Những lời này của Kế Duyên không chỉ là tiếng lòng của lão mà còn là nói giùm cho rất nhiều người ở Ngọc Hoài Sơn.
Chỉ là, Tử Ngọc chân nhân có tu vi và địa vị khá cao nên chẳng mấy ai ở Ngọc Hoài Sơn có thể nói được y.
Có thể do Ngọc Hoài Sơn dù sao cũng không phải loại tông môn kiểu giáo phái, không có Chưởng giáo đứng đầu trên danh nghĩa theo thông lệ, cũng không phải tình huống có một người nắm giữ mọi quyền lực trong tay, mọi phân chi trong đạo thống ấy tuy có bất hòa nhưng khá bình đẳng với nhau.
Vì vậy, cũng có không ít người của thế hệ trước kín đáo phê bình Tử Ngọc chân nhân.
"Kế tiên sinh nói đúng, bây giờ chúng ta cũng không biết Tử Ngọc sư đệ đang ở nơi nào."
Kế Duyên cũng không hỏi tới hỏi lui vấn đề này nữa, mà chuyển sang chuyện Tiên Du đại hội.
"Ngọc Hoài Sơn đã hai lần không tham gia Tiên Du đại hội, nhưng không biết các vị còn nhớ tình huống ở Tiên Du đại hội không?"
Bây giờ, đối với Tiên Du đại hội, Kế Duyên khá lúng túng.
Tuy hắn rất muốn mở mang kiến thức nhưng cũng không thể mò mẫm tìm hiểu được.
Hiện tại, hắn cảm thấy mấy người Ngọc Hoài Sơn giống như "trạch nam trạch nữ" nên cũng có chút không đáng tin lắm.
Cư Nguyên Tử suy nghĩ một lúc, sau đó thành thật nói.
"Tiên sinh có chỗ không biết, Tiên Du đại hội tổ chức sáu mươi năm một lần, quãng thời gian cũng không xem là ngắn.
Vì vậy về cơ bản, mỗi đại hội sẽ có những thay đổi khác nhau.
Nó sẽ được điều chỉnh tùy theo địa điểm, chủ yếu phụ thuộc vào cách chuẩn bị của tiên môn, không có một chương trình thống nhất tuyệt đối nào."
Cư Nguyên Tử dừng một chút, còn nói thêm.
"Chỉ là vẫn có một vài tính huống giống nhau đấy.
Tuy không phải tất cả tiên môn đều đến Tiên Du đại hội nhưng chắc chắn cũng có không ít.
Đây đúng là một kênh giao lưu cực kỳ hiếm hoi.
Chúng ta tu hành cầu mong đắc đạo, nên cơ hội này vẫn là một dịp gặp gỡ luận đạo với nhau, ừ, đôi khi cũng tránh không được sẽ động thủ..."
Nghe vậy, Kế Duyên cũng chỉ cười nhẹ.
Giả sữ cãi nhau bằng miệng không lại, thế thì bọn họ sẽ ra tay động thủ để phân đúng sai - nếu bỏ qua các yếu tố liên quan đến tiên pháp thần dị, vậy đại hội này cũng gần giống mấy phiên chợ của phàm nhân mà thôi.
"Đương nhiên, ở Tiên Du đại hội có thể nhìn thấy một ít thần thông đặc thù, một ít kỳ văn quái sự, cùng là cơ hội tốt để mua bán trao đổi bảo vật và vật hiếm có."
Kế Duyên khẽ gật đầu.
"Thì ra là thế! Nếu vậy, tiên tu ở đẳng cấp Chân Tiên có xuất hiện không?"
Đây cũng là điều Kế Duyên rất quan tâm.
Dù gì đi nữa, hắn cũng chưa từng nhìn thấy một tiên tu cấp bậc Chân Tiên chân chính nào, nên vẫn rất mong chờ có thể gặp mặt tác giả của Vân Trung Du Mộng.
Sau khi tu hành trên hải đảo và luận đạo cùng với Phật ấn Minh Vương một phen, đối với trạng thái trong Vân Trung Du Mộng, có rất nhiều địa phương mà Kế Duyên cần phải cẩn thận xem xét.
Nếu hắn có thể xác minh với bản thân tác giả của quyển ấy một lần, nói không chừng còn có thể chạm tới được một vài thứ thú vị nào đó.
Nghe Kế Duyên hỏi vậy, trong lòng Cư Nguyên Tử cũng có thể giải thích được đấy.
Lão nghĩ, với thân phận và tu vi của Kế tiên sinh, đi Tiên Du đại hội để nhìn một đám vãn bối cãi nhau chắc chắn là cảm thấy không thú vị rồi.
Thế nên, đây có thể xem như một lần nể mặt đến giao lưu với những tồn tại có tu vi cao siêu hơn mà thôi.
"Tại hạ có thể hiểu được tâm tư của Kế tiên sinh.
Tất nhiên nơi đó có không ít thế hệ tu hành cao tuyệt.
Về phần họ có phải cao nhân Chân Tiên chân chính hay không thì cũng không chắc chắn được.
Từ Chân Tiên đối với tiên tu bình thường mà nói thì quá mức cao quý, như lọt vào sương mù mà không nhìn rõ được chân thân."
Cư Nguyên Tử ngừng lại, chuyện đã nói tới đây thì lão cũng không chần chừ nữa.
"Có một vài tiên môn tự xưng là có cao nhân ở đẳng cấp Chân Tiên đi tham dự Tiên Du đại hội cùng với họ, ngay cả ta cũng nhìn không thấu.
Nhưng thực ra, bọn họ cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân với Cư Nguyên Tử ta đây.
Chân Tiên như vậy, Kế tiên sinh nghĩ sao?"
Kế Duyên có thể nghe hiểu được lời này của Cư Nguyên Tử.
Danh xưng Chân Tiên cũng không giống như khi chơi game ở kiếp trước, khi chỉ cần thấy trên đỉnh đầu nhân vật game ấy có ký hiệu level 100 là biết rõ ngay.
Ở hiện tại, nếu một người tự xưng là Chân Tiên, vậy cũng không thể đảm bảo trăm phần trăm là kẻ đó nói thật.
Mà Thông Minh Sách lúc đầu cũng từng nói tới tiêu chí của đạo diệu Chân Tiên chính là Tam Hoa Quy Nhất, Thiên-Địa-Nhân Tam Tài Quy Nhất.
Nhưng rất rõ ràng là người viết sách thực ra cũng không nói đúng toàn bộ.
Bởi vì, Cư Nguyên Tử có thể xem như là Tam Hoa Quy Nhất nhưng lão vẫn không dám tự xưng là cao nhân Chân Tiên.
Dưới ánh mắt của Kế Duyên, lão quả thực vẫn còn kém hỏa hầu một chút.
Đương nhiên, theo Thông Minh Sách, tiêu chuẩn đại khái để phân loại Chân Tiên trong tu tiên giới chính là như thế.
Nếu muốn tự nhận mình là Chân Tiên, người duy nhất đủ tư cách nói ngươi không phải là Chân Tiên cũng chỉ có thể là kẻ đứng ở hàng ngũ tu vi cao hơn ngươi mà thôi.
Cư Nguyên Tử chẳng khác gì nói cho Kế Duyên, một người có phải cao nhân đẳng cấp Chân Tiên hay không vẫn phải do Kế tiên sinh nhận định.
Điều này cũng khiến Kế Duyên phải suy nghĩ.
Những thế hệ tu hành Tiên đạo rốt cuộc vẫn có sự khác biệt rất lớn.
Yêu Ma tôn sùng "lực lượng", Tiên Phật lấy "Đạo" làm đầu.
Nếu nói thực ra Yêu Ma trực quan, thì Tiên Phật lại huyền ảo vô cùng, rất khó để đánh giá trực tiếp.
Đương nhiên, nếu bản thân đạt đến trình độ như vậy, chắc chắn có thể phán đoán dễ dàng hơn một chút.
Kế Duyên im lặng ngẫm nghĩ một hồi rồi cười một cách bất đắc dĩ.
"Bỏ đi, bỏ đi, đến lúc đó rồi nói sau.
Ngọc Hoài Sơn có bao nhiêu người muốn đi, có chọn người nào không?"
Kế Duyên hỏi xong, Ngụy Nguyên Sinh bắt đầu ra sức nháy mắt với hắn.
Thần thái kia rất rõ ràng là đang nói với Kế Duyên, Tiên sinh mau nói giúp con, con rất muốn đi!"
"Khục khục..."
Cừu Phong cũng có chút nhìn không được, cố ý ho khan hai tiếng, ý bảo đồ đệ của mình thu liễm một chút.
Chẳng qua, Ngụy Vô Úy ở bên kia lặng lẽ thưởng thức nước trà, hé mắt nhìn con trai tỏ vẻ tán thành.
Không ôm đùi Kế tiên sinh mới là kẻ ngốc.
Cư Nguyên Tử thành thật trả lời.
"Dù sao vẫn còn mấy năm, Ngọc Hoài Sơn ta vẫn chưa quyết định sẽ phái mấy người đi cả, cũng chưa biết sẽ để ai đi.
Chỉ là chắc chắn ta sẽ đi rồi, ha ha, thực sự muốn trao đổi thảo luận với Kế tiên sinh nhiều hơn nữa..."
Nói đến đây, Cư Nguyên Tử nhìn thoáng qua Ngụy Nguyên Sinh và Thượng Y Y.
Cậu bé bị cái nhìn này làm cho hoảng sợ, lập tức trở nên nghiêm túc.
"Đương nhiên, cơ hội khó có được, ta cũng muốn để cho các đệ tử trẻ tuổi cùng đi.
Ta thấy Nguyên Sinh và Y Y không tệ, nên chắc sẽ tiến cử lên Ngọc Chú Phong một phen."
Kế duyên nghe thế cũng cười.
Hắn biết Ngụy Nguyên Sinh rất muốn đi nên cũng hy vọng cậu có thể đi.
Nhưng đây là chuyện nhà của Ngọc Hoài Sơn nên hắn không thể tự tiện can thiệp được.
Mặc kệ có phải Cư Nguyên Tử đang lấy lòng hay không, Kế Duyên cũng thuận thế phụ họa theo.
"Quả là thế, Nguyên Sinh thuần khiết đáng yêu, Y Y tự nhiên trang nhã, đúng là những hạt giống hiếm có, cần được mở mang kiến thức."
Nghe vậy, Ngụy Nguyên Sinh đã hoàn toàn yên tâm, cũng tỏ vẻ vui mừng ra mặt.
Cư chân nhân và Kế tiên sinh đều đã nói như vậy, bọn họ cơ bản nắm chắc việc được đi tới Bắc Cảnh Hằng Châu rồi.
Mà ngay cả Thượng Y Y cũng không nén được sự vui vẻ.
Và khi nhìn sang Ngụy Nguyên Sinh trong bộ dạng kiềm nén nụ cười như thế, nàng càng vui vẻ hơn.
Với thân phận và tu vi của Cư Nguyên Tử, Kế Duyên đương nhiên biết rõ người này chính là nhân vật có thể ra quyết định tại Ngọc Hoài Sơn, thế nên càng phải tranh thủ thảo luận thêm một vài sự vụ bổ sung trong chuyến đi sắp tới.
Một chuyện không phiền hai chủ, Kế Duyên trực tiếp hỏi ba người Cư Nguyên Tử, Dương Minh và Cừu Phong về những chi tiết khác của Tiên Du đại hội.
Hơn nữa, bọn hắn cũng thảo luận xem lúc nào khởi hành thì phù hợp, đợi nhau như thế nào.
Bởi vì chắc chắn sẽ dẫn theo các đệ tử trẻ tuổi, không thể tự mình vượt giới, nên nhất định phải dùng phi chu giới vực rồi.
Lúc nói