Đồ Tư Yên bị đè ép trong lòng núi, trong đa số trường hợp đều cần phải huy động tinh thần kháng cự mới có thể duy trì sự tỉnh táo, huống chi là để cảm thụ được hoàn cảnh bên ngoài.
Thời khắc này, nàng chỉ có thể nghe được tiếng gầm thét và âm thanh nổ vang, thế mới biết là đang có đánh nhau.
Tuy không rõ lắm tình hình nhưng Đồ Tư Yên lại dựa vào sự hiểu biết của bản thân về cái gã mặc Kim giáp này mà biết rằng, tiến trình của nhóm đồng môn này tuyệt đối không thuận lợi.
Theo cách nói của Kế Duyên kiếp trước, Đồ Tư Yên đã “tương tác” với Kim Giáp lực sĩ rất nhiều lần trong khoảng thời gian này.
Hầu như nàng không bao giờ có thể khiến y nói một lời nào; trái lại, y luôn nhìn nàng với vẻ mặt khinh thường.
Đây là một vị tử sĩ lạnh lùng và mạnh mẽ, tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Kế Duyên, cũng tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của bản thân.
Càng ở cạnh Kim Giáp lực sĩ lâu ngày, nàng càng kiêng kỵ y.
Vị hán tử mặc Kim giáp này có lẽ không phải là nhân loại, hoặc không phải một chủng tộc phổ thông nào đó.
Không phải chỉ dựa vào mỗi nước da đỏ thẫm kia mới có thể thấy được điều này, mà còn từ ánh mắt lạnh nhạt và khinh thường kia.
Đôi khi, dường như trong mắt của y còn có sét trời lóe sáng, cũng đủ hù dọa đến Đồ Tư Yên.
Cảm giác này mạnh mẽ đến mức dù Đồ Tư Yên biết được đại hội Tiên Du đang được tiến hành theo lời kể của đồng đạo, và bây giờ còn có ít nhất hai ngày để cứu nàng, nàng vẫn không có quá nhiều hy vọng là mình có thể thoát thân.
Không còn nghi ngờ gì nữa, loại cảm giác này rất kỳ quái, quái đản đến mức phi thực tế.
Mặc dù Đồ Tư Yên chán ghét người phụ nữ kia, nhưng cũng biết thủ đoạn của đối phương.
Rõ ràng, có rất nhiều yêu ma cùng đến, trong đó cũng có nhiều kẻ không phải là dạng nhân vật tầm thường, vì dù sao đi nữa thì hiện tại cũng là thời khắc diễn ra đại hội Tiên Du.
Và sự việc sau đó dường như cũng đã chứng minh được sự lo lắng của Đồ Tư Yên.
Nàng quả thật không thể trông thấy tình hình bên ngoài, nhưng vẫn nghe được thanh âm.
Vị hán tử mặc Kim giáp trước mặt kia chỉ nói ngắn gọn một câu từ khi bắt đầu, và từ đầu đến cuối cũng chỉ nói một câu kia.
Tất cả những âm thanh còn lại đều là do bọn yêu ma xung quanh nói chuyện, tiếp theo mới là âm hưởng đánh nhau và các tiếng kêu thảm thiết.
“Chư vị! Gã hán tử mặc Kim giáp này quá khó chơi rồi, phải ưu tiên tiêu diệt y trước đã!”
Giọng nói bên ngoài lại truyền vào lần nữa, tiếp theo là mấy tiếng gầm thét như thú gào! Rõ ràng, có thêm nhiều con yêu quái khác bắt đầu hiện nguyên hình.
Đồ Tư Yên cũng nóng như lửa đốt khi đang bị giam trong lòng núi, cứ trễ đi một khắc là tình hình lại càng khó lường hơn.
Nàng cố hết sức ngước lên, muốn nhìn ra bên ngoài, nhưng ánh sáng xuyên qua khe núi hẹp rất hạn chế.
Đồ Tư Yên chỉ có thể nhìn thấy yêu quang mơ hồ đang biến hóa ngoài kia.
Trên một sườn núi, Kim Giáp lực sĩ chậm rãi đứng dậy.
Trong tay trái của y vẫn còn nắm một bộ trảo dã thú mọc đầy lông ngắn; đây chính là cánh tay mà y vừa xé được từ con yêu quái trước đó.
Y nhìn xuống bộ vuốt thú, cuối cùng nó đã bị nghiền nát nó trong một loạt âm thanh đùng đùng.
Lúc này, bóng dáng cao ba trượng của Kim Giáp lực sĩ giống như một tòa thành lâu màu vàng tọa lạc sườn núi.
Y đứng đó, rũ mắt nhìn bầy yêu ma xung quanh.
Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm lại, cả khu vực Pha Tử sơn cũng hoàn toàn chìm trong màn mưa tầm tã.
“Rì rào rì rào...”
Mưa không chỉ ảnh hưởng đến thị giác, mà còn ảnh hưởng đến hành động.
Trong môi trường mờ mịt này, người bình thường chỉ có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh nếu có tia chớp lóe lên.
“Răng rắc...!Ầm...”
Thiên địa lại sáng lên, sấm sét giáng thẳng xuống người Kim Giáp lực sĩ, nhưng y không hề tránh né.
“Xèo xèo xèo...!Đì đoàng...”
Những tia lửa điện từ sấm sét nhảy múa điên cuồng, nhưng không ảnh hưởng gì đến Kim Giáp lực sĩ.
Y nhìn về phía trước mà không thèm nhích nhẹ đầu dù chỉ một lần.
Thế nhưng mà, tất cả bọn yêu quái ở đây đều đang có một cảm giác rất quỷ dị, rằng y đang nhìn chằm chằm vào bản thân mình.
Thực ra, cảm giác của bọn chúng không hề sai.
Nói đúng hơn, ánh mắt của Kim Giáp lực sĩ đương nhiên cũng rất quan trọng, nhưng cách mà y tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài khác với tình huống bình thường.
Hoặc là nói, sự chú ý về mặt tầm nhìn của y là rất đặc biệt.
Đây không phải là cái được gọi bằng “sự tập trung”, mà chỉ cần có một ít dư quang liếc ngang, kết quả mà y nhận thức được luôn luôn tương đồng, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Đây là lý do tại sao y không cần phải thường xuyên chuyển động thị giác để có thể nhìn tới người khác.
“Tên này quả thực khó lường!”
Nam tử tuấn mỹ từng bị Kim Giáp lực sĩ đấm bay, nay đã quay trở về.
Gương mặt của gã khó mà che giấu được sự tức giận.
Gã vung vẩy hai tay, cơn mưa xối xả hội tụ thành một thế nước, liên tục biến hóa trên không trung tựa như một dòng sông vắt ngang bầu trời.
Tiếp theo, dòng sông ấy hung hãn cuốn đến Kim Giáp lực sĩ trên sườn núi.
Cùng lúc đó, sấm sét trên bầu trời không ngừng giáng xuống.
Vị Kim Giáp lực sĩ vạm vỡ kia tựa như chìm vào đáy sông.
Sấm sét lập lòe nơi ấy liên tục chiếu sáng ra ánh vào của bộ Kim giáp trong lòng nước, cũng giúp bọn yêu ma xung quanh thấy rõ tình huống hiện tại của y.
Dưới tình huống trùng kích mạnh mẽ như vậy, Kim Giáp lực sĩ tựa như đang cắm rễ hai chân vào đất, thân hình không chút suy suyễn.
Thậm chí, đầu y cũng không hề chuyển động.
Mà kiểu ánh mắt khinh miệt này cũng chưa từng rời đi, chứng tỏ đối phương vẫn đang nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
Mà đột nhiên, thân ảnh của Kim Giáp lực sĩ trên sườn núi kia đột nhiên nhúc nhích.
“Đùng...”, cả người y đột ngột chấn động mạnh, trực tiếp đánh nát màn nước vừa được hình thành dobọn yêu ma tạo ra.
“Ào ào ào ào...”
Từng hạt mưa vỡ nát rơi xuống; con suối nhỏ do nước mưa tạo nên dưới sườn núi bất ngờ biến thành một dòng sông chảy cuồn cuộn như lũ quét, đổ mạnh về hướng xa xôi bên dưới Pha Tử sơn, mang theo từng âm thành ù ù.
“Mọi người cẩn thận! Bộ áo giáp của tên hán tử mặc Kim giáp kia chính là một bảo vật phòng ngự khó lường.
Phép thuật thông thường khó mà ảnh hưởng đến nó, chúng ta phải dùng lực mà phá!”
“Ừ, nhưng phải cẩn thận hơn.
Sức mạnh của kẻ này không hề yếu đâu!”
Con cự viên kia tự nhận mình là kẻ có sức lực rất lớn, nhưng vừa rồi lại không hề chiếm được thượng phong sau một cú va chạm.
Nó vô cùng hiểu rõ về sức mạnh của vị Kim Giáp lực sĩ kia.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, sườn núi đối diện cũng vừa sụp đổ xuống, kèm theo một tiếng “Ầm”.
Tiếp theo, một luồng kim quang đã vọt nhanh về phía bên này.
“Y đến rồi!”
“Viên huynh, ngăn y lại! Sau đó cùng tấn công hạ bàn của y!”
“Được! Lần này, ta sẽ không thua y!”
Con cự viên giẫm mạnh hai chân trên mặt đất, toàn thân được một màn sáng vàng bao phủ.
Mà lúc này, thổ linh phía dưới cũng tụ lại; thân hình của nó còn vạm vỡ hơn cả pháp thân to ba trượng của Kim Giáp lực sĩ.
Nó vỗ mạnh hai tay vào ngực, gầm thét về phía luồng kim quang đang bay đến.
“Đùng đùng đùng...!Gào....!Có gan thì mày đến đây!”
Như để đáp lại lời khiêu khích của cự viên, Kim Giáp lực sĩ cũng lao nhanh về phía nó.
Bọn yêu vật xung quanh cũng dồn dập tránh xa; trong khoảnh khắc, hai tên to con này sắp tông vào nhau rồi.
Khác với ý tưởng của con cự viên là sắp sửa lấy cứng chọi cứng, vừa khi sắp tông trúng con cự viên kia, Kim Giáp lực sĩ chợt tránh nhẹ qua bên cạnh trước ánh mắt mơ hồ của kẻ địch.
Sau đó, y khom người, nâng đầu gối bên trái lên.
“Răng rắc...”
Giữa một dạng âm thanh giòn giã đến đáng sợ, bàn chân phải của