Đợi Tiên kiếm mang theo hạc giấy rời đi, lão Long vốn đang duy trì vẻ mặt mỉm cười, giờ cũng lập tức thu lại.
Lão quay đầu nhìn bên trong Thủy phủ.
Tuy lúc nãy nói là muốn nói vài câu nhưng thực ra cả Long Nữ và Long Tử đều đang ở thủy phủ của Long Mẫu dưới một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải, nên cũng chỉ có lão Long ở đây một mình.
“Ài...”
Lão Long thở dài, nhìn gã Dạ Xoa sau lưng.
Gã thấy ánh mắt lão Long quét tới, vội vàng tiến lên một bước hành lễ.
“Long Quân có gì phân phó ạ?”
“Ừ, vừa rồi Kế Duyên dùng Tiên kiếm truyền thư, nói là có việc gấp mời ta qua.
Ta sẽ đi một chuyến, có lẽ sẽ không về sớm đâu.
Nếu Nhược Ly và Phong nhi có đến thì ngươi báo cho hai đứa một tiếng, để cho bọn chúng đừng vội tìm ta.”
“Vâng!”
Dạ Xoa lĩnh mệnh, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói.
“Long Quân, nếu Phong điện hạ và Giang Thần nương nương hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Ta chỉ sợ Phong điện hạ và Giang Thần nương nương suy nghĩ nhiều, rồi lo lắng cho an nguy của ngài và Kế tiên sinh.”
Lão Long nhìn gã, hiểu rằng gã muốn hỏi xem lần này đi có gặp nguy hiểm hay không.
Lão nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy mình có thể trả lời một chút.
“Không có gì nguy hiểm cả.
Kế Duyên muốn luyện chế một kiện pháp bảo lợi hại, thiếu người hỗ trợ nên nói ta qua đó giúp hắn một tay.”
Dạ Xoa này chính là tên lần trước đã giúp Kế Duyên bắt cá, bây giờ trở thành một trong những Dạ Xoa thống lĩnh ở nơi đây.
Gã cực kỳ nhạy bén, nghe lão Long nói vậy mới an tâm đồng ý, đồng thời bổ sung thêm.
“Long Quân có cần chuẩn bị gì không ạ?”
“Không cần, ta phải đi rồi.
Đi sớm một chút, cũng sớm mở mang kiến thức về thủ đoạn luyện khí của Kế Duyên.”
Sau khi lão Long lưu lại những lời này, Dạ Xoa chỉ cảm thấy long khí chung quanh đại thịnh, dòng nước chảy bên trong thủy phủ còn chưa kịp phản ứng thì bóng dáng Long Quân trước mắt đã biến mất rồi.
Ở một nơi trên mặt nước Thông Thiên giang.
“Rầm...” một tiếng, mặt sông nổ ra một đoàn bọt nước.
Từng đợt sóng có uy thế lớn vỗ lên hai bên bờ sông, cuối cùng hóa thành gợn sóng vỗ rì rào lên bờ.
Ở trên không, một hư ảnh hình rồng bay trên trời rời đi.
Chỉ thấy một bóng Ly Long cực lớn dài mấy trăm trượng đang cưỡi gió chớp bay đi.
Những nơi nó đi qua, mây đen giăng kín, sấm sét vang dội.
Mãi đến lúc Ly Long bay lên rất cao, dị tượng ở tầng mây phía dưới mới bắt đầu hòa hoãn xuống.
“G r à o o o”
Tiếng rồng ngâm chấn động chín tầng trời, thậm chí chấn động cương phong trong không trung đến mức vỡ vụn.
...
Ở Cửu Phong Sơn, gian phòng khách của Vân Hà Uyển trên Tiên Lai Phong, dù bên ngoài được bảo hộ bởi lớp cấm chế dày đặc, mười ngày qua vẫn xuất hiện rất nhiều dị tượng.
Trong thời gian ngắn, mây mù chung quanh Vân Hà Uyển vẫn tựa như ráng chiều rực rỡ.
Tất cả đều bị nhuộm màu đỏ của lửa, mà ánh lửa kia tất nhiên đến từ phòng khách, chỉ là giống như hư ảnh lại khiến cho ánh lửa nơi này biến ảo bất định.
Mặc dù là tu sĩ Tiên Hà Đảo đang hộ pháp, bọn họ cũng phải lui về tít bên ngoài Vân Hà Uyển, thậm chí có người còn phải bước lên mây giữa không trung.
Có đôi khi, cũng không phải ngươi muốn giữ vững linh đài, bảo trì thanh minh là có thể làm được.
Dù có bảo trì được thì các tu sĩ Tiên Hà Đảo cũng đã hiểu sâu hơn về cái gì gọi là tùy tâm hành Đạo, không thể tự khống chế.
Chỉ cần ở sâu bên trong tầng cấm chế, chỉ cần đứng gần phòng khách kia, đạo uẩn lưu chuyển trong ý cảnh kia sẽ khắc sâu ảnh hưởng lên mỗi người.
Đạo hạnh không đủ thì không thể đứng vững, thậm chí còn cảm nhận được cảm giác thiêu đốt.
Giờ phút này, Thường Dịch và một vị trưởng lão khác đứng trên ráng mây giữa bầu trời, nhìn về phía pháp quang mờ mịt trong Vân Hà Uyển, không khỏi cảm khái nói.
“Cao nhân Động Huyền nắm rõ đạo diệu, thất phu nhìn thấy mà tâm thần tựa như gặp cảnh mông lung, không thuộc về chính mình nữa...!Ài, tu vi nông cạn quá đi!”
Nghe thấy sư huynh đồng môn cảm thán như vậy, Thường Dịch cũng xúc động lây.
“Chưởng giáo lão tổ từng nói, Chúc sư bá kia là một trong các đại nhân vật.
Chúc sư bá rất có thể đã bước vào cảnh giới Động Huyền, trở thành cao nhân tiên tu đẳng cấp Chân Tiên.
Mà Kế tiên sinh vô cùng có khả năng chính là cao nhân Chân Tiên.
Lão ăn mày kia nghe nói là họ Lỗ, lại ăn mặc như vậy, có thể đó là vị kia trốn khỏi Càn Nguyên tông.
Đạo hữu ở Ngọc Hoài Sơn cũng rất khó lường...!Bốn người như vậy bế quan luyện pháp cùng với nhau, tu sĩ bình thường nhìn thấy dị tượng, sao có thể giữ vững được cõi lòng!”
Thường Dịch và sư huynh đồng môn cùng nhìn về phía Vân Hà Uyển, sau đó ánh mắt từ từ đi lên, nhìn ngọn lửa hừng hực màu đỏ xám hư ảo giữa trời.
“Cấm chế của chúng ta sợ là không thể chế ngự nổi dị tượng này tiết ra ngoài!”
“Đúng vậy, Vân Hà Uyển thực sự thành Vân Hà Uyển rồi!”
Hai người nhìn những tu sĩ Tiên Hà Đảo khác sớm đã không còn động đậy, có ý đồ che kín dị tượng nơi đây.
Dù sao cũng nên giữ một khoảng cách an toàn và tự lo cho bản thân, còn lại thì cứ mặc kệ chuyện này đi.
Trên Tiên Lai phong, các tu sĩ của Cửu Phong Sơn đều đang tu hành trên đỉnh núi cao nhất.
Đột nhiên, tất cả bọn họ đều phi độn ra khỏi phòng, bay lên không trung.
Các tu sĩ ấy vừa vặn nhìn thấy hình ảnh dị tượng của quá trình biển lửa thiêu đốt kia.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Các ngươi cũng cảm thấy được à?”
“Đúng thế! Không rõ đã xảy ra chuyện gì nữa.”
“Chẳng lẽ có yêu ma bên ngoài đã ẩn thân đột nhập vào Cửu Phong Động Thiên của ta, muốn tìm cơ hội khiến người khác tẩu hỏa nhập ma?”
“Không thể nào! Chưa kể đến trường hợp yêu ma bên ngoài không có khả năng tiến vào động thiên tiên sơn của chúng ta, mà dù có thể tiến vào, thì bây giờ ở Tiên Lai phong có vô số cao nhân, chẳng lẽ bọn chúng chán sống rồi hay sao mà dám lỗ mãng đến vậy?”
Ngay lúc nhóm người này đang thảo luận, lại có từng luồng pháp quang xộc thẳng lên từ bốn phía dưới chân núi.
Những vị kia hoặc giẫm lên mây, hoặc cưỡi gió, hoặc sử dụng pháp khí, hiển nhiên là chính là các tu sĩ đến tham gia đại hội này đấy.
Không ít người có linh giác rất nhạy bén nên cũng bị kinh động, thế là hiện thân để dò xét tình hình.
Lại có một đạo độn quang bay thẳng đến Tiên Lai phong, sau đó hóa thành một người phụ nữ áo trắng; nàng hành lễ với các tu sĩ Cửu Phong Sơn.
“Các đạo hữu Cửu Phong Sơn, chẳng hay đã xảy ra chuyện gì? Đó có phải là do đại trận của Cửu Phong Sơn bị kích hoạt hay không?”
Sau khi đáp lễ, một vị tu sĩ ngoại giao của Cửu Phong Sơn bèn đáp lời.
“Cũng không phải do đại trận của Cửu Phong Sơn gây ra.
Chúng ta chưa biết nguồn gốc, còn đang điều tra đây.”
...
Mà tại lúc này, trong sảnh đón khách của Vân Hà Uyển, hai tay của Cư Nguyên Tử đã trông giống như huyễn ảnh, không ngừng tách ra sức mạnh của Ngũ hành trong linh vật mang hành Kim, khiến nơi này