Nhìn thấy bộ dạng trầm ngâm của Kế Duyên, đám người lão Long cũng ăn ý giữ im lặng.
Cho đến khi đi xa khỏi vùng núi Pha Tử sơn và Kế Duyên đã trở lại dáng vẻ thường ngày, Chúc Thính Đào đã không thể kiềm chế được nữa, vội lên tiếng đầu tiên.
“Kế tiên sinh, Chúc mỗ hỏi thẳng nhé.
Rốt cuộc thì khúc ca mang âm hưởng của Đạo kia là loại diệu pháp nào vậy? Kế tiên sinh cũng biết tính khí của Chúc mỗ rồi, sẽ không bao giờ rình mò diệu pháp của tiên sinh đâu.
Chỉ vì, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy và nghe thấy loại phương pháp này, thật sự quá thần kỳ rồi!”
“Chúc đạo hữu nói rất đúng; nhưng nếu Kế tiên sinh không muốn tiết lộ, chúng ta cũng sẽ không phiền lòng gì.”
Lão Long bổ sung thêm một câu; hiển nhiên bản thân lão cũng rất tò mò.
Và tuy lão ăn mày cùng Cư Nguyên Tử không nói gì, nhưng căn bản là cũng có tâm lý tương tự.
Đương nhiên, mặc dù bốn người họ đều muốn biết gốc rễ của diệu pháp kia, nhưng nếu Kế Duyên không muốn nói ra thì họ cũng sẽ không miệt mài đòi hỏi.
Nhưng với sự hiểu biết của mấy người này về Kế Duyên, ắt hẳn hắn sẽ nói ra diệu pháp này.
Chắc chắn rồi, Kế Duyên cũng không hề muốn đâm tâm người khác.
Hắn cau mày một lúc, cân nhắc lời nói của mình rồi nhìn bốn người xung quanh trước khi bày tỏ.
“À thì, nếu Kế mỗ nói rằng, đây là do Kế mỗ nhớ lại một số chuyện cũ, sau đó cứ thế mà hát lên một đoạn âm hưởng mang mùi vị của Đạo, các vị có tin không?”
Nhóm người Lão Long dõi mắt nhìn nhau.
Cư Nguyên Tử cau mày suy tư; Chúc Thính Đào vuốt râu im lặng; lão Long không biểu đạt ý kiến còn lão ăn mày chỉ có thể cười nhẹ miễn cưỡng.
Thành thật mà nói, ngoài Chúc Thính Đào ra, ba người còn lại đều tin tưởng ít nhiều.
Và cho dù Chúc Thính Đào cảm thấy hơi vô lý, nhưng lão cũng không nghĩ rằng một nhân vật tiên tu ở cảnh giới này như Kế Duyên lại có thể nói dối.
Cũng may, Kế Duyên cũng không khiến bọn họ bối rối quá lâu.
Nghĩ lại cũng không có gì đáng để giấu diếm, hắn bèn kể lại một đoạn chuyện xưa.
“Thực ra mấy năm trước, vì hữu duyên nên Kế mỗ đã gặp một bộ Thiên thư về Địa linh, tên là Chính Bảo Công Đức Lục...”
Nói đến đây, Kế Duyên cố tình dừng lời một chút, quan sát biểu hiện của bốn người xung quanh.
Hiển nhiên, khi nhận ra không có ai từng nghe nói đến quyển sách này, hắn lại nói tiếp.
“Cuốn sách này là tài sản của một vị Thổ địa miền hương dã, nhưng văn tự không hiện lên.
Tuy vị Thổ địa đó biết rõ quyển sách này là một món bảo vật, nhưng khó mà nghiên cứu ra huyền cơ bên trong, huống chi là những thứ khác.”
Kế Duyên dần nhớ lại “những năm tháng xanh tươi” ngày xưa, khi hắn vẫn là một mầm non trong Tiên đạo.
Rất nhiều thường thức về Tiên đạo mà hắn biết đều xuất phát từ “Ngoại Đạo Truyện” và “Thông Minh Sách.” Lúc ấy, hắn còn phải thận trọng từng li từng tí khi gặp gỡ một vị Thành Hoàng.
Nói thế không phải là hắn không tôn trọng Thành Hoàng ở thời điểm hiện tại, mà là khi xưa lại mang cảm giác vừa kính vừa sợ.
“Kế mỗ tình cờ đi ngang qua khu đất quản hạt đó của vị Thổ địa kia.
Tại một gia đình nhà nông nọ, vị Thổ địa kia vừa gặp ta đã xem ta là một vị Tiên tu ngang hàng, sau đó bèn chủ động hiện thân rồi lấy ra một bộ sách, mong rằng ta có thể giúp lão ấy giải thích rõ các nghi hoặc bên trong sách.
Mà cũng vì lần đó, Kế mỗ mới có duyên xem đến quyển sách này, mới biết đến Đạo âm.
Vừa nãy, cũng là do nhớ lại một vài nội dung trong quyển sách ấy, tự bật lên cảm giác trong lòng, tựa như một dạng cảm ngộ vậy, thế là mở lời hát vang lên.”
Lão Long đột nhiên cười vài tiếng, thầm nghĩ quả thật đây đúng là phong cách làm việc của Kế Duyên.
Những người khác nghe thế cũng khẽ gật đầu, trong lòng càng hiểu rõ hơn một việc.
Tuy quyển “Chính Đức Bảo Công Lục” kia đúng là một cuốn Thiên thư khó lường về Thổ linh, nhưng kẻ khó lường thật sự chính là Kế Duyên đây.
“Quả đúng là Kế tiên sinh, có đôi khi đúng là không thể không phục ngươi rồi!”
Lão ăn mày bên cạnh cũng vô cùng tán thành về câu than thở vừa rồi của lão Long.
Cư Nguyên Tử thì không cần phải nói, mà Chúc Thính Đào lại sinh ra một nhận thức mới mẻ khác về Kế Duyên.
Kiểu như, Kế tiên sinh còn rất nhiều điểm thần bí trên người.
Đương nhiên, hắn không hề biết câu oán thầm “Đây đúng là Kế Duyên” của lão Long, chỉ mở lời nói tiếp.
“Kế mỗ cũng không dám thản nhiên nhận lời tán dương ấy đâu, còn muốn thừa dịp chưa quên cái cảm giác này mà thừa cơ thôi diễn một chút, nhằm ghi chép lại một số điều.”
Những lời này dĩ nhiên là câu khiêm tốn đấy, nhưng đồng thời cũng là một nửa khiêm tốn đi kèm với chút ít kiêu ngạo trong đó.
Việc giúp Thạch Hữu Đạo quay về với con đường tu hành vừa rồi, dù đúng là có một phần nhờ vào cơ duyên, nhưng trên thực tế thì hành vi của hắn vừa rồi đủ để hắn tự có vốn mà kiêu ngạo.
Dù khúc Đạo ca kia không có khí thế lăng thiên như nhất kiếm khuynh đảo trời cao, không bá đạo rừng rực như Tam muội Chân hỏa, nhưng cũng là một dạng thành tựu ở cấp bậc phi phàm khác.
Và riêng với con đường tu hành của người họ Kế nào đấy, đó cũng là một việc bổ ích sâu sắc vì liên quan đến phạm trù “nhất niệm ngộ đạo.”
Đây không chỉ là cơ duyên cho Thạch Hữu Đạo, mà còn là cơ duyên của Kế Duyên.
Lão Long và những người khác cũng đều có đủ thân phận và tâm tính, thế nên cũng không dò hỏi đến mức tận cùng.
Hơn nữa, Kế Duyên cũng đã nói rõ đây là do bản thân chỉ tức cảnh sinh tình mà bật lời hát vang.
Về phần quyển sách “Chính Đức Bảo Công Lục”, tất nhiên là họ khá tò mò, nhưng chắc chắn là không bao giờ làm ra hành động truy tận gốc rễ cả.
Tại thời điểm này, mọi người đang tiến bước về phía Cửu Phong Sơn.
Chuyện nơi này chính là biến cố đã xảy ra trong quá trình luyện bảo trước đó, giờ bọn họ đến Pha Tử Sơn tại đây cũng chỉ là để chấm dứt chuyện cũ mà thôi, giờ cũng đã đến lúc ai về nhà nấy.
Về phần Đồ Tư Yên và đám yêu vật kia, bọn chúng đã sớm chạy trốn bặt tăm bặt tích, cũng dùng mọi thủ đoạn nhằm che giấu dấu vết rồi.
Ngay cả bậc cao nhân như lão ăn mày và những người khác cũng không thể tính toán ra được thông tin hữu dụng nào.
Mặc dù nhóm năm người của Kế Duyên cũng chẳng phải là người bận rộn gì, nhưng cũng không thể chạy loạn khắp nơi để tìm Đồ Tư Yên được.
Theo cách nói của lão Long chính là “nàng ta còn chưa đủ tư cách”, nhưng ai ai cũng thầm nhớ kỹ biến cố ngày hôm nay.
Ba ngày sau, tại bến Nguyễn Sơn dưới quyền quản lý của Cửu Phong Sơn, nhóm người Ngọc Hoài Sơn cũng bắt đầu lên thuyền.
Lần này, họ ngồi lên phi chu vượt giới của Cửu Phong Sơn.
Từ vị trí dẫn đầu là Cư Nguyên Tử, sau đó là đến Cừu Phong, các vị chân nhân như Dương Minh, tiếp theo là Ngụy Nguyên Sinh và các đệ tử khác - không thiếu một ai, ngoại trừ Kế Duyên.
“Cư chân nhân, khi nào Kế tiên sinh mới quay lại?”
Nghe Ngụy Nguyên Sinh hỏi thế, Cư Nguyên Tử bèn nhìn lên một đám mây trắng trên bầu trời - nơi đó chính là Cửu Phong Động Thiên.
“Cũng khó nói về việc này! Nhưng lần trì hoãn này chính là để hành văn thôi diễn Thiên thư đấy.
Dựa vào khả năng của Kế tiên sinh, dựa trên kinh nghiệm cũ lúc trước, ắt hẳn sẽ không quá lâu.”
“Vậy sao chúng ta không chờ Kế tiên sinh thôi diễn xong thì cùng nhau trở về?”
Cừu Phong bên cạnh cười nhẹ.
“Kẻ nào thường xuyên rủ rỉ bên tai ta là nhớ phụ thân và mẫu thân vậy? Đại hội Tiên Du đã kết thúc, và tần suất đưa đò vượt giới của các Tiên môn khác đã giảm đáng kể.
Nếu không bắt kịp chuyến này, có khả năng là phải chờ thêm từ nửa năm đến một năm nữa.
Không những thế, chúng ta có ở đây thì cũng không giúp ích được gì cho Kế tiên sinh, ngược lại còn quấy nhiễu tâm thanh tịnh của ngài ấy.”
Những lời này của Cừu Phong không chỉ là đang miêu tả sự thật, mà còn...!miêu tả rõ cảnh tượng biến hóa của bến Nguyễn Sơn lúc này.
Sau khi đại hội Tiên Du kết thúc, nơi đây đã hoang vắng thấy rõ.
Ngụy Nguyên Sinh vò đầu bứt tai.
Tuy khá là thông minh, nhưng cậu