Đỗ Trường Sinh thực sự hơi ngạc nhiên khi người này thực sự biết đến Kế tiên sinh, hoặc có thể là y đã nhận nhầm với một vị cao thủ nào đó trên chốn giang hồ.
Nhưng dù sao đi nữa, tuy họ Kế cũng hiếm nhưng không phải là không có các trường hợp trùng họ.
Bất kể thế nào, Đỗ Trường Sinh cũng không tỏ rõ bất cứ biểu cảm dư thừa nào trên mặt, chỉ khẽ gật đầu với nụ cười trên môi:
“Bổn thiên sư cư trú tại một con phố yên tĩnh thế này trong Xuân Huệ phủ, còn ngươi lại tự tiện xông vào.
Niệm tình ngươi không biết rõ tình hình, lại còn là một người phàm tục, thôi thì tự rời khỏi nơi đây đi."
Đỗ Trường Sinh chém gió một câu, còn hững hờ phất tay áo về hướng Bắc.
Tuy nhiên, lão âm thầm nắm chặt một lá bùa bên trong tay áo.
Hiện tại, linh khí mà lão thu nạp được sung túc hơn năm đó rất nhiều, thế nên thân thể cũng cường tráng không ít, dù pháp lực vẫn còn rất yếu kém.
Rốt cuộc, việc đúc thành Ý cảnh Đan lô để dựng nên Kim kiều tại thiên địa bên trong cơ thể không hề đơn giản như vậy.
Mặc dù đã nhận được chính pháp từ tay Kế tiên sinh năm xưa, Đỗ Trường Sinh vẫn không tự tin là mình có thể thành công trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Vì vậy, đừng nói là một Đỗ Trường Sinh, chấp cả mười Đỗ Trường Sinh cũng không phải đối thủ của một tay cao thủ giang hồ giỏi về sát phạt, đặc biệt là một người có khinh công cao thâm đến mức im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở đây như kẻ trước mặt.
Với năng lực hiện tại của Đỗ Trường Sinh, mặc dù ông ta cũng có một số thần thông thuật pháp nhất định, nhưng sẽ rất miễn cưỡng nếu xem chúng là thủ đoạn để chiến đấu sát phạt với người khác.
May mắn thay, lão ta coi như cũng thông thạo bùa chú đôi chút.
Dùng thứ này để phụ trợ, kết hợp với kiến thức nông cạn của nhóm cao thủ giang hồ về các thuật pháp huyền bí, nếu giao đấu thật sự thì ông ta vẫn có cơ hội chiến thắng khá cao.
Bắt đầu với chiến lược khinh thường đối thủ và áp dụng chiến thuật thực sự xem trọng đối thủ, Đỗ Trường Sinh rất thông thạo cách làm này.
Tuy nhiên, sau khi gã võ giả trước mặt này tỏ vẻ kinh ngạc trong thoáng chốc, y lại không rút lui ngay lập tức.
Thay vào đó, y dùng một ánh mắt kỳ dị để dò xét lão, khiến Đỗ Trường Sinh - người được xem như có tí kinh nghiệm - có chút hoảng hốt.
Bạch Tề nheo nhẹ mắt, nhìn lên nhìn xuống Đỗ Trường Sinh một hồi.
Toàn thân kẻ này có một luồng khí tượng bao quanh, khí huyết vẫn được tính là nồng đậm, ắt hẳn đây cũng không phải là một lão nhân tuổi già sức yếu bình thường.
Tuy nhiên, dù linh khí có sung mãn đấy, nhưng pháp lực của ông ta khá nông cạn, thần quang mở nhạt, chắc chắn đạo hạnh cũng không cao bao nhiêu.
Một người như vậy có thể là đồ đệ của Kế tiên sinh được sao? Hồ Vân còn đáng tin hơn kẻ này nữa, ít ra sẽ không mang dáng vẻ già nua nghiêm trọng đến thế này.
Đỗ Trường Sinh cố nén cảm giác lo lắng trong lòng.
Ông ta bình tĩnh đi đến trước bàn rồi ngồi xuống bồ đoàn, chậm rãi nhấp một ngụm trà, sau đó liếc mắt nhìn Bạch Tề.
“Thế nào, còn không đi ư? Đúng rồi, nếu ngươi đã im lặng tới đây, ắt hẳn là có mục đích nào đó.
Xét đến thời điểm ngươi vào đây, lại mạo xưng mình là Giang thần của Xuân Mộc giang, xem ra là chuyện có liên quan đến Lý Kim Lai.
Cứ nói thử ta nghe xem nào, ngươi cần gì?”
Nếu có thể không xảy ra xung đột, vậy tuyệt đối không nên để xung đột xảy ra.
Đây chính là triết lý bo bo giữ mình của Đỗ Trường Sinh trong vấn đề đối nhân xử thế.
Nếu người vừa đến đã không chịu đi, vậy cứ làm rõ mục đích của y đã.
Dù là tiền bạc hay sự tình nào khác đều có thể thương lượng được, còn giao đấu lẫn nhau chính là bước lựa chọn cuối cùng.
“Ha ha, ta cũng nghĩ thế.
Nhưng càng nhìn lâu, ta càng cảm thấy ngươi không thể là đồ đệ của Kế tiên sinh được.”
Bạch Tề vừa cười, vừa nói một cách lạnh nhạt.
Thay vì rút lui, y lại tiến vào phòng.
Không những thế, cách mà y tiến vào phòng không phải là nhích chậm từng bước hay phi thân lên không, mà giống như loại di chuyển không trọng lực vào phòng rồi đáp xuống đất mà không có lấy một tiếng động.
Sau đó, Bạch Tề duỗi tay ra, còn Đỗ Trường Sinh chỉ cảm thấy tay trái bên trong ống tay áo của mình tê dại đi, còn lá bùa chú trong tay thì tự bay ra ngoài trước khi rơi vào tay Bạch Tề.
Đây là chiêu Cách không thủ vật của các cao thủ Tiên thiên ư? Mà không đúng! Đây chính là thần thông ngự vật!
“Ực ực......”
Đỗ Trường Sinh nuốt ực một ngụm nước trà, thân thể ông ta lại càng tê cứng hơn nữa.
Ông nhìn chằm chằm vào chén trà, không dám đối diện với Bạch Tề.
“Bùa chú được vẽ khá tinh xảo, nhưng tiếc là quá thấp kém.
Xem ra, đạo hạnh của ngươi vẫn còn nông cạn đến vậy ...”
Lúc này, Bạch Tề đột nhiên chuyển đề tài, cười nói:
“Kế Duyên, Tiên tôn giữa trần thế à? Không ngờ ngươi lại có thể nghĩ ra danh hiệu như thế này, nhưng Kế tiên sinh chắc chắn sẽ không khoe khoang như vậy.
Bất quá, nếu ngươi đã có thể nói ra tên của tiên sinh, có lẽ cũng đã từng gặp qua ngài ấy nhỉ?”
“Ngươi, ngươi là ai?”
Rốt cuộc, Đỗ Trường Sinh không còn giữ được vẻ bình tĩnh ung dung như vừa rồi, còn hơi hoảng hốt nữa.
Lúc này, dù có là kẻ ngốc cũng biết được người trước mặt không phải là khách giang hồ, mà chính là một nhân vật có đạo hạnh cao thâm.
Tất cả là do Đỗ Trường Sinh không nhìn ra mà thôi.
“Ta là ai à? Chẳng phải ta đã nói khi vừa đến đây hay sao? Bạch mỗ chính là Chính thần của Xuân Mộc giang.”
Đỗ Trường Sinh khẽ run, nhanh chóng đặt tách trà xuống, đứng lên khỏi bồ đoàn rồi chắp tay cung kính hành lễ.
“Tại hạ Đỗ Trường Sinh, bái kiến Giang thần đại nhân!”
Bất kể đây có thật là Giang thần hay không, ít nhất thì y cũng là một kẻ sâu không lường được trong mắt Đỗ Trường Sinh.
Do đó, ông ta cũng không dám vô lễ nữa.
Lúc này, cậu bé tiễn Lý Kim Lai ra về cũng tình cờ trở vào, chợt thấy Đỗ Trường Sinh đang kính cẩn chào một người lạ mà không biết kẻ lạ mặt này tiến vào đây bằng cách nào.
“Sư phụ… người này là ai?”
“Đồ nhi, đây là Giang thần của Xuân Mộc giang, còn không mau bái kiến Giang thần đại nhân!”
Nghe Đỗ Trường Sinh trách mắng một câu như vậy, cậu bé vội vàng chắp tay cúi đầu.
“Vương Tiêu bái kiến Giang thần đại nhân!”
Bạch Tề hiển nhiên không quan tâm lắm đến sự lễ phép của hai người, chỉ liếc mắt sang cậu bé xong bèn phất tay một cái; toàn bộ sân sau phủ đầy sương mù.
Sau đó, một cảm giác không trọng lượng bao quanh Đỗ Trường Sinh và Vương Tiêu rồi bay lên.
Cả hai vặn vẹo thân hình vài cái, suýt nữa là ngã xuống, đến sau khi ổn định lại mới biết