"Ông từ không cần như vậy đâu, Kế mỗ tự làm được rồi."
Thực ra Kế Duyên không phải muốn từ chối ý tốt của người coi miếu, mà hắn sợ người này ân cần quá mức.
Thậm chí đưa dĩa rau cho hắn cũng được nhưng hắn vô cùng không thích người khác tự gắp rau cho mình, cho dù là có ý tốt, kiếp trước hay kiếp này đều vậy.
Người coi miếu cũng là một người tinh khôn, biết làm việc có chừng mực, tuyệt đối không làm cho người đối diện phản cảm.
Sau khi đưa đũa, gã cũng vội vàng đáp lại.
"Kế tiên sinh là khách đến từ phương xa, ta là chủ nhà, chủ nhà, đúng rồi, mọi người đã đến đông đủ.
Lưu viên ngoại, Lưu phu nhân, chúng ta có thể ăn cơm chưa?"
"Triệu sư phụ ngài mới là người trông miếu, cứ theo lời ngài đi."
Lưu viên ngoại hiền hòa lên tiếng.
Ông từ thấy Kế Duyên cũng không có ý kiến bèn tuyên bố một câu.
"Mọi người ăn cơm, ăn cơm!"
Lúc này, tất cả mọi ngiời mới bắt đầu cầm lấy bát đũa, gắp rau xới cơm.
"Mời phu nhân một khối bánh trường thọ."
Lưu viên ngoại bưng một cái bát, gắp rau cho phu nhân của mình.
Những người bên cạnh cũng động đũa ăn cơm.
Hôm nay, đồ ăn trên bàn rất phong phú.
Lưu viên ngoại chẳng những mang đến thịt cá, thậm chí còn dẫn theo đầu bếp.
Mặc dù người làm công trong miếu Thổ Địa sẽ nấu cơm nhưng dù sao tay nghề cũng không cao.
Còn đầu bếp Lưu viên ngoại đưa đến lại khác hẳn, một bàn đồ ăn này sắc hương vị đều có đủ.
Một vài dĩa thức ăn trên bàn dĩ nhiên là những món ăn đặc sắc của huyện Mặc Nguyên hoặc là nói của nước Đình Lương.
Kế Duyên chưa từng thấy qua.
Vốn dĩ tâm tình của hắn không tệ, khi được nếm thử những mỹ thực này, tâm tình lại càng tốt hơn.
Dù ông từ đang dùng bữa nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn để ý đến Kế Duyên.
Thấy hắn vui vẻ ăn cơm, nội tâm của gã cũng nhẹ nhàng thở ra, lúc trước cứ sợ thức ăn không hợp khẩu vị.
"Lão gia, rót đầy cho ngài nhé."
Người hầu Lưu gia đứng lên, cầm theo bầu rượu rót một ly đầy cho Lưu viên ngoại, rồi lại rót một ít cho Lưu phu nhân, sau đó mới rót một vòng cho những người khác.
Lúc đến lượt người coi miếu, gã khoát khoát tay.
"Đa tạ, đa tạ.
Cứ để ta, để ta!"
Người coi miếu cầm lấy bầu rượu, cũng không rót cho mình mà nhìn về phía Kế Duyên đang thưởng thức đồ ăn.
"Kế tiên sinh uống rượu không? Đây là loại rượu nổi danh của huyện Mặc Nguyên chúng ta.
Người ngoài chỉ biết đến mực Nguyên Mặc, lại không biết đến rượu Mặc Nguyên Hương.
Hương vị chắc chắn không kém."
Kế Duyên chính là một kẻ thích uống rượu, làm sao có thể không thử chứ, bèn cười gật đầu.
Ông từ cầm bầu rượu rót cho hắn một ly đầy rồi mới rót cho mình.
Sau khi nhấm nháp ly rượu, Kế Duyên liền biết môn đạo bên trong rượu Mặc Nguyên Hương này rồi.
Loại rượu này có nồng độ hơi cao, lúc đầu uống vào thấy bình thường nhưng dư vị thực sự rất ngon, cần uống chầm chậm để cảm nhận hương vị, sau đó mới nuốt xuống.
Lưu viên ngoại nhìn qua liền biết, nếu Kế Duyên chưa từng uống Mặc Nguyên Hương thì chắc chắn hắn là một người hiểu về rượu.
Nếu không, một người từ xứ khác lần đầu thử Mặc Nguyên Hương sẽ không thể biết cách uống này.
Gã cũng quan sát Kế Duyên từ lâu.
Một thân trường bào trắng thuần, không có hoa văn, cũng chẳng phối trang sức, nhưng phong độ khí chất bất phàm.
Cây ngọc trâm trên đỉnh đầu cũng không phải là đồ vật bình thường có thể gặp được, hẳn là rất có lai lịch.
"Không biết tiên sinh là nhân sĩ phương nào, trước kia từng uống qua Mặc Nguyên Hương sao?"
Lưu viên ngoại lần đầu chủ động bắt chuyện với Kế Duyên.
Người bình thường nói chuyện phiếm trên bàn ăn vốn là một chuyện cực kỳ bình thường.
Kế Duyên đặt chén rượu xuống rồi đáp.
"Kế mỗ là nhân sĩ Đại Trinh, trước kia chưa từng thử Mặc Nguyên Hương, chẳng qua ta cũng được xem là đã uống rất nhiều loại rượu nên cũng hiểu hơn người thường một chút."
"Ách! Thì ra là nhã sĩ đến từ Đại Trinh!"
Những người ở nơi này, bao gồm cả Lưu viên ngoại và ông từ, đều kinh ngạc không thôi.
Khoảng cách giữa Đại Trinh và huyện Mặc Nguyên cũng không gần, đối với người bình thường quả thật có thể nói là xa tận chân trời.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa nước Tổ Việt và Đại Trinh cực kém, ngẫu nhiên có một thương đội từ Đại Trinh đến huyện Mặc Nguyên đều là cực kỳ hiếm khi xảy ra rồi.
Mực Nguyên Mặc được bán ở Đại Trinh chủ yếu được các thương nhân nước Đình Lương đem tới, hoặc là do các tiểu thương buôn lậu theo nước Tổ Việt.
"Vậy lần này ngài đến huyện Mặc Nguyên cần làm chuyện gì, có tiện kể thêm một hai câu không?"
"Khục khục, chuyện kia, Lưu viên ngoại, Kế tiên sinh là một bằng hữu có quan hệ mật thiết với miếu Thổ Địa, vốn là khách quý của miếu, có thể ngài ấy có chuyện quan trọng, chúng ta cũng đừng hỏi nhiều."
Cho dù Kế Duyên có buôn lậu qua nước Tổ Việt thì Lưu viên ngoại cũng không dám hỏi nhiều.
"À à, dạ dạ, Triệu sư phụ nói rất đúng.
Chúng ta nói chuyện khác thôi.
Nghe các thương nhân từng đi qua Đại Trinh đều nói ngày nay Đại Trinh cực kỳ hưng thịnh, chắc hẳn cũng thuộc dạng dân giàu nước mạnh đúng không?"
Kế Duyên khẽ cười.
"Nhìn lên thì không bằng ai, nhìn xuống cũng hơn nhiều người.
Quả thực Đại Trinh cũng được, chỉ là nước Đình Lương cũng không kém."
"Ài, lời này của Kế tiên sinh sai rồi.
Huyện Mặc Nguyên của ta tất nhiên là không tệ, nhưng những nơi khác trên Đình Lương chưa hẳn đâu.
Người ăn không đủ no, mặc không đủ ấm cũng không ít."
"Ừ."
Kế Duyên thu hồi nụ cười, nhẹ gật đầu, xác thực nói có lý.
"Đúng rồi, Kế mỗ cũng có một vấn đề muốn thỉnh giáo Lưu viên ngoại và ông từ, chẳng hay hai vị có từng nghe qua Đại Lương Tự?"
Tuy rằng theo cảm ứng với quân cờ, mọi chuyện của hòa thượng Tuệ Đồng lúc trước đều tốt.
Bây giờ nước Đình Lương cũng được coi là yên ổn.
Mặc dù nước Thiên Bảo không rõ ràng lắm nhưng ít nhất cũng không phải là nơi yêu ma quỷ quái hoành hành, vả lại hung thủ lúc trước sát hại Mặc Giao cũng đã có manh mối khác.
Nhưng nếu đã đến Đình Lương, Kế Duyên cũng thuận tiện hỏi thăm vài câu.
"Kế tiên sinh cũng biết Đại Lương Tự ư? Đương nhiên Lưu mỗ đã từng nghe qua tên tuổi của Đại Lương Tự, là ngôi chùa Phật Môn nổi danh ở phía Bắc, nghe nói cao tăng xuất hiện lớp lớp, cũng rất linh nghiệm.
Hơn nữa, nơi đó còn có một chuyện rất thú vị, những năm này đã truyền khắp nơi, không biết thật hay giả."
Vừa nghe Lưu viên ngoại nói xong, Lưu phu nhân che miệng khẽ cười, ngay cả ông từ cũng tủm tỉm cười.
"Lưu viên ngoại đang nói đến chuyện luyến tăng kia à?"
"Ha ha ha ha...!Còn có chuyện nào nữa, tất nhiên là nó rồi."
Thấy nụ cười của mấy người kia, cùng với vẻ mặt vui vẻ của những người chung quanh, chẳng hiểu sao Kế Duyên lập tức nghĩ đến một người, trong đầu xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú, ừ, trên đầu còn là một cái đầu trọc.
Không phải như ta nghĩ đấy chứ?
"Luyến tăng là chuyện gì?"
Kế Duyến ra vẻ không biết gì, nghi hoặc hỏi một câu.
Ông từ nhìn Lưu viên ngoại, thấy đối phương đang chuẩn bị nói chuyện, liền dứt khoát im lặng luôn.
Quả nhiên, Lưu viên ngoại uống một ngụm rượu rồi vui vẻ nói.
"Tiên sinh có điều không biết, ở Đại Lương Tự có một vị cao tăng, pháp danh Tuệ Đồng.
Người này không còn trẻ tuổi nhưng diện mạo vẫn trẻ trung như xưa, lại cực kỳ khôi ngô tuấn tú.
Trên người y mặc áo cà sa sáng rực khiến không biết bao nhiêu thiếu nữ, khách