Tiếng sấm nổ đột ngột cũng đánh thức Kế Duyên khỏi trạng thái đắm chìm trong ý cảnh của đạo uẩn.
Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, cơ bản là chẳng cần bấm đốt ngón tay cũng có thể biết chuyện gì sắp xảy ra.
“Lôi kiếp ư? Sao lại...”
Mới nói được nửa chừng bèn nhận ra một điều gì đó, Kế Duyên lập tức cúi đầu nhìn bản “Thiên Địa Hóa Sinh” vẫn chưa ráo mực trên bàn.
“Quyển sách này ra đời lại dẫn tới Thiên kiếp à?”
Sấm sét và gió đen bao phủ chung quanh, trong khi bầu trời càng ngày càng có nhiều mây đen hội tụ hơn.
Trong một khoảng thời gian ngắn, bầu trời quang đãng nay lại trở thành mây đen vần vũ.
"Không hay rồi, không thể độ kiếp ngay tại Đại Lương tự được!"
Từ khi bị đánh thức bởi tiếng sấm đến khi nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, cả quá trình cũng chỉ chừng hai đến ba lượt hít thở.
Mặc dù có rất nhiều vị cao tăng trong Đại Lương tự, nhưng hầu hết họ đều là những tăng nhân bình thường bằng xương bằng thịt.
Và ngay cả khi họ là những vị cao tăng, thậm chí là nhóm cao tăng chuyên thuyết pháp kia, thì đó cũng không phải là trình độ quá cao siêu gì cả.
Biết rõ đây không phải là lúc do dự, Kế Duyêt quyết đoán cưỡi gió đạp mây bay lên trời, vận dụng mọi nguồn pháp lực để hóa thành tia sáng lướt đi.
Lúc này, hầu hết các tăng nhân trong Đại Lương tự cũng vô cùng hoảng sợ.
Hàng loạt tăng chúng vội vàng ra khỏi phòng, nhìn về phía bầu trời, để rồi nhận ra mây đen đang rải sét bủa giăng khắp nơi.
Phương trượng đại sư và một vài lão tăng cũng nhảy ra khỏi nhà tăng đường, thét to về phía các tăng chúng đang hoảng sợ.
“Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ! Tăng chúng Đại Lương tự không được hoảng loạn!”
“Tăng chúng trong chùa, nhanh chóng quay về nhà tăng đường để trú mưa, tập trung tụng kinh Phật Ấn Minh Vương! Chúng ta thành tâm niệm Phật, lôi kiếp sẽ không giáng vào người!"
Sau khi các nhà sư trách mắng và trấn an, một vài tăng nhân kém định lực mới dần an tâm trở lại.
“Đì đoàng....!Ầm ầm ầm...”
“A...”
Sấm sét xuất hiện quá đột ngột, trưởng công chúa Sở Như Yên hoảng sợ hét to lên, sau đó vô thức ôm lấy vị nữ quan bên cạnh.
Trong khi đó, vị nữ quan và Tuệ Đồng cũng kinh hãi đồng dạng vì tiếng sét, lập tức nhìn lên bầu trời theo phản xạ.
Cả hai nhìn thấy những đám mây đen cuồn cuộn như vòng xoáy, hội tụ và xoay tròn trên bầu trời, xen lẫn là những tia sét chằng chịt.
“Ầm… Ầm… Ầm ầm…”
Cuồng phong thổi ngang qua, ép những khóm hoa cỏ trong chùa gần như ngã rạp xuống đất, còn khiến nhiều người phải lảo đảo đứng không vững.
“Lôi kiếp! Tại sao lại có lôi kiếp xuất hiện?”
Hòa thượng Tuệ Đồng kinh ngạc hét lên, trong khi trưởng công chúa phải tựa vào người vị nữ quan mới có thể gắng gượng lại được.
“Tuệ Đồng đại sư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Giọng nói của nàng chìm khuất sau tiếng gió, Tuệ Đồng có nghe thấy, nhưng y còn chưa kịp phản ứng lại thì chợt trông thấy một luồng sáng trắng xông lên bầu trời tại khu vực cấm địa của ngôi chùa này.
Không những thế, y còn mơ hồ trong thấy một bóng người bay lên.
Các tăng nhân của Đại Lương tự, cả trưởng công chúa Sở Như Yên và vị nữ quan kia cùng rất nhiều người đều nhìn thấy ánh sáng trắng chiếu lên bầu trời rồi nhanh chóng chạy mất.
Nhưng vào lúc tia sáng đó vọt lên, một giọng nói cố gắng giữ vững sự bình thản của Kế Duyên cũng vang vọng khắp cả ngôi chùa.
“Tăng chúng trong Đại Lương tự, đừng sợ hãi! Lôi kiếp này là nhằm vào Kế Duyên ta đây.
Giờ ta đi khỏi, chuyện này sẽ không ảnh hưởng gì đến Đại Lương tự cả...”
Giọng nói bình tĩnh nhưng mênh mông cuồn cuộn, vang vọng áp cả tiếng sấm, quanh quẩn xung quanh Đại Lương tự.
“Người đó đang bay kìa! Đó là Kế tiên sinh ư? Kế tiên sinh có thể bay à?”
Vị nữ quan nhìn người đang cưỡi mây hóa ánh sáng bay đi kia với ánh mắt đầy kinh hãi.
Trên thực tế, đó chỉ là một khoảnh khắc trong nháy mắt mà thôi, vì tia sáng đó chỉ lóe lênh là biến mất ngay lập tức.
Chỉ trong một lần chớp mắt, tia sáng kia chỉ còn lại một điểm sáng nhỏ, cuối cùng tan biến bặt tăm.
Cùng lúc này, mặc dù mây đen vẫn giăng kín bên trên Đại Lương tự nhưng hiện tượng hội tụ như vòng xoáy đã không còn nữa.
Hiện tại, chỉ còn lại một quầng mây đen bình thường che kín bầu trời bên trên, thỉnh thoảng kèm theo dăm ba tiếng sấm.
Cuồng phong cũng bắt đầu nhẹ dần, nhiều nhất là đổ một cơn mưa rào đi kèm với sấm chớp là xong.
Đến giờ phút này, hiện trạng hoảng loạn trong Đại Lương tự mới dần được ổn định trở lại.
“Ầm ầm...”
Sấm sét vẫn vang lên, nhưng không còn uy thế chấn nhiếp lòng người như trước nữa.
“Trưởng công chúa điện hạ, vào tăng đường với bần tăng nhanh lên.
Trời sắp mưa to rồi!"
“À, được rồi, được!”
“Tuệ Đồng đại sư, giọng nói vừa rồi là của Kế tiên sinh à? Ngài ấy hóa thân thành ánh sáng bay đi ư?”
Vị nữ quan hỏi lại với giọng hơi kích động.
Xét về chuyện thần phật tiên thánh, hòa thượng Tuệ Đồng từng giải thích rạch ròi trước đây.
Nhưng xét về tính chấn động, hình ảnh Kế Duyên vừa bay đi kia quả thật ảnh hưởng sâu sắc đến vị nữ quan này.
“Đúng là Kế tiên sinh! Ngài ấy vừa cưỡi mây, khống chế lấy pháp quang mà bay đi, rõ ràng là không muốn liên lụy đến Đại Lương tự.
Chỉ là lôi kiếp thế này...!Thiện tai Đại Minh Vương Phật, mong ngã Phật từ bi, ặc..."
Hòa thượng Tuệ Đồng đột nhiên ngừng lời.
Bản thân Kế tiên sinh chính là một vị tiên nhân, còn có thể ngồi luận đạo với Phật ấn Minh Vương của Phật môn cơ mà; nếu niệm Phật hiệu để phù hộ cho hắn thì quả thật...
"Bằng vào đạo hạnh của tiên sinh, ắt hẳn lôi kiếp lần này cũng không làm gì được ngài ấy.
Chỉ là, tại sao lại có lôi kiếp nhỉ? Vốn dĩ tiên sinh đã ở cảnh giới vô cấu vô hạ (không bị vấy bẩn, không dính đến nghiệp chướng) rồi cơ mà?"
Hòa thượng Tuệ Đồng bất chợt nhìn về phía cây đại thụ trong khu cấm địa kia....!Chẳng lẽ thứ dẫn đến lôi kiếp không phải là bản thân Kế tiên sinh?
“Đại sư, lôi kiếp là gì?” “Tuệ Đồng đại sư, Kế tiên sinh không sao chứ?”
“Đại sư, ta có thể học được năng lực phi thiên độn địa như thế không? Hay ngài giúp ta giới thiệu với Kế tiên sinh một lần nhé?"
Hai người phụ nữ liên tục hỏi han Tuệ Đồng.
“Thiện tai Đại Minh Vương Phật! Hai vị, chúng ta đến tăng đường tránh mưa nhanh lên! Về vấn đề này, chúng ta từ từ bàn luận sau nhé.”
...
Giờ khắc này, tốc độ phi hành của Kế Duyên đã tăng lên đến cực điểm.
Bất cứ nơi nào hắn bay qua, mây đen đều tụ tập trên đầu, như thể những tảng mây ấy dính chặt với hắn như hình với bóng, hay chính xác hơn là với quyển sách trong tay hắn.
Kế Duyên vận dụng toàn bộ Pháp nhãn, quét mắt qua mặt đất bao la.
Nơi nào có nhân khí đậm đặc, hắn đều tránh đi.
Nhưng lôi kiếp kéo đến quá nhanh, căn bản là không có nhiều thời gian.
Thế nên, hắn chỉ có thể dùng hết sức để phi hành, bay được càng xa càng tốt.
Cuối cùng, Kế Duyên dừng chân ngay trên một sườn núi khá hoang vắng thuộc một ngọn núi lớn.
Gần như ngay khi hắn dừng lại, tảng mây đen trên bầu trời lập tức phóng đại lên.
Vô số các tia chớp lờ mờ lượn quanh trong tầng mấy ấy, trong khi những đám mây đen vẫn tiếp tục lan rộng, khiến sắc trời cứ thế mà tối hẳn đi.
Sau hơn mười nhịp thở, xung quanh đã tối mịt như thể màn đêm đã buông xuống.
...!Ầm ầm...
Một tia chớp đánh xuống ngọn núi, chém đứt một ngọn đại thụ nơi đó.
Từng tia sét to tướng chắc nịch lập lòe, chiếu sáng cả ngọn núi vốn đen kịt.
Kế Duyên đáp xuống, đứng trên sườn núi nhìn lên bầu trời.
Vòng xoáy mây đen khổng lồ hội tụ ánh sét, như thể nó vẫn tiếp tục đè ép xuống.
Trên thực tế, ngay cả Kế Duyên của ngày hôm nay vẫn cảm thấy lòng thấp thỏm khi trông thấy cảnh tượng này.
Nhưng dĩ nhiên, chắc chắn là hắn không bao giờ để lại "Thiên Địa Hóa Sinh" một mình rồi tự thân bỏ chạy.
Sau khi thôi diễn xong, Kế Duyên thậm chí còn chưa đọc hết một mạch cả quyển.
Nếu bản viết tay này bị hủy, vậy tâm cảnh của hắn về phần nội dung đó cũng sẽ vì thế mà vỡ nát theo.
Sau này, chẳng biết đến khi nào mới có thể thôi diễn lại lần nữa.
"Chỉ là lôi kiếp thôi mà, ngon thì đến đây!"
Nhưng lúc này, hắn cũng không thể và không dám cất cuộn sách vào tay áo của mình, không thì đây thực sự là kiếp cho mỗi bản thân hắn.
Đì đoàng....!Đùng đùng đùng....
Kế Duyên còn chưa suy nghĩ xong, tia sét đầu tiên trên bầu trời nóng nảy giáng xuống, phủ lên một lớp trắng