Sau khi đám người đi vào đường lớn trong huyện, Doãn Thanh ra lệnh cho tất cả bọn họ xuống khỏi xe và ngựa.
Một số hạ nhân phụ trách trông coi xe ngựa trong một khách điếm, sau đó Doãn Thanh dẫn đám tùy tùng còn lại đi bộ đến phường Thiên Ngưu.
Vừa rời đi không bao lâu, cả đội ngũ, bất kể là thị vệ hay người hầu, bắt đầu nhìn xung quanh hoặc nhìn nhau một cách khó hiểu, ngay cả công chúa Thường Bình cũng thay đổi sắc mặt.
Thấy Doãn Thanh không có biểu hiện gì đặc biệt, nàng dò hỏi.
“Quan nhân, chàng có ngửi thấy không, hình như là mùi hương gì đó, thật là thơm...”
Doãn Thanh mỉm cười, nhìn về hướng của phường Thiên Ngưu ở phía xa.
“Bình nhi, ta đã từng nói với nàng rồi, đó là hương hoa táo ở Cư An Tiểu Các.
Cây táo này không phải năm nào cũng nở, nhưng một khi đã nở hoa, hương thơm nhẹ nhàng sẽ lan tỏa khắp huyện Ninh An.
Trong một thiên văn chương của cha ta từng có câu từ giảng: ‘Xanh vàng kết đầu cành, nửa huyện thơm ngát hương’, là do đây mà ra.
“
Trên những con phố bên ngoài phường Thiên Ngưu, quán mì Tôn ký vẫn mở cửa như thường lệ.
Nhưng lúc này không có Tôn Nhã Nhã đứng bên quầy hàng, nếu không phải đến trường thì cũng có thể đang luyện chữ ở nhà Kế Duyên.
Doãn Thanh dẫn công chúa Thường Bình tới đây.
Một số thị vệ mặc thường phục đi ở xa xa phía trước, một số ở hai bên trái phải, nhưng bọn họ căn bản đều cố gắng không quấy rầy hai người bọn họ.
Dù vậy, vẫn có bốn thị nữ và người hầu đi cùng Doãn Thanh và công chúa Thường Bình.
Điều này đối với người dân huyện Ninh An vẫn rất dễ thấy.
Tôn Phúc vốn là người làm ăn, biết nhìn mặt mà nói chuyện nên lại càng không cần phải nói.
Chỉ cần nhìn đội hình này từ xa, lão đã biết người tới có lai lịch lớn.
Vì vậy, lão bèn thúc giục bốn, năm thực khách đang ăn tại quầy hàng.
“Này các ngươi ăn mì đi chứ, đừng luôn nhìn chằm chằm mấy người bên kia nữa, đặc biệt là đừng nhìn nữ quyến, biết rõ chưa?”
“Hả? Lão Tôn, lão biết bọn họ sao?”
Một người trẻ tuổi mập mạp nhìn về phía xa và hỏi Tôn Phúc.
Mặc dù cuộc sống ở huyện Ninh An khá tốt nhưng dân chúng bình thường vẫn hiếm có người béo.
Dù không đói nhưng họ vẫn phải làm việc, mà thực khách này là một ngoại lệ.
Ngoài việc là khách thường xuyên đến quán mì, Tôn Phúc có một ấn tượng sâu sắc về gã, vậy nên mới đặc biệt giải thích một câu.
“Mấy đứa nhỏ chưa tỏ sự đời như ngươi, không biết bên ngoài hiểm ác.
Tuy rằng ta không biết người ở đằng kia là ai, nhưng nhìn đội ngũ của bọn họ thì đích thị là quan lại quyền quý.
Ngươi dám tùy tiện nhìn chằm chằm nữ quyến nhà người ta à? Nếu gặp phải ai đó xấu tính thì người ta sẽ móc mắt ngươi ra đấy!”
“Ai ôi!!! Nghiêm trọng như vậy?”
Tôn Phúc gật đầu.
“Đương nhiên rồi, ngươi làm việc nên có chừng mực một chút, nhìn thì cũng nhìn một lát thôi.
Nhưng đám nữ tử nhà quyền quý đó ai nấy đều xinh đẹp, chỉ sợ các ngươi không kìm được mà nhìn mãi ấy.”
Tôn Phúc cố tình làm cho nó nghiêm trọng hơn, để không gây rắc rối trong quầy hàng của mình.
“Đã biết, đã biết!” “Ừ, mau ăn mì đi.”
Sau khi tán gẫu vài câu ở quầy hàng, nhìn thấy đám người Doãn Thanh đến gần, chủ quầy hàng và thực khách không nói chuyện về người ngoài nữa; chủ đề cũng chuyển sang những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống.
Tuy nhiên, khi Doãn Thanh đến gần đó, y không trực tiếp đi qua, mà chậm rãi tiến lại bên ngoài quán mì.
Thậm chí, Doãn Thanh còn chắp tay hành lễ với Tôn Phúc.
“Chào Tôn bá, ta rất vui khi thấy quán mì của bác vẫn còn bán ở đây.”
Tất nhiên Doãn Thanh biết rằng chủ quầy hàng đã thay đổi.
Chủ quán bây giờ là Tôn Phúc, con trai của Tôn lão đầu.
Nhưng Tôn Phúc lại không nhận ra Doãn Thanh nữa.
Thấy vị quan quyền quý hành lễ với mình, thoạt nhìn như quen biết với mình, nhưng trong đầu lão Tôn vẫn có chút sợ hãi.
Tôn Phúc lau tay trên tạp dề, vội vàng đáp lễ.
“Không biết ngài là?”
“À, ta là Doãn Thanh, chính là Doãn Thanh - con trai của Doãn phu tử dạy ở trường tư thục huyện.”
Nghe vậy, Tôn Phúc nhận ra ngay lập tức.
“Ô ô ô ô, ngươi là, ngươi là con trai của Doãn Văn Khúc, nghe nói ngươi cũng là quan lớn trong triều rồi?”
“Ha ha, Tôn bá quá khen rồi.
À đúng rồi, Kế tiên sinh ở nhà đúng không ạ?”
Tôn Phúc vội vàng nói.
“Ở nhà, ở nhà.”
“Được rồi, bác cứ làm việc tiếp đi.”
“Ài!”
Doãn Thanh quay người, đi về phía cổng phường Thiên Ngưu cách đó không xa.
Trong khi đó, công chúa Thường Bình mỉm cười gật đầu với Tôn Phúc rồi mới rời đi cùng Doãn Thanh.
Ngay sau khi họ rời đi, những thực khách vẫn giữ im lặng tại quầy hàng vội vàng hỏi Tôn Phúc về Doãn Thanh.
Một người vội vàng trả tiền để đi báo tin với mọi người biết rằng con trai của Doãn Văn Khúc đã trở lại.
Sau khi trò chuyện một lát, Tôn Phúc mới vỗ đùi nhớ ra Tôn Nhã Nhã vẫn còn ở Cư An Tiểu Các.
Đi dạo trong con hẻm yên tĩnh của phường Thiên Ngưu, Doãn Thanh cảm thấy giống như khi còn bé, hầu như không có gì thay đổi.
Tuy nhiên, hầu hết cư dân trong khu vực đều tránh đi khi thấy đội hình này đi tới.
Mặc dù Doãn Thanh cũng có ý chào hỏi họ, nhưng cũng không muốn làm người khác sợ hãi, vì vậy cũng để bọn họ đi xa mình.
Khi đến gần Cư An Tiểu Các, Doãn Thanh quay lại và dặn dò đoàn tùy tùng.
“Một lát nữa, những người khác sẽ ở bên ngoài.
Ta và công chúa điện hạ, cùng với hai vị thị vệ tiến vào.”
“Vâng!”
Những người hầu phía sau cùng nhau đáp lại.
Thật ra, Doãn Thanh còn không muốn mang theo hai gã thị vệ kia, nhưng không có cách nào cả.
Hai người bọn họ sẽ khó xử với mệnh lệnh này.
Dù biết chuyến này rất an toàn, nhưng bọn họ đã nhận lệnh của hoàng đế, phải bảo hộ công chúa Thường Bình.
Dù có để lại các thị vệ và tùy tùng bên ngoài, nhưng mấu chốt vẫn phải có hai người bọn họ bên cạnh.
Xa xa bên ngoài Cư An Tiểu Các, tán cây táo đã xuất hiện trong tầm mắt.
Hương hoa dường như trở nên nồng nàn hơn, nhưng mùi thơm này không gắt mũi, mà làm cho người ta cảm thấy sảng khoái và tươi mát.
Ngay sau đó, đám hạ nhân đã dừng lại, chỉ có bốn người tách ra đi về phía trước cửa Tiểu Các.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn lên tấm bảng của Tiểu Các.
“Chữ đẹp quá! Quả nhiên là không thua kém chữ của Doãn tướng!”
Công chúa Thường Bình lấy lòng một câu, nhưng Doãn Thanh cảm thấy tuy chữ viết của cha mình cũng rất tốt, nhưng vẫn kém hơn Kế tiên sinh một chút.
Lúc thị vệ chuẩn bị gõ cửa, Doãn Thanh giơ tay ngăn cản.
Sau đó, y tiến lên một bước, nhẹ nhàng gõ cửa sân.
“Cốc cốc cốc...”
“Kế tiên sinh, là ta, Doãn Thanh!”
Có tiếng bước chân đứt quãng truyền ra từ trong sân, sau đó là tiếng vặn chốt cửa.
“Két...”
Cửa sân mở lớn, lộ ra một cô gái nhỏ mặc áo bào trắng kiểu thư sinh đang tò mò nhìn Doãn Thanh và công chúa Thường Bình.
“Thanh nhi đến rồi à? Vào đi.”
“Tiên sinh gọi các người đi vào đi!”
Tôn Nhã Nhã nói xong, sau đó bước sang một bên.
Doãn Thanh và công chúa Thường Bình cùng với hai gã thị vệ bước vào nội viện của Tiểu Các.
Ngoại trừ Doãn Thanh, ba người còn lại đều