Như cái gọi là linh phù, mặc dù linh phù thông thường cũng có từ “linh” trong đó, nhưng chỉ có thể đại diện cho yếu tố dồi dào linh khí hoặc tiên linh chi ý.
Nhưng chữ “linh” ẩn hàm bên trong người đàn ông được tạo nên từ giấy màu vàng trong tay Kế Duyên này lại có hàm nghĩa sâu xa hơn nữa.
Khi đang cầm Lực sĩ phù trong tay, Kế Duyên nhận ra bốn người phía sau đã vây quanh mình; tất cả đều nhìn chằm chằm vào lá Lực sĩ phù trong tay hắn.
“Kế tiên sinh, đây chính là Lực sĩ phù ư?”
Lão Long không thể không lên tiếng.
Nhớ lại năm đó - khi Long Tử nhắc tới việc này, y chỉ nói rằng Kế thúc thúc có lẽ cũng biết dùng phù pháp, có thể lợi dụng phù chú để triệu hồi ra kẻ có thể hỗ trợ bản thân.
Chuyện này quá mức bình thường đấy.
Nếu Kế Duyên không biết dùng phù pháp mới chính là chuyện lạ nha.
Mà Khôi lỗi phù cũng chỉ là một loại phù chú tương đối phổ thông; mặc dù Khôi lỗi phù của Kế Duyên có chút đặc biệt, nhưng lão cũng không nghĩ quá sâu xa nữa, cùng lắm là chỉ bị ấn tượng bởi kiếm thế khuynh đảo trời cao và Tam muội Chân hỏa của Kế Duyên mà thôi.
Giờ nhìn vào lá phù bằng giấy màu vàng trên tay Kế Duyên, kết hợp với lần chứng kiến tận mắt ban nãy, đây không phải là quá đặc biệt rồi sao?
Kế Duyên thu tờ giấy màu vàng vào trong ống tay áo, sau đó quay sang nói với bốn người.
“Đây cũng miễn cưỡng được xem là phù pháp, nhưng cũng hoàn toàn khác với phù pháp truyền thống.
Và vị lực sĩ vừa rồi, cũng thuộc dạng đặc biệt mà Kế mỗ tạo ra được.
Tạm thời, chưa thể tạo ra một vị thứ hai tương tự như thế.”
Lời này của Kế Duyên cũng không phải là lời nói dối.
Đúng vậy! Như hắn đã nói, lá phù này khác biệt với các loại phù pháp truyền thống rất nhiều.
Thậm chí, có thể nói là không hề có đặc điểm tương tự nào cả, trái lại càng giống với đồng pháp tiền kia hơn.
Mà Như ý Pháp tiền cũng rất đặc biệt; nó tương tự phần nào với các đồng pháp tiền mà người ta hay dùng để cúng bái người chết trong các tập tục ở một số nơi, nhưng lại khác biệt rất nhiều chi tiết.
Chỉ có mỗi tên là giống nhau, nhưng đứng tại một góc độ khác thì đồng pháp tiền của hắn cũng chính là một dạng phù pháp đặc thù.
Dù gì đi nữa, Kế Duyên cũng không có xuất thân từ Tiên đạo “chính thống”, thế nên cũng không quá quan tâm đến định nghĩa này.
Hắn thích thế nào, thì làm thế đó.
Về phần lão Long và mấy người khác, ai cũng bĩu môi khi nghe Kế Duyên nói vậy.
Đúng quá nhỉ? Đâu có gì đặc biệt đâu, chỉ là phù chú sinh ra “linh” thôi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để thảo luận về phù pháp, và khi nhìn thấy Kế Duyên cất lá phù bằng giấy vàng vào, lão ăn mày bèn chuyển sự chú ý trở lại môi trường xung quanh.
“Kế tiên sinh, vị Kim giáp Lực sĩ vẫn còn ở đây, nhưng thế núi tổn hại - phong ấn bị vỡ nát, e rằng Sơn thần đã lành ít dữ nhiều?”
Lão ăn mày hiểu rất rõ về phép phong ấn của bản thân.
Dù bọn yêu ma kia không phải hạng tầm thường, nhưng nếu muốn phá phong ấn, một là có tài Trấn sơn gần bằng hoặc cao minh hơn lão - đây là một chuyện viễn vông.
Hai là, kẻ địch phải phá hủy thế núi bằng cách phá nát toàn bộ Pha Tử sơn, hoặc là tóm lấy Sơn thần.
Nhìn vào tình huống hiện tại, dù Pha Tử sơn có thay đổi, nhưng cũng không bị tổn hại nghiêm trọng, thế nên chỉ có thể là Sơn thần đã gặp nạn mà thôi.
Kế Duyên muốn dùng thử phép Câu thần, nhưng khi nghe lão ăn mày nói thế thì quyết định thay đổi chủ ý.
“Có lẽ vậy! Nhưng cũng có thể là chưa bị giết hẳn đâu.
Chúng ta đến miếu Sơn thần xem thử trước đã.”
Năm người tiến vào trong núi.
Con đường núi khó đi kia lại cứ như là mặt đất bằng phẳng dưới bước chân của bọn họ.
Một bước nhỏ thông thường của nhóm người này lại có thể vượt qua cả một đoạn đường dài.
Không mất quá nhiều thời gian, Kế Duyên và những người còn lại đã đến khu vực ngoại vi của miếu Sơn thần.
Bên ngoài miếu, có một bảng thông báo ố vàng được dán trên bức tường.
Đây là một tấm văn thư bằng da, được ai đó đóng dính vào bức tường bên ngoài của ngôi miếu.
Một bảng thông cáo chính thức do quan phương của phủ Biện Vinh, Đại Tú, chính thức công bố; đại ý là cấm đi lại trong vùng Pha Tử sơn, thậm chí còn không cho phép các thợ săn vùng này lên đây săn bắn nữa.
Biến cố cách đây sáu năm khiến triều đình Đại Tú rất căng thẳng.
Khi chuyện này xảy ra, người dân ở Pha Tử sơn đã bị cưỡng chế rời khỏi núi, thậm chí con đường núi ban đầu của Pha Tử sơn cũng bị phong tỏa.
Phủ Biện Vinh thẳng thừng cấm mọi người vào núi.
Ngôi miếu Sơn thần chỉ mới vừa được dựng lên, còn chưa kịp trang trí, chưa từng được thờ cúng huy hoàng, nay cứ thế hoang phế đi.
Vì vậy, trong mắt Kế Duyên và những người khác, miếu Sơn thần hiện tại chính là một khung cảnh đổ nát hoang tàn, xung quanh là rong rêu và cỏ dại phủ kín.
Cánh cửa chính vốn dĩ còn chưa được sơn phết, nay đều bị nấm mốc bám đầy, đi kèm với từng vết lốm đốm do côn trùng đục khoét.
“Két...”
Kế Duyên đẩy cánh cửa của ngôi miếu Sơn thần ra; thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là bức tượng Sơn thần đã bị hủy hoại phần lớn kia.
Tượng thần này rạn nứt cả người; khuôn mặt đáng lẽ từng bị rách nát lại được ai đó dùng gạo nếp để bồi đắp lại.
Tuy nhiên, cũng vì thế mà bức tượng Sơn thần trông có vẻ hơi đáng sợ.
Sau đó, tầm mắt của mọi người chuyển đến khu vực bên trong ngôi miếu.
Bước đến cạnh tượng thần, lão Long lắc đầu, cười nói.
“Có vẻ như ngay cả tại hoàng triều Đại Tú này, cũng không phải hầu hết mọi người sẽ tuân thủ lệnh cấm của quan phủ.”
Kế Duyên đi tới nhìn một chút, rồi trông thấy đằng sau bức tượng có một đống lửa than chồng chất, còn có vết tích của người từng ngủ qua nơi đây.
Hiển nhiên, là từng có người thỉnh thoảng đặt chân nơi đây.
“Không có gì đáng ngạc nhiên cả! Ai ai cũng đều vì kế sinh nhai mà.
Luôn có ai đó bí hóa quá liều; vả lại, trên thực tế thì cũng chẳng có yêu ma độc ác tàn bạo nào trong núi cả.
Có người đầu tiên dám làm liều, vậy sẽ có người thứ hai, thậm chí còn lan truyền dần.”
Vừa nói, Kế Duyên vừa quan sát bố cục bày biện trong miếu Sơn thần.
Vốn dĩ, nơi đây chẳng có gì đẹp đẽ, nhưng lại khơi dậy ký ức từng chìm sâu của hắn.
Bức tượng Sơn thần bị tổn hao, miếu Sơn thần - nơi dừng chân của khách đi đường núi...!quá giống với cảnh tượng tại núi Ngưu Khuê năm xưa.
“Có lẽ vị Sơn thần này vẫn chưa hoàn toàn thân tử đạo tiêu.”
Lời nói của Chúc Thính Đào vang lên từ phía trước bức tượng Sơn thần, khiến Kế Duyên và lão Long bước ra ngoài trước.
Tiếp theo, họ thấy Chúc Thính Đào vươn tay lấy ra ba nén hương từ khe nhỏ nằm bên dưới bệ đỡ tượng thần, sau đó đưa cho Kế Duyên và những người khác xem.
“Trong Thần đạo, phàm nhân sẽ tôn kính các vị thần.
Trên thực tế, thần linh cũng sẽ ban phát một số giác ngộ tương ứng cho phàm nhân.
Ví dụ, việc đốt hương thế này cũng rất quan trọng đấy.
Người ta bảo rằng, thắp hương phải thắp sao cho ngay ngắn, nên phàm nhân cũng phải tự sửa sang quần áo cho gọn gàng khi thắp hương.
Mặc dù đa phần các trường hợp đều liên quan đến loại hương khi thắp và môi trường xung quanh, nhưng đôi khi đúng là có liên quan gì đó đến Thần đạo.”
Ba nén hương trong tay Chúc Thính Đào đã được thắp xong từ lâu, tất nhiên là không thể biết nó có được thắp ngay ngắn hay không.
Nhưng