Lạn Kha Kì Duyên

Thú vui nói chuyện phiếm trong huyện


trước sau

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Chưởng Thiên

So với Lục Sơn Quân, giá trị của quyển tự thiếp này trong mắt Kế Duyên hoàn toàn khác hẳn. Hắn vừa nhìn thấy vật ấy liền bị mê hoặc.

Mỗi chữ hiển hiện trên Kiếm Ý Thiếp đều mang một vẻ đẹp riêng. Nét nào nét ấy sắc bén như kiếm, nhưng tổng thể lại vô cùng ăn ý, hài hòa. Trăm chữ này rõ ràng chỉ đứng yên tại chỗ, nhưng dường như người xem lại cảm thấy chúng đang khiêu vũ cùng nhau.

Kế Duyên mê mẩn tấm thiếp đến nỗi quên cả thời gian. Hồ ly đang nằm trên bàn đá thấy hắn chìm đắm trong tấm Kiếm Ý Thiếp nên cũng không dám lên tiếng quấy rầy. Linh khí quanh quẩn trong nội viện một lúc rồi mới chậm rãi tiêu tán.

Mãi đến khi sắc trời gần tối, Kế Duyên mới thảng thốt tỉnh lại từ cơn cảm ngộ, nội tâm cảm khái không thôi.

“Chữ tốt kiếm tốt! Không ngờ lại tồn tại kiếm pháp võ học tinh diệu bực này. Kỹ biến thành Đạo, cũng chỉ đến thế này mà thôi!”

Vừa mới tiếp xúc, Kế Duyên đã biết tấm thiếp này không phải là vật phẩm của người tu tiên. Trên tấm thiệp không hề tồn tại linh khí cũng như bất cứ loại thuật pháp tu chân huyền diệu nào hết.

Văn tự lưu lại trên tấm thiếp đúng là một dạng phóng bút như kiếm, nhưng chỉ cần vấy chút nước lên là cũng có thể phá hỏng tấm thiếp này. Ngay cả mấy tấm thẻ tre của Kế Duyên cũng không dễ dàng bị thủy hỏa thông thường hủy hoại.

Huống hồ, tấm tự thiếp này lại ghi chép một loại kiếm pháp võ công, chính là loại tiểu thuật của thế gian mà người tu tiên xem thường nhất.

Thế nhưng kiếm ý này lại có hiệu quả tương tự giống ván cờ kia. Nó hóa thành Du Long bay lượn trong đầu Kế Duyên, ẩn chứa trí tuệ và ý chí!

"Người được lưu danh trên tấm thiếp này chắc chắn không phải là hạng võ phu tầm thường, mà rất có thể là loại người kinh tài tuyệt diễm. Chẳng biết người này có còn trên đời hay không?"

Đang suy nghĩ miên man, chợt Kế Duyên cảm thấy có chút không đúng.

"Khoan! Ta chỉ vì suy nghĩ chút chuyện vặt vãnh này mà cũng cố ra vẻ nho nhã. Mẹ nó chứ, ghiền thật rồi!"

Kế Duyên vội vàng lắc đầu lấy lại tinh thần. Khi nghiêng đầu qua một bên, hắn đã phát hiện hồ ly nằm trên bàn lúc trước tuy còn mê man nhưng nay đã tỉnh táo hơn nhiều. Hắn lại nhìn lên trời một chút, liền phát hiện mặt trời đã ngả về Tây.

"Ha ha ha… Thật ngại quá! Ta quên cả thời gian nên chưa nấu thuốc cho ngươi rồi! Ấy, ta không có dược lô nấu thuốc…"

Kế Duyên nắm rõ mọi thứ trong nhà mình, nên hắn dám chắc trong nhà không có dược lô nấu thuốc. Vì vậy, hắn cũng chỉ có thể đến mượn Doãn gia mà thôi.

“Ngươi cứ ngoan ngoãn ở đây, đừng có chạy loạn. Ta đi một chút sẽ về ngay!”

Dứt lời, lại nhìn thấy bộ dáng nhu thuận của hồ ly, Kế Duyên liền bước ra cửa, đi về phía Doãn gia.

Còn chưa đến cửa Doãn gia mà hắn đã nghe thấy âm thanh nói chuyện đầy hưng phấn của Doãn Thanh.

“Mẫu thân, mẫu thân! Trên đường về nhà hôm nay, con và phụ thân nghe thấy người ta bàn tán về Kế tiên sinh đấy. Họ nói rằng sáng nay trên phố có xuất hiện một con xích hồ. Nó bị chó vàng truy đuổi, lại còn bị người đánh nữa. Kết quả, hồ ly này vừa trốn vừa chạy. Đúng lúc Kế tiên sinh đi ngang qua, nó liền bám lấy chân Tiên sinh, liên tục khấu đầu quỳ lạy đó!”

“Hả? Có chuyện này sao?”

Doãn mẫu đang ở trong phòng ngạc nhiên lên tiếng. Sau đó nàng lại nhìn sang Doãn Triệu Tiên đang ở một bên quẹt lửa châm nến.

“Tướng công, điều Thanh nhi nói là thật sao?”

Thắp nến xong, Doãn Triệu Tiên nhẹ nhàng gật đầu với nàng.

“Chắc là thật! Hôm nay có rất nhiều người hỏi ta về chuyện Kế tiên sinh. Nghe nói, cả người Xích Hồ kia đầm đìa máu tươi. Nó phải giả chết mới chạy thoát được. Sau đó, nó lại quỳ rạp xuống lạy lục Kế tiên sinh. Đám chó vàng xung quanh cũng không dám tiến lên. Hơn nữa…”

“Đúng đúng đúng!! Mẫu thân, con đã nói rồi mà. Kế tiên sinh chỉ nói một câu mà mấy con chó kia bỏ chạy hết. Kế tiên sinh còn trả tiền cho hai người đánh hồ ly để bọn họ thả nó đi. Hừ, vậy mà cũng lấy tiền được!!”

Giọng điệu của Doãn Thanh chứa đầy cảm xúc của một tiểu hài tử, giống như cậu tận mắt nhìn thấy vậy.

“À, con nghe người ta nói là sau đó Tế Nhân Đường còn cứu chữa cho hồ ly kia nữa.”



Kế Duyên đứng ngoài sân nghe Doãn gia bàn luận chuyện ban ngày liền bật cười. Sau đó hắn khẽ gõ cửa.

“Đông đông đông...”

“Doãn phu tử, Doãn phu nhân có nhà không? Kế Duyên tới thăm!”

Thanh âm của Kế Duyên từ ngoài viện truyền vào khiến ba người Doãn gia đang say sưa đàm luận giật bắn cả mình. Doãn Triệu Tiên vội vàng bước ra mở cửa. Doãn Thanh cũng lập tức đuổi theo.

Cửa vừa mở, Doãn Triệu Tiên đã thấy Kế Duyên đứng đợi bên ngoài. Trước ngực và trên tay áo hắn vẫn còn lấm tấm vết máu, thoạt nhìn cực kỳ nổi bật.

"Doãn phu tử!"

Kế Duyên hơi ôm quyền.

“Kế tiên sinh đã đến! Mời ngài vào, mời ngài vào! Thanh nhi, mau vào nói mẫu thân pha trà!”

“Không cần đâu! Tại hạ đến đây chẳng qua vì muốn mượn một dược lô nấu thuốc. Không biết trong nhà Doãn phu tử có không?”

Doãn Triệu Tiên liền nhớ lại tin đồn ở phiên chợ, lập tức phản ứng, gật đầu liên tục.

“Có có có, ta mang đến cho ngài!”

“Phụ thân, dược lô ở bên này!”

Không đợi Doãn Triệu Tiên đi tìm, Doãn Thanh đã hăng hái ôm dược lô tới đưa cho Kế Duyên.

“Kế tiên sinh, dược lô đây ạ!”

“Tốt, cám ơn tiểu Doãn Thanh nhé!”

Kế Duyên mỉm cười rồi nhận lấy. Tuy không thấy rõ từng chi tiết cụ thể, nhưng bằng vào cảm giác trên tay, hắn dám chắc đây là một sản phẩm bằng gốm
khá thô ráp. Kế Duyên còn ngửi thấy mùi than tro. Hơn nữa, bếp lò và ấm nấu thuốc cũng không lớn.

“Doãn phu tử, Kế mỗ còn có việc ở nhà, không quấy rầy nữa!”

“Được rồi, xin Kế tiên sinh cứ tự nhiên. Nếu có việc cần tại hạ giúp xin ngài cứ nói. Doãn mỗ kính cẩn chờ đợi!”

Doãn Triệu Tiên đang ôm quyền từ biệt Kế Duyên thì phát hiện con trai mình đã chạy ra khỏi sân, và đang đứng ở sau lưng Kế Duyên.

"Thanh nhi, con làm gì đấy, lại đây!"

“Kế tiên sinh, con cũng muốn đi. Con muốn xem Xích Hồ. Cho tới bây giờ con còn chưa thấy hồ ly lần nào. Con có thể đi xem một chút không? Con hứa sẽ nghe lời!!”

"Thanh nhi!!!!"

“Ha ha ha… Doãn phu tử chớ trách, tiểu Doãn Thanh tuổi nhỏ, ngây thơ, tất nhiên sẽ hiếu kỳ một chút. Như vậy đi, ngài cứ để nó theo ta đến Cư An Tiểu Các nhìn một chút cũng được. Ta sẽ đưa Doãn Thanh về trước bữa tối!”

"Ha ha ha ha, thật tốt quá!!!"

Doãn Thanh cao hứng hoa chân múa tay, hò hét ầm ĩ, còn Doãn Triệu Tiên thì cười xấu hổ.

"Vậy làm phiền Kế tiên sinh!"

‘Nhóc con, thế mà không nói để phụ thân dẫn ngươi cùng đi xem!! Phụ thân cũng muốn nhìn một lần a!!’

Chẳng qua, Doãn Triệu Tiên sợ mất mặt và gã cũng kiêng dè Kế Duyên nên không dám nói ra những suy nghĩ chân chính trong lòng mình. Ánh mắt của gã nhìn theo bước chân của Kế Duyên và Doãn Thanh với vẻ tiếc nuối, thậm chí còn có cả một chút hâm mộ.



Xích hồ đang nằm trên bàn đá trong sân Cư An Tiểu Các thì phát giác có tiếng bước chân đang tiến lại gần. Nó còn nghe được giọng nói lanh lảnh của Doãn Thanh đang không ngừng tò mò hỏi Kế Duyên về chuyện hồ ly. Con hồ ly có phần cảnh giác muốn đứng lên, nhưng rốt cuộc vẫn không bỏ chạy.

Không lâu sau, Kế Duyên xách theo dược lô cùng với Doãn Thanh vẻ mặt hăng hái tiến vào sân nhỏ.

“Ơ, có thể đứng lên rồi sao?”

Kế Duyên thấy vậy cũng yên tâm hơn một chút. Thấy hồ ly tỏ ra cảnh giác với Doãn Thanh, hắn bèn vừa cười vừa nói:

“Tiểu Hồ ly, đây là bạn bè của Kế mỗ. Ngươi không cần lo lắng. Tiểu Doãn Thanh, đây chính là xích hồ. Hiện giờ, nó đang bị thương rất nặng. Cho nên con đừng quấy rầy nó nghỉ ngơi, cũng đừng chạm vào nó. Đừng như bọn chuyện phun lấy bài của người khác. Biết chưa?”

“Vâng, con biết rồi!”

Xem ra tên tiểu hài tử Doãn Thanh này đã hoàn toàn bị bộ dáng vô lực của hồ ly lông xù hấp dẫn, đến nỗi quên mất hồ ly cũng là dã thú nguy hiểm.

Doãn Thanh hết đứng lên lại ngồi xuống, nhìn tới nhìn lui mấy vòng, chỉ thiếu điều đưa tay vuốt ve hồ ly. Còn hồ ly vẫn thủy chung bảo trì dáng vẻ cảnh giác, nhìn chằm chằm vào Doãn Thanh, không hề mảy may buông lỏng.

Một lúc sau, Doãn Thanh không nhịn được nữa bèn hỏi “Có đau không?”, nhưng vừa nghe hồ ly rít lên mấy tiếng, cậu bé đã bị dọa lui mấy bước. Xích hồ kia lúc đầu còn tỏ vẻ như lâm đại địch, nhưng sau đó thì khịt mũi coi thường, không thèm để ý tới nữa. Cảnh tượng một người một yêu mỗi đứa một phách khiến cho Kế Duyên không nhịn được cười.



Sau đó nửa canh giờ, Kế Duyên bưng đến một chén thuốc đen sì, có vẻ đậm đặc. Hắn nghĩ rằng dạ dày của hồ ly vốn nhỏ, nên cố ý sắc thuốc đặc một chút.

"Ô ô..."

Tuy Hồ ly chẳng ưa gì mùi thuốc, nhưng bị Kế Duyên đang nhìn chằm chằm, nên nó đành phải ngoan ngoãn thè lưỡi liếm liếm chén thuốc đặt ở góc bàn. Doãn Thanh ở bên cạnh vận không hề rời mắt khỏi nó, cảm thấy rất thú vị. Hồ ly này vậy mà còn biết nghe lời hơn cả chó nữa.

Chén thuốc đã được Kế Duyên rót vào một tia linh khí. Hắn lại cố tình ép xích hồ uống hết chỗ thuốc trước khi linh khí tiêu tán. Việc này âu cũng để trợ giúp hồ ly hấp thu dược lực.

Hồ ly quả thực không như dã thú thông thường. Nhờ việc trị liệu kịp thời cùng với linh khí làm trợ lực, thương thế của hồ ly rốt cuộc cũng đã chân chính ổn định, khiến cho hắn rất yên tâm.

Vừa vặn đến giờ cơm, sau khi đưa tiểu Doãn Thanh vốn đang lưu luyến về tận nhà, Kế Duyên mới được ăn bữa cơm đầu tiên trong ngày. Tiện thể, hắn còn mang về cho hồ ly một ít thịt nữa.

Mà câu chuyện "xích hồ bái lạy xin người cứu, chó vàng nghe khuyên tự bỏ đi" cũng dần dần trở thành đề tài nói chuyện phiếm của người dân thành Ninh An lúc an nhàn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện