Lúc bình thường, thật ra Doãn Trọng cũng không thích đọc sách lắm.
Chỉ là cậu bé có một người cha và một ca ca vô cùng ưu tú, bản thân cũng chẳng phải kẻ ngốc nên về phương diện học tập thì cậu cũng xem như không tệ.
Nhưng trong lòng Doãn Trọng vẫn luôn cảm thấy rất áp lực.
Cậu học hành chăm chỉ hơn nữa cũng vì muốn đáp lại sự kỳ vọng của gia đình, đồng thời tránh cho người ngoài xem thường Doãn gia.
Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy cuốn sách màu vàng này, Doãn Trọng lập tức yêu thích không thôi, có lẽ mấu chốt chính là vì hai chữ trên sách thực sự quá đẹp.
Cậu bé vội cầm lấy cuốn sách trên bàn, tùy tiện lật vài trang, phát hiện ra trên đó đều là chữ viết.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại, đó cũng không hoàn toàn là chữ viết.
Có rất nhiều chữ hợp lại với nhau thành một cái gì đó rất giống như trận đồ, trong đó lại còn ẩn chứa các loại quỹ tích nào đó nữa.
Tất nhiên, trong quyển sách này có điều huyền diệu.
Đừng nhìn Doãn Trọng bây giờ đang đọc tới mức thích thú, đó là vì bản thân cậu đã có điểm hơn người, hơn nữa cuốn sách này cũng là do Kế Duyên đặc biệt viết cho cậu bé.
Nếu là một người bình thường nào đó cầm cuốn sách này trên tay, chỉ cần đọc một lúc sẽ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Người nào không chống đỡ được thì có thể sẽ lâm vào hôn mê.
Doãn Trọng yêu thích không nỡ buông tay.
Cậu lật hai trang, chỉ cảm thấy trong đó có một vài chữ xếp thành trận đồ, chung quanh đều có quy luật có thể tổ hợp, thậm chí trong đầu còn sinh ra hình ảnh có một đội quân kiên định đang bày binh bố trận nữa.
Điều này vừa thú vị lại thần kỳ.
"Kế tiên sinh, không biết có bao nhiêu người muốn cầu bản chữ mẫu của cha con, không nghĩ tới chữ của ngài lại tốt như vậy, còn đẹp hơn cha con viết rất nhiều.
À đúng rồi nhỉ, con từng đọc mấy lá thư mà ngài để lại lúc trước.
Hồ đồ quá, thì ra con đã sớm biết chữ ngài đẹp như thế từ lâu lắm rồi!"
Kế Duyên nhìn cậu bé.
"Đứa nhỏ này, không phải đang muốn nịnh nọt ta nên mới cố ý nói vậy đấy chứ?"
"Không có, không có ạ! Con nói đều là chân tâm thật ý cả đấy!"
Doãn Trọng ngẩng đầu, lộ ra dáng vẻ tươi cười rất chân thành, đồng thời cũng không quên mục đích ban đầu khi đến đây.
"Kế tiên sinh, lần trước ngài còn chưa kể xong chuyện xưa ma quỷ đáng sợ kia, giờ kể tiếp cho con nghe nhé!"
"Hả? Không sợ à?"
"Không sợ! Con là nam tử hán đại trượng phu, tương lai còn muốn làm tướng quân nữa cơ!"
Thấy cậu bé giả vờ nghiêm túc, Kế Duyên cũng khẽ gật đầu.
Hắn làm như đột nhiên nghĩ tới cái gì, nghi hoặc hỏi một câu.
"Nghe nói tối hôm qua có người không dám ngủ một mình, phải chạy đến phòng huynh trưởng đúng không nhỉ?"
"Ách.."
Vẻ mặt Doãn Trọng cứng đờ, lúng túng đến nỗi chỉ biết vò đầu hoặc uống nước.
Nhưng Kế Duyên cũng chỉ trêu đùa mà thôi, hắn nói tiếp.
"Hổ Nhi, con phải nhớ kỹ, bất luận là xác chết, là quỷ, thậm chí là yêu hay là ma, con có thể sợ nhưng bất cứ lúc nào cũng không được đánh mất khí phách."
"Phàm nhân có thể chống lại yêu ma quỷ quái không ạ?"
Tuy Doãn Trọng còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé được giáo dục tốt, lại có tầm nhìn vượt xa những người bình thường.
Nếu so với Doãn Thanh năm xưa thì cậu bé còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Có đôi khi nói chuyện với cậu, thật sự giống như đang bàn luận với một người lớn "nhỏ" vậy.
Nghe câu hỏi này, Kế Duyên nghiêm túc nói.
"Không phải tất cả phàm nhân đều có thể chống lại yêu ma quỷ quái.
Phàm là người thì cũng có khả năng đối chọi với yêu ma.
Con nghĩ yêu ma đều rất cường đại sao.
Thế gian có vô số tinh quái ma quỷ, có con yếu tới nỗi có khi con bóp một cái là chết.
Ngay cả một hồ yêu như Hồ Vân, trước kia nó suýt chút nữa bị mấy con chó vàng cắn chết đấy."
"A? Nó? Suýt bị chó cắn chết ạ?"
Doãn Trọng lắng nghe nhưng mạch suy nghĩ của cậu bé đã bay xa.
"Ha ha, đúng vậy, hồi còn ở huyện Ninh An.
Vì vậy đến hôm nay, nó vẫn cực kỳ sợ chó.
Đúng rồi.
Việc này tốt nhất là con cứ giả vờ không biết trước mặt nó nhé."
Kế Duyên nhỏ giọng nói một câu.
Doãn Trọng cũng vô thức hạ giọng.
"Con hiểu rồi!"
"Ừ, ngoài ra con cũng đừng coi thường ngàn vạn Nhân tộc.
Được sinh ra làm con người chính là điều hâm mộ của biết bao nhiêu thế hệ yêu quái.
Chưa nói đến những người có võ nghệ cao cường vẫn có thể đối phó với một ít ma quỷ.
Thậm chí, còn có người có chút đặc thù sẽ không sợ những tà vật có thành tựu.
Ngược lại, một đám tà ma ngoại đạo gặp phải người đó còn phải tránh đi nữa cơ."
Doãn Trọng sững sờ.
"Tiên sinh, ngài đang nói thần tiên đúng không? Đây mà là phàm nhân..."
"Nói như vậy thì những nhân vật bực này quả thực không phải phàm nhân bình thường.
Dù sao khi bản thân đã đạt được thành tựu phi thường, quỷ thần cũng phải nể mặt họ."
Doãn Trọng tò mò không thôi.
"Kế tiên sinh đã gặp người như vậy chưa, đó là ai ạ?"
Vẻ mặt Kế Duyên vừa nghiền ngẫm, vừa buồn cười.
"Không chỉ có ta, mà con cũng gặp rồi."
"Con cũng gặp rồi?"
Doãn Trọng lại ngẩn ngơ.
"Đúng vậy.
Ví dụ đại diện lớn nhất chính là cha con, Thượng Thư Lệnh đương triều Đại Trinh, Doãn Triệu Tiên - Doãn đại nhân.
Cha con thân có Hạo nhiên chính khí, ánh sáng đường đường chính chính gột rửa bốn phương, những vật tà mị không dám đến gần, kẻ xấu liếc mắt có thể nhận ra.
Chỉ cần hoàng đế Đại Trinh không ngốc thì cha con sẽ chính là "Định Hải Thần Châm" của hoàng triều Đại Trinh!"
Doãn Trọng ngây người nhìn Kế Duyên.
Thấy vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, hai mắt sáng rõ như trăng trong nước, trong miệng cậu bé lẩm bẩm.
"Cha con lợi hại như vậy sao...!Đúng rồi, Kế tiên sinh, "Định Hải Thần Châm” là gì ạ? Nghe có vẻ rất lợi hại!"
Nếu một tiên tu hoặc quỷ thần hỏi Kế Duyên về vấn đề này, có lẽ hắn sẽ cười ha hả hoặc trả lời qua loa cho xong.
Nhưng giờ Doãn Trọng đang hỏi, hắn thấy cũng không sao, nên đã kể lại một câu chuyện xưa.
""Định Hải Thần Châm chính là một kiện bảo vật khó lường của Tiên gia, dựng ở trên biển để chế trụ sóng thần, nó cũng cực kỳ nặng...."
Hiển nhiên câu chuyện về Định Hải Thần Châm còn hấp dẫn hơn chuyện yêu ma quỷ quái lúc trước mà Doãn Trọng định hỏi.
Chẳng biết từ lúc nào, cậu bé đã nghe đến nhập thần.
Ngày hôm qua cậu bé còn mặt dày mày dạn đi vào phòng huynh trưởng ngủ lại.
Mà đêm hôm nay, Doãn Trọng đã thay đổi chủ ý, quay về phòng mình, chong đèn cả đêm để đọc "Tự Trận".
Doãn Trọng cho rằng cuốn sách này rất lợi hại, lợi hại đến mức thực sự thú vị hơn những chuyện thần quái kia nữa.
Nội dung bên trong chỉ bao gồm các loại kết hợp của nhiều dạng trận đồ khác nhau, thậm chí là trạng thái vi diệu giữa đôi bên; một số hung hãn như lửa, một số bất động như núi cao, một số rất khôn ngoan thấu triệt và một số lại biến hóa đa đoan.
Phương hướng tổ hợp của các con chữ nhất quán với ý nghĩa của mỗi con chữ, cộng thêm với khoảng cách vi diệu và hình dạng của những sự kết hợp ấy, thế mà lại khiến cậu bé có thể cảm giác thú vị đến thế.
Phía Bắc cách Đại Trinh mấy vạn dặm, trong Đại Lương Tự ở Đồng Thu phủ của nước Đại Lương, bởi vì sắp tới giao thừa nên nơi này còn náo nhiệt hơn trước rất nhiều.
Vì nơi đây có Đại Lương Tự nên dân chúng ở Đồng Thu phủ cơ bản đã dần hình thành một tập tục địa phương.
Đó chính là vào những lúc đón năm mới hay một vài lễ hội quan trọng, người dân sẽ đến Đại Lương Tự thắp hương cầu phúc, hoặc khi cần phải làm các loại pháp sự ở nhà, họ sẽ mời các cao tăng ở Đại Lương Tự.
Bên trong ngôi chùa, dòng người qua lại hối hả.
Các tăng nhân vẫn chia ra đứng trấn thủ duy trì trật tự hoặc dẫn đường cho khách hành hương bị lạc giống như trong quá khứ.
Thậm chí, Đại Lương