Nghe câu hỏi của Kế Duyên, Hồ Vân có vẻ hơi ngạc nhiên.
“Thưa tiên sinh! Ngài cũng đã nói với ta và Lục Sơn Quân rằng, văn hóa nhân tộc rất rộng lớn và sâu sắc.
Thấy nhiều, dĩ nhiên ta sẽ hiểu nhiều.
Nam chưa lập gia đình, nữ chưa lấy chồng, đoán cũng dễ mà.”
“Ngươi biết nàng ta là cô nương chưa gả đi à?”
Kế Duyên hứng thú hỏi Hồ Vân; lẽ nào con hồ ly này đã tu thành một loại pháp nhãn nào đó, tự ngộ ra một dạng thủ thuật tựa như Vọng khí chi thuật ư?
Chỉ là Kế Duyên đã lầm, trong khi Hồ Vân chỉ móng vuốt vào mũi nó.
“Đoán được mà, cô nương chưa phá thân thì có mùi khác đấy, lại còn tỏa ra cái mùi...”
“Được rồi, được rồi...”
Kế Duyên không khỏi dở khóc dở cười.
Đây vẫn là phương thức của động vật, nhưng phải nói là rất chính xác.
Hồ Vân vừa cười “ha ha”, vừa nhìn Doãn Thanh đi cùng cô gái lạ mặt kia đi xa.
Đương nhiên, nó biết Doãn Thanh cũng không còn trẻ nữa, và y lẽ ra nên cân nhắc về vấn đề chung thân đại sự từ lâu rồi.
“Kế tiên sinh, ngài nghĩ sao về cô gái này? Có xứng đáng với Doãn Thanh hay không?”
“Ừm, còn tùy thuộc vào suy nghĩ của chính Doãn Thanh.
Về phần cô gái đó, nàng cũng không phải là một người bình thường đâu, ắt hẳn là công chúa trong hoàng tộc đấy.”
Nghe Kế Duyên nói vậy, Hồ Vân bèn áp dụng ngay động tác vuốt nhẹ chòm lông nơi cằm mà nó học được từ Doãn Thanh trong thời gian gần đây, kiểu cứ nghe đến chuyện tốt là vuốt râu, rồi gật đầu nói.
“Là một nàng công chúa, vậy nếu xét về thân phận cũng miễn cưỡng qua ải nha...!Chỉ là, không rõ đức hạnh của nàng thế nào.”
Kế Duyên lắc đầu, phất tay áo quét qua.
Tất cả các quân trắng trên bàn cờ đều tự động xếp vào hộp chứa cờ; hắn phất tay một lần nữa, đến lượt các quân đen cũng nằm gọn trong hộp.
Hồ Vân vẫn đang nhìn đôi nam nữ nơi cuối hành lang.
Sau khi cả hai mất hút sau ngã rẽ của bức tường bao quanh sân, đột nhiên nó cũng dần nôn nóng.
“Không được, cơ hội hiếm có như vậy, ta phải xem thử! Kế tiên sinh, ta đi nha?”
Hồ Vân cũng không lỗ mãng.
Nó hỏi ý Kế Duyên trước, nếu Kế Duyên không đồng ý thì nó cũng không tùy tiện chạy khắp nơi.
Kế Duyên vẫy nhẹ cánh tay trái.
“Đi đi! Đừng để bị phát hiện đấy.
Hiện tại, Doãn phu tử đang tiếp đãi Hoàng đế của Đại Trinh.
Y có khí Tử Vi hộ thể; vả lại, các dòng khí đối trọng nhau cũng rất dày đặc, không hề yếu ớt.
Tuy các luồng khí ấy sẽ không gây ảnh hưởng gì đến ngươi nếu ngươi không có ý đồ xấu, nhưng tốt hơn hết là ngươi không nên tiến đến gần gã Hoàng đế ấy.”
“He he, ta hiểu rồi, ta đi đây!”
Hồ Vân nhảy ra khỏi bàn đá, nói một câu như thế với Kế Duyên rồi chuẩn bị vọt đi.
Nhưng trước khi nó đi, con hạc giấy trên người Kế Duyên chợt vỗ nhẹ cánh rồi bay nhanh lên đỉnh đầu của Hồ Vân; không cần phải nói cũng biết nó muốn làm gì rồi.
Hồ Vân duỗi móng ra, vỗ nhẹ con hạc giấy rồi nói thêm một lời với Kế Duyên.
“Vậy chúng ta đi nhé?”
“Đi đi...!ừm, nhớ nhìn kỹ một chút, sau đó về đây kể cho ta nghe!”
“Vâng!”
Hồ Vân vừa đáp lời, thân hình nó đã biến mất khỏi tầm mắt của Kế Duyên sau vài bước nhảy.
Chỉ là, Kế Duyên chưa được yên tĩnh bao lâu thì giọng nói hào hứng của Doãn Trọng chợt vang lên rồi càng lúc càng tiến đến gần hắn.
“Kế tiên sinh, Kế tiên sinh! Hôm nay có chuyện lớn, có chuyện lớn nè...”
Doãn Trọng chạy rất nhanh; nhưng khi chạy dọc một mạch từ hành lang đến chỗ Kế Duyên, nó cũng không hề thở gấp.
Tuy nhiên, mặt Doãn Trọng ửng hồng, chẳng biết là do mệt lã hay do nó hưng phấn nữa.
“Chuyện lớn gì thế? Liên quan đến huynh trưởng của con và cô gái kia à?”
“He he he, vâng ạ! Kế tiên sinh, con bí mật nói cho ngài biết, xem ra nàng ấy đến đây để bắt đầu làm quen với huynh trưởng của con đấy.
Nàng ta có thân phận rất khó lường, chính là vị công chúa mà Hoàng thượng sủng ái nhất, Thường Bình công chúa đấy!”
Kiểu cách mà Doãn Trọng nói chuyện còn bao hàm chút ý vị khoe khoang trong đó, nói gần nói xa chi bằng nói thật, kiểu: Ngài thấy chưa, thấy gia đình con lợi hại không? Ngay cả công chúa cũng phải đến đây để làm quen với huynh trưởng đấy!
“Còn nữa nha...”
Nói đến đây, Doãn Trọng nói khe khẽ:
“Hơn nữa, đương kim hoàng thượng hiện tại cũng ở đó.
Thật tiếc là chẳng có hoàng tử nào đến cả, không thì con đã có người chơi cùng.
Tiên sinh ơi, ngài có lẽ chưa từng nhìn thấy hoàng thượng nha.
Thường ngày, hoàng thượng đều ở trong cung, xung quanh toàn là thị vệ đấy.”
Kế Duyên mỉm cười.
“Ta không chỉ gặp qua Hồng Vũ Đế hiện tại, mà ngay cả Nguyên Đức Đế cũng trông thấy luôn rồi.
Nhân tiện, nhà ngươi có khách quý, sao lại đến đây làm gì?”
Doãn Trọng cười hì hì, nhìn về hướng hành lang rồi lại hạ giọng nhỏ hơn lúc trước:
“Con nha, con xin ra ngoài bằng cách lấy cớ là chạy đến chỗ của tiên sinh đấy.
Khi rời khỏi phòng khách, con bí mật đi theo huynh trưởng và Thường Bình công chúa.
He he he, họ đi ở lại bên trong thư phòng rất lâu mới chịu đi ra ngoài, chẳng biết làm gì trong đó nữa! Con nghe nói, cô nam quả nữ mà ở cùng một phòng sẽ...:
Doãn Trọng còn đang cười toe toét nói chuyện thì bị Kế Duyên vươn tay búng mạnh vào trán một cái.
“Ui da!”
Doãn Trọng xoa trán hai cái.
“Kế tiên sinh, sao ngài cóc đầu con?”
Kế Duyên khẽ lắc đầu, lơ đãng xoa nhẹ đầu Doãn Trọng, đồng thời cất bàn cờ và hộp cờ trên bàn đá vào trong tay áo, giả bộ tức giận nói:
“Tuổi còn nhỏ, thế mà dám suy nghĩ đến mấy chuyện lung tung à?”
“Con không có…”
Doãn Trọng chột dạ lẩm bẩm rồi đột nhiên nhìn thấy phụ thân mình là Doãn Triệu Tiên từ phía bên kia hành lang đi tới.
Thằng nhóc sợ hãi rụt cổ lại, vội vàng nấp sau bàn đá theo bản năng.
Dáng đi của Doãn Triệu Tiên không có vẻ gì là gấp gáp nhưng cũng không chậm chạp, thực ra bước chân của ông khá dài nên tốc độ cũng khá nhanh.
Khi đến khu vực nhà khách, ông nhìn về hướng bên kia của chiếc bàn đá.
“Hổ Nhi, con đang làm gì vậy?”
“A, con...!à… Con đang tìm Hồ Vân! Lạ thật, con hồ ly này đi đâu rồi nhỉ?”
Doãn Trọng gãi đầu, giả vờ nửa thật nửa giả đứng lên.
Doãn Triệu Tiên lắc đầu, cũng không nhìn nó nữa mà quay sang Kế Duyên, nói:
“Kế tiên sinh, chắc tiên sinh đã biết hôm nay là ai đến rồi.
Hoàng thượng biết ngài đang làm khách tại đây nên muốn gặp một lát.
Chốc nữa sẽ có một bữa tiệc tại phòng ăn, ta đã từ chối với lý do rằng ngài là thứ dân nơi thôn dã, không biết lễ nghi, định...”
Kế Duyên đưa tay ngăn lời Doãn Triệu Tiên rồi bảo:
“Nếu Hồng Vũ Đế muốn gặp ta, vậy ta đi gặp y một lát là được.
Dù gì đi nữa thì y cũng là Hoàng đế của Đại Trinh, một phụ tể như ngươi cũng nên nể mặt y.”
“Vậy...!có thích hợp không?”
Doãn Triệu Tiên quả thực không ngờ là Kế Duyên đồng ý gặp gỡ Hoàng đế.
Nhưng sau khi nghe hắn nói xong, ông cho rằng, đây là vì cân nhắc giúp cho Doãn gia.
“Không có