Tại Biện Vinh phủ hoàng triều Đại Tú, dị biến ở bên trong núi Pha Tử đã nhấc lên một hồi sóng to gió lớn.
Không riêng gì hai trăm binh tốt dũng mãnh tinh nhuệ vừa tìm được đường sống trong chỗ chết trở về phủ thành báo cáo tình hình, ngay cả những người dân ở trong phủ cũng biết đến việc này.
Trên thực tế, Pha Tử sơn không chỉ có một sơn thôn này, mà những người làm nghề kiếm sống dựa vào núi rừng cũng không ít.
Khi người dân đi mua hàng hóa, họ đã lan truyền tin tức về những biến hóa phát sinh trong núi sang những vùng xung quanh.
Mấy câu chuyện xưa kỳ lạ và mang màu sắc thần dị như thế này cực kỳ dễ được truyền bá, huống chi câu chuyện này là có thật.
Nếu tốc độ xe ngựa xe trâu rất nhanh thì tốc độ truyền đi của tin tức lại càng nhanh hơn.
Đến ngày thứ tư, trong phố phường ở phủ thành Biện Vinh phủ, đã có dân chúng bắt đầu bàn tán về chuyện ở Pha Tử sơn.
Một người tu hành ở Thiên Sư Xử mặc y phục thường ngày nhưng đầu đội mũi tơ vàng, đang đi xuyên qua khắp hang cùng ngõ.
Khi gã đi ngang qua quầy hàng bán gà rừng thì nghe được mấy người bán hàng rong trò chuyện với một ông lão bán đồ ăn, mà câu chuyện lại đúng là sự tình ở Pha Tử sơn.
"Ài, lão nghe tin gì chưa, chuyện ở Pha Tử sơn ấy?"
"Chuyện gì thế?"
Thấy ông lão không biết gì, gã bán gà rừng lập tức tỉnh táo hẳn lên.
"Chậc chậc chậc, việc này mà lão cũng không biết à? Pha Tử sơn xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Có chuyện gì? Chẳng lẽ xuất hiện cọp ăn thịt người?"
Lão già bán đồ ăn lắc đầu, tấm tắc vài tiếng.
"Cái đó thì tính là gì, chuyện ở Pha Tử sơn còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lão cũng biết ta là người thu mua hàng hóa của mấy người trên miền núi mà.
Lão nhìn mấy con gà rừng này đi, đều mua được ngày hôm qua đấy.
Hai ngày này, đám thợ săn xung quanh Pha Tử sơn đúng là rất phát đạt, toàn săn được mấy thứ tốt không đó!"
Ông lão bán đồ ăn khẽ gật đầu.
"À, mấy cái này là chuyện lớn hả?"
"Không không không, không phải!"
Gã bán gà rừng ra vẻ thần thần bí bí, nói.
"Lão có biết vì sao mà bọn họ bắt được nhiều dã thú như vậy không, bởi vì tất cả dã thú đều chạy từ trong núi sâu ra ngoài.
Bọn chúng bị dọa tới sợ đấy! Trên Pha Tử sơn đồn rằng lúc trước có yêu quái đánh nhau!"
"Hả??"
Lão già bán đồ ăn cũng sửng sốt.
Những chuyện về yêu quái này thực ra khá bình thường giữa phố phường ở Đại Tú, vẫn là những truyền thuyết được nghe đồn, nhưng người dân ở đây hiểu biết nhiều hơn ở Đại Trinh.
Ngoại trừ những chuyện xưa do người lớn tuổi kể lại, cũng có một vài thông lệnh đặc thù được quan phủ truyền đạt.
Ví dụ như Tết âm lịch năm ngoái, một số tiểu quan như lý chính đã dán bố cáo khắp nơi trong phạm vi quản hạt của mình.
Thậm chí, bọn họ còn đi dặn dò từng nhà về những chuyện đặc biệt, để cho người ta báo cáo xem ở đâu có người xa lạ vào ở, xem người đó có mang lại cảm giác âm trầm hay không, đồng thời để ý xem họ có thói quen ngày ngủ đêm đi không.
Rồi ví dụ như có một khoảng thời gian, có thông lệnh rằng nếu nghe được sau lưng có người gọi tên mình vào ban đêm, mặc kệ thanh âm có quen thuộc hay không thì mọi người đều phải bước thật nhanh rời đi, sau đó lập tức báo quan.
Những chuyện như vậy xảy ra không nhiều, khả năng một hai năm nữa cũng không xuất hiện nhưng mỗi lần đều mang đến ấn tượng sâu sắc.
Người dân lén lút bàn tán với nhau rằng quan phủ đang điều tra yêu tà.
Mà Đại Tú có Thiên Sư Xử, tuy rằng không chiêu cáo với thiên hạ bên ngoài nhưng về lâu về dài, thiên hạ chẳng có bức tường nào không lọt gió.
Về cơ bản, chuyện của Thiên Sư Xử đều được người dân ở Đại Tú bí mật nói cho nhau nghe, tin tức truyền đi cực kỳ mơ hồ.
Vì vậy, lão bán đồ ăn nghe nói có thể có yêu quái đánh nhau, suy nghĩ đầu tiên đây không phải là chuyện hoang đường, mà cảm thấy sợ hãi.
Thấy phản ứng của lão đầu giống với dự tính ban đầu của mình, gã bán hàng rong cười nói.
"Khà khà, lão cũng không cần sợ đâu.
Ta nghe người ở Pha Tử sơn bên kia nói, vào một đêm mấy ngày trước, động tĩnh trong núi rất lớn, giống như động đất vậy đó.
Lão có chút ấn tượng nào không? Lúc ta ăn cơm cũng cảm thấy mặt đất chấn động một hồi đấy."
"Đúng đúng! Có nhớ, có nhớ, nhưng tới nhanh mà đi cũng nhanh."
"Ừ! Chính là nó.
Chỉ trong chớp mắt, ở chỗ sâu trong Pha Tử sơn có thêm mấy ngọn núi khổng lồ! Là dãy núi cao lớn chân chính, còn cao hơn lớn hơn những ngọn núi có sẵn ở trong núi.
Trong khoảnh khắc xuất hiện trên bầu trời, sau đó lại nặng nề đáp xuống núi."
"Hả? Có chuyện này sao? Tại sao có thể như vậy?"
Gã bán gà khẽ gật đầu, vô thức nhìn về phía Pha Tử sơn.
"Nghe nói đó là Sơn thần bắt yêu, trực tiếp di dời một ngọn núi tới đây, trấn áp yêu quái kia dưới chân núi!"
"Thật à?"
"Vậy còn có thể giả được sao? Sơn thôn bên kia đều có người nhìn thấy rồi.
Ngọn núi kia to lớn như thế, hơn nữa bao quanh dãy núi kia có rất nhiều bụi gai dây leo mọc lên như nấm trong hai ngày qua, ngăn cản mọi người tới gần nữa!"
Tuy rằng người dân trên núi không tận mắt nhìn thấy yêu quái bị trấn áp dưới núi, nhưng một nửa dựa vào kiến thức, một nửa dựa vào tưởng tượng, bọn họ vẫn có thể đoán ra được.
Vị tu hành giả ở Thiên Sư Xử chỉ thả bước thật chậm mà không dừng lại cẩn thận hỏi han.
Trên đường đi, gã lần lượt đi ngang qua hai, ba nơi đang cũng bàn luận về vấn đề này.
Không nghĩ tới lại có thể nghe thấy tin tức trong núi từ người dân trước, cũng không biết tình hình người trông coi ở Pha Tử sơn bây giờ như thế nào rồi?
Gã tu sĩ có chút sầu lo đi đến Thiên Sư Xử, mong mỏi phía trên có thể phái cao nhân đến đây.
Lúc trước, khi những quân tốt đó trở về báo cáo tình hình, Thiên Sư Xử của Biện Vinh phủ lập tức có phản ứng.
Bọn họ không gióng trống khua chiêng làm việc như lúc trước, mà bí mật phái người đi điều tra ở Pha Tử sơn.
Đồng thời, họ cũng cầu viện lên Thiên Sư Xử cấp cao hơn.
Dựa vào đạo hạnh của mấy người tu hành ở Biện Vinh phủ, căn bản không đủ để đối phó với việc này.
Vào lúc những quân tốt sức cùng lực kiệt chạy trốn về đến Biện Vinh phủ, báo cáo lên Thiên Sư Xử, thời gian tổng cộng chỉ có hai ngày.
Đây là nhờ bọn họ trưng dụng được xe ngựa và xe ba gác ven đường.
Sau đó, Thiên Sư Xử thương nghị nghiên cứu gần nửa ngày, rồi lập tức phái ra nhân thủ đi tìm hiểu.
Mặc dù đứng ở góc nhìn của Kế Duyên ngày hôm nay, hắn rất kinh ngạc thán phục trước đủ loại thuật pháp thần dị của đám người tu tiên.
Nhưng với những thần thông dị thuật mà hắn đã tập mãi thành quen thì một ít tu hành giả vẫn xem đó là những thần thông cao không thể chạm tới.
Ví dụ như, Phi cử chi thuật.
Khinh công cũng được, bay trong sương mù, cưỡi gió hay đạp nước mà đi cũng vậy...!Đối với Kế Duyên, đây đều là những "kỹ năng trụ cột của thần tiên".
Với những người ở Thiên Sư Xử của Đại Tú, đây lại là thần thông mà chỉ có một vài cao nhân mới làm được.
Thế cho nên, khi người của Thiên Sư Xử ở Biện Vinh phủ đi kiểm tra Pha Tử sơn, bọn họ vẫn phải cưỡi ngựa.
Thực ra, Pha Tử sơn không thể coi là một dãy núi nhỏ, ít nhất là ở Biện Vinh phủ.
Nó là dãy núi lớn nhất trong phủ này, có chừng vài chục ngọn núi lớn nhỏ, cũng được xem là nơi rừng sâu núi thẳm.
Bây giờ, mười tên võ giả và ba vị tiên sư mặc pháp bào màu xám đang lặn lội giữa rừng núi.
Cả đám bọn họ đều là những người có thân thủ tráng kiện.
Tuy đường núi gập ghềnh khó đi nhưng nhờ có khinh công mà họ đều có thể vượt qua.
Rất nhiều tiên sư của Thiên Sư Xử đều là vừa tu pháp vừa luyện võ; ngoại trừ pháp thuật, khinh công cũng phải biết một chút.
Hơn nữa, bởi vì có liên quan đến linh khí thấm nhuần trong cơ thể, bọn họ học cũng nhanh hơn người thường.
Nhưng