầu.
Cứ kết duyên và kết được thiện duyên là tốt nhất, ngươi nhìn xem...”
Thanh Tùng Đạo Nhân không nói nữa, bởi vì Kế Duyên đã hạ lá cờ tinh tú trong điện xuống trước khi đi ra khỏi đại điện, sau đó tiến về phòng bếp bên này.
“Hai vị đạo trưởng không cần để ý xem lần này Kế mỗ có ép các ngươi rời khỏi giáo lý Đạo môn hay không.
Kế mỗ cũng không dùng bất kỳ thuật pháp Tiên phủ nào để ước thúc Vân Sơn Quan.
Lá cờ này vẫn là lá cờ tinh tú của Vân Sơn Quan, con đường tu đạo tất nhiên vẫn là phương pháp Đạo môn của Vân Sơn Quan, coi trọng các vì sao, kính ngưỡng trời đất.”
Thanh âm thản nhiên của Kế Duyên vang lên bên tai Tề Tuyên và Tề Văn, như muốn giải thích nghi hoặc của hai đạo nhân.
“Phương pháp Đạo môn? Cơ mà...”
Thanh Tùng Đạo Nhân vô thức lặp lại một lần.
Bọn họ đã học phương pháp Đạo môn của Vân Sơn Quan từ lâu, tất nhiên cũng hiểu rõ điểm có ích, điểm vô dụng của nó.
Tuy nhiên, đa phần các phương pháp ấy cũng chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi.
“Đúng vậy, chẳng qua đây không phải Đạo Môn Vân Sơn Quan mà các ngươi từng quan tưởng.
Hai vị cứ yên tâm chuẩn bị cơm trưa.
Sau đó, Kế mỗ và Tần công sẽ giảng giải kỹ càng hơn cho hai vị, nếu không thích thì cứ bỏ qua là được.”
Dù hai vị đạo nhân cái hiểu cái không nhưng Kế Duyên đã nói như vậy thì bọn họ cũng không muốn hỏi nhiều.
Sau khi hành lễ cảm ơn, hai người ôm trong lòng một chút kích động, tiếp tục trở về nấu cơm trưa.
Về phần muốn hay không muốn, Thanh Tùng đạo nhân và Thanh Uyên đạo nhân cũng không phải là những kẻ ngốc!
Với tiêu chuẩn của Vân Sơn Quan, cơm trưa ngày hôm nay có thể nói là vô cùng phong phú, có thịt có cá, không thiếu những loại rau quả mới lạ được trồng, lại còn có canh nấm hái từ trong núi.
Vào lúc bắt đầu dùng cơm, Kế Duyên còn đặc biệt xin hai chén nhỏ, gắp một ít cá và thịt heo đặt trong từng chén, sau đó đưa ra ngoài phòng bếp.
Làm xong hết thảy, hắn mới quay lại phòng bếp ăn cơm cùng mọi người.
Chỉ chốc lát, hai con chồn nhỏ lo lắng không yên, do dự tiến đến thăm dò.
Bọn chúng đã mở linh trí nên cũng nhận ra vị tiên sinh áo trắng bưng hai bát cơm cho chúng ăn.
Nhưng biết là một chuyện, yên tâm lại là chuyện khác.
Chỉ là đứng trước đồ ăn, hai con chồn linh rốt cuộc vẫn không vượt qua được cám dỗ.
Bọn chúng nhảy xuống đầu tường, ăn hết đồ ăn trong chén.
Đây là lần đầu tiên hai con chồn nhỏ được ăn đồ nấu chín.
Trong lịch sử Vân Sơn Quan từ ngày đầu thành lập đến nay, ngày hôm nay cũng chính là ngày không an tĩnh nhất ở đạo quán.
Dù các đạo sĩ Vân Sơn Quan vẫn đang đứng ở đỉnh Yên Hà nhưng bọn họ đang nghênh đón vận mệnh chuyển hướng.
Kế Duyên tự mình giảng giải những con đường tu hành hiện nay cho Tề Tuyên và Tề Văn, giảng thuật khiếu huyệt toàn thân và nói về đạo thiên địa bên trong cơ thể.
Hắn còn nói rõ ý nghĩa của Thiên địa Ngũ hành và Âm Dương trong tu hành, sự biến hóa của thiên địa linh khí cùng bản chất của tất cả diệu pháp và thần thông.
Sau đó, hắn và Tần Tử Chu cùng nhau giảng giải về tinh lực (lực lượng, sức mạnh của các ngôi sao) của tinh đấu (một hệ thống các ngôi sao, chòm sao), một dạng sức mạnh cực kỳ đặc biệt.
Bàn về vấn đề tu hành căn bản của các Tiên phủ Tiên môn bình thường, bất luận là huyền bí hay phổ thông, trên thực tế đều lấy các loại Đạo Khí Quyết và Luyện Khí Quyết làm cơ sở.
Vậy thì giờ phút này, Kế Duyên đã mở ra một cơ sở hoàn toàn mới tại Vân Sơn Quan.
Với tư cách là một quân cờ hư ảo trọng yếu trong tay Kế Duyên, những năm này Tần Tử Chu gặp phải biến hóa lớn, Kế Duyên cũng sâu xa cảm thấy đồng cảm cùng lão.
Ở một mức độ nào đó, hắn cũng tham ngộ và lý giải tinh đấu của Đạo môn với cương vị thân thể Thần Dương.
Về những chỗ không thể hiểu được, chỉ cần nói chuyện với nhau khi ngồi tắm nắng sáng nay cũng đủ để giải thích sau bữa trưa hôm nay.
Kết hợp với việc Kế Duyên cứ nhắc đi nhắc lại về phương pháp Đạo Khí Quyết, thêm vào phương pháp quan tưởng Đạo môn tinh đấu vốn dĩ khá vô dụng của Vân Sơn Quan, một bộ “Thiên Địa Hóa Sinh” mới cũng bắt đầu hình thành.
Cái này không thể xem là Đạo Khí Quyết được rồi; nói một cách chính xác, nó giống với phương pháp nghênh tiếp tinh đấu trong Đạo khí.
Tuy hiện tại còn chưa hoàn thiện, chừng đấy cũng đủ cho Tề Tuyên và Tề Văn nhập môn.
Kế Duyên cũng là con người, nên cũng có tư lợi.
Vì vậy, “Thiên Địa Hóa Sinh” mới này thật ra vẫn trộn lẫn một ít lý giải riêng của bản thân hắn.
Vì vậy trong đó có giá trị quan của hắn nhưng vẫn cực kỳ coi trọng bản sửa đổi này.
Không chỉ đưa phương pháp nghịch vận vào trong đó, hắn thậm chí còn định dẫn dắt quân cờ nằm tại khoảng không gian tinh tú bên trong Ý Cảnh Sơn Hà hóa nhập vào cùng.
Điểm mấu chốt nhất làm cơ sở cho hệ thống lý luận của Kế Duyên và Tần Tử Chu chính là “Chính Phản Thiên Địa Hóa Sinh Diệu Pháp,” một phương pháp nghênh tiếp tinh đấu đặc thù trong Đạo khí.
Đường đường chính chính tu hành, dẫn khí tiếp nhận lực lượng của những vì sao, phối hợp với luyện quyết, cuối cùng thành công tạo ra những ngôi sao ở khiếu huyệt toàn thân, thậm chí là trong ý cảnh.
Nghịch vận không ảnh hưởng lớn đối với linh khí, cũng không thể hiện ra thần ý đặc thù như Kế Duyên vì ý cảnh của hắn đã tự có sẵn thiên địa.
Tuy vậy, phương pháp này vẫn đủ để giúp kẻ tu luyện có thể điều động ngôi sao bên trong và bên ngoài cơ thể hô ứng với nhau trong lúc thi pháp.
Còn có sinh ra biến hóa thần diệu nào không thì hiện tại Kế Duyên cũng không biết.
Hắn đoán chừng linh pháp uy năng có tăng lên một chút, đồng thời cũng trợ giúp cho việc ngộ đạo.
Ngoại trừ pháp quyết nghênh tiếp tinh đấu của Đạo khí vừa hiện diện, thực ra Kế Duyên cũng không coi trọng