Ngọn núi này cao đến mức xuyên qua tầng mây, tựa như trụ lớn chống trời.
Về phần phía trên tầng mây là cái gì, ngay cả A Trạch cũng có thể đoán ra ngay lập tức.
Bởi vì được Tấn Trường Đông nhập linh khí ôn hòa vào, nhờ cảm giác thoải mái ấy mà A Trạch có thể tự đứng vững; tinh thần của cậu bé đã phục hồi rất nhiều, hơn nữa bởi vì cảnh tượng trước mắt mà có chút hưng phấn.
“Đó có phải là Tiên giới không...”
Nghe giọng điệu nghẹn ngào, đờ đẫn của A Trạch, Tấn Trường Đông dường như nhớ lại những năm đó của mình.
“Tiên giới à, cũng đúng, nhưng cũng không đúng.”
Đương nhiên, A Trạch không hiểu.
Cậu bé nghi ngờ nhìn Tấn Trường Đông, nhưng người sau không định nói chi tiết cho cậu biết.
Hai tu sĩ Cửu Phong Sơn cứ thế mà đưa A Trạch bay lên bầu trời.
Sau khi xuyên qua những đám mây dày đặc trên tầng cao kia, cuối cùng A Trạch cũng nhìn thấy Kình Thiên sơn chân thật, hay còn gọi là Cửu Phong sơn.
Không trung có lưu quang, tiên cầm lượn quanh núi, tiên âm mơ hồ...!mọi thứ tại đây đang nói với cậu ta rằng, bản thân đã rời khỏi thế giới phàm trần.
“Cửu Phong sừng sững trong mây,
Hào quang rực rỡ, phơi bày bốn phương.
Tâm thần mê mộng đoạn trường,
Giật mình mới rõ, con đường vấn Tiên.”
Tấn Trường Đông ngâm nga khẽ khẽ một vài câu thơ ngắn, trong khi A Trạch, với vẻ mặt mê ly, đang hoảng hốt trong lúc bay đến Thiên Đạo phong ở phía xa xa.
Sau đó, cậu bé dần tỉnh táo lại từ cơn choáng váng, nhưng tiếc là không kịp ngắm nhìn cảnh tượng này.
Trên Tiên Lai phong, Kế Duyên ở sảnh khách Vân Hà uyển đang tỉ mỉ cầm bút viết.
Vầng hào quang màu vàng xung quanh không ngừng biến đổi, như thể từng chữ đều hòa hợp với thiên địa bằng hình thức này.
Mà trong hư vô, pháp tướng cực lớn kia lại đảo mắt một cái, nhìn đến đám mây trắng đang bay lên bầu trời ở đằng xa, quan sát ba người trên đó, quan sát cậu bé kia.
Bản thân Kế Duyên đang soạn thư, lại còn có những con chữ nhỏ bày trận, hợp lực hóa thành những văn tự vàng.
Đồng thời, cộng với vị trí đặc thù của Tiên Lai phong trên Cửu Phong sơn này, kết hợp với sự đặc biệt đến từ cơ thể hắn, vậy nên đôi khi “Đạo” sẽ xuất hiện đâu đó ngay bên trong con người của hắn.
Loại cảm giác này không phải đến từ thân thể thật của Kế Duyên, mà là đến từ chính pháp tướng.
Do đó, trong trạng thái huyền ảo kiểu chỉ có thể ngộ mà không thể cầu lúc này, pháp tướng của Kế Duyên vẫn luôn dõi mắt nhìn vào A Trạch.
Những gì mà hắn nhìn thấy có thể thấu đáo hơn nhiều so với khi quan khí bình thường; và thậm chí, có thể nhìn rõ ràng và sâu sắc hơn ở một mức độ nhất định.
Đây là một cảm giác rất kỳ lạ mang tính chất của vận mệnh.
Kế Duyên cảm thấy hơi mỉa mai; bởi vì, mặc dù bây giờ hắn được nhiều người gọi là Tiên nhân, mà hắn cũng hiểu rõ sự thần kỳ của bói toán, nhưng hắn lại không phải là một người trung thành với thuyết số mệnh.
Không những hắn, mà ngay cả hầu hết những người tu hành đều không phải.
Vì nhận được mệnh lệnh từ chưởng giáo chân nhân, Tấn Trường Đông đương nhiên trực tiếp đưa A Trạch đi gặp chưởng giáo của Cửu Phong Sơn.
Nhìn cậu bé đang bị cảnh tượng của tiên phủ mê hoặc thế này, gã nói.
“Trang Trạch, hiện tại Tấn mỗ đang đưa ngươi đến gặp chưởng giáo chân nhân của Cửu Phong Sơn chúng ta.
Ngươi cần phải tập trung tư tưởng, cố gắng giữ im lặng và khiêm tốn.”
Đây cũng chỉ là một lời nhắc nhở.
Bây giờ, trước tình huống này thì A Trạch có muốn kiêu ngạo cũng không thể kiêu ngạo nổi.
Khóm mây trắng từ từ hạ xuống Thiên Đạo phong.
Tại thời điểm đáp xuống, A Trạch thất thần khi nhìn đến đỉnh núi đang được một vầng hào quang lưu chuyển bao trùm trước mắt.
Tại đây, linh khí đang vờn quanh đỉnh núi này rất dày đặc, đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy, để rồi hình thành nên một quầng sáng mê ly.
“Đỉnh Thiên Đạo phong này vừa lúc kết thúc một sự kiện trọng đại của Tiên đạo.
Các vị Tiên tu đã luận đạo ở đây, lưu lại đạo uẩn dẫn dắt linh quang, thế nên đặc biệt đẹp đẽ thế này.”
Đây là lời nói của tu sĩ họ Lý ở bên cạnh Tấn Trường Đông.
Nhưng khi đang nói chuyện, gã lại nhìn xuống Tiên Lai phong.
Một lúc sau, khóm mây đáp xuống tại sân trước của biệt viện thuộc quyền sở hữu đến từ chưởng môn Cửu Phong Sơn.
Tấn Trường Đông và sư huynh dẫn A Trạch tiến từng bước vào sân nhỏ; khi họ đến gần, cánh cửa tự động mở ra.
“Mang y vào đây.”
Ngay sau đó, ba người không ngừng bước chân, tiến vào nội viện.
A Trạch cảm thấy tim mình đập rất nhanh, biết mình sắp gặp được người của Tiên giới rồi.
Cậu cẩn thận quan sát cảnh tượng trong nội viện với cảm giác lo lắng và đầy mong đợi.
Trước mặt A Trạch, có một người đàn ông râu dài, mặc trường bào màu nâu, đầu đội mão trông vô cùng tinh xảo, đang nhìn cậu bé.
“Tham kiến chưởng giáo chân nhân! Đệ tử đã đưa người từ hạ giới đến đây.”
Tấn Trường Đông và Lý sư huynh cùng nhau hành lễ; A Trạch sửng sốt một chút, sau đó cũng chắp tay lên.
“Ha ha, đúng là khá thông minh đấy.”
Triệu chưởng giáo mỉm cười, gật đầu với ba người.
Y cũng không chủ động bảo Tấn Trường Đông trực tiếp dẫn mọi người lên núi, không trách cứ nhưng cũng không khen ngợi, mà chỉ là yên lặng quan sát A Trạch.
Tiên nhân có thể giữ được sự bình thản, nhưng thiếu niên A Trạch thì không thể.
Sau một lúc im lặng, cậu ta nắm chặt hai tay, lấy hết can đảm mà quỳ xuống trước mặt chưởng giáo Cửu Phong Sơn.
“Cầu xin Tiên nhân cứu lấy cha mẹ và ông nội của con.
Cầu xin Tiên nhân cứu người dân trong làng của chúng con.
Thỉnh Tiên nhân hãy tỏ lòng thương xót, cứu lấy bọn họ với!”
A Trạch vừa thét lên, đồng thời cũng muốn quỳ lạy xuống.
Tâm tình áp lực đã bùng phát ra, nước mắt khó mà kìm nén được nên chảy dài; cảm giác bi thảm và nỗi hy vọng lập tức hiện hữu ngay trong từng câu nói.
Nhưng cho dù A Trạch có mạnh mẽ dập đầu xuống như thế nào, đầu của cậu ta cũng sẽ không chạm đất.
Tựa như, cậu ta vẫn luôn bị ngăn cách với mặt đất bởi một vật mềm nhũn nào đó.
Sau khi cố gắng một hồi, có vẻ như nhận ra mình thực sự không thể dập đầu được, A Trạch bèn ngẩng đầu lên nhưng vẫn giữ tư thế quỳ như cũ.
Triệu chưởng giáo nhìn Tấn Trường Đông, người sau lập tức mô tả hoàn cảnh trước đó.
“Cậu bé này tên Trang Trạch, bôn ba một mình trên núi.
Dù tổn thương cả người, cậu ta vẫn tiến về phía trước.Chấp niệm của cậu bé quá sâu, không màng đến sinh tử.”
“Ừm.”
Triệu chưởng giáo vuốt nhẹ râu, từ từ đến gần A Trạch.
Y nhẹ nhàng phất tay áo; A Trạch được một sức lực vô hình nào đó nâng lên.
Nhìn khuôn mặt đẫm lệ của thiếu niên này, Triệu chưởng giáo nhẹ giọng hỏi.
“Nhóc con, gia đình và dân làng của ngươi đã bị bệnh à?”
“Không, không ạ! Một đám binh phỉ nào đó...!hu hu...!đến thôn chúng con.
Người nhà của con bị giết hết rồi.
Gia gia mới giấu mấy người chúng con tại một hang động nằm trong một ngôi miếu cũ...!nên mới sống sót được...!hu hu hu!”
Triệu chưởng giáo gật đầu, liếc mắt nhìn về phía xa xăm, như thể có thể trông xuyên qua từng tầng sương mù dày đặc mà thấy rõ ngôi làng nhỏ vừa trải qua binh tai họa loạn kia.
“Vậy, tại sao ngươi không nhờ ta cứu nãi nãi của ngươi?”
A Trạch sửng sốt một chút; từ trước đến nay, cậu bé cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.
“Bởi vì, bởi vì nãi nãi của con đã qua đời khi con còn rất nhỏ.
Bà ấy, bà ấy đã chết từ lâu rồi...”
Triệu chưởng giáo chỉ “ừm” nhẹ rồi nhìn về phía Tiên Lai phong và im lặng một hồi lâu.
Khi A Trạch càng lúc càng thấp thỏm, y mới lên tiếng.
“Thực ra, trong lòng của ngươi vẫn tồn tại cái gọi là hai giới sinh tử, nhưng ngươi không muốn thừa nhận bi kịch xảy ra quá mức đột ngột mà thôi.
Sinh tử là một trong những đạo huyền diệu nhất trên thế gian này, và đó cũng chính là điều mà những người tu Tiên chúng ta đang tìm cách để siêu thoát khỏi nó.
Nếu người