Động tĩnh tại Tú Tâm lâu không chỉ thu hút sự chú ý của Kế Duyên, mà những người xung quanh cũng không bị điếc hay mù, nên tất nhiên đều chú ý đến.
Rất nhanh sau đó, một đám người lớn đã tập trung trước tòa lầu, cùng nhau chỉ trỏ, hỏi han thảo luận xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.
Không lâu sau, Tấn Tú dẫn đầu đi ra, theo sau là A Trạch và những người khác với vẻ mặt cực kỳ sùng bái.
Trong số bốn người, còn có một cô bé với khóe mắt ngấn lệ.
Tấn Tú lúc này tràn đầy khí thế, ngẩng đầu bước ra ngoài.
Khuôn mặt thanh tú của nàng tràn đầy vẻ tức giận; đáng lẽ là không có sức uy hiếp nào, nhưng nhờ có tình huống bên ngoài Tấn Tú lâu, thế là trông vô cùng thuyết phục.
Những người bên trong Tấn Tú lâu, dù là khách nhân hay quản sự, đều né sang một bên vì sợ va chạm với bọn sát tinh này.
Do đó, cả nhóm người Tấn Tú đã có thể đi ra ngoài mà không gặp bất cứ cản trở nào.
Tấn Tú xoay đầu, nhìn lại mụ tú bà đang lẩn trốn như một con chim cút sợ hãi bên trong tòa lầu, sau đó “hừ” một tiếng rồi mới bước hẳn ra khỏi Tú Tâm lâu.
Lúc quay đầu lại, ngoại trừ nhìn thấy một nhóm người đang nằm kêu rên đầy đất, nàng còn thấy vóc dáng khá cao của Kế Duyên đang đứng xen lẫn giữa đám đông.
Vừa nhìn thấy hắn, khí phách anh hào của Tấn Tú lập tức xẹp xuống giống như một quả bóng xì hơi.
Nàng rụt cổ lại, bước đi nhỏ nhẹ, cẩn thận từng li từng tí đi thẳng ra khỏi Tú Tâm lâu, bước đến thi lễ với Kế Duyên.
“Kế tiên sinh...!Chuyện này, không phải lỗi của ta.
Là do, bọn họ khinh người quá đáng.
Ta đã hỏi thăm trước khi đến Tú Tâm lâu.
Chỉ cần mười lượng bạc là có thể chuộc thân cho một cô gái nhỏ, dù có đòi cao hơn cũng không quá hai mươi lượng.
Ta đã trực tiếp đưa cho một thỏi vàng, nhưng bọn họ không thả người và thậm chí còn giở thói đòi tiền cắt cổ khi ta lý luận với họ nữa...!Lúc tức giận nhất thời...”
Tấn Tú càng nói càng hạ giọng, còn cúi đầu thấp dần.
“Kế tiên sinh, đừng trách Tấn tỷ, là do bọn họ không đúng trước!”
“Đúng vậy, không phải lỗi của Tấn tỷ đâu.
Bọn họ còn muốn tấn công Tấn tỷ trước mà, nên A Trạch mới trực tiếp ra tay với họ, sau đó chúng ta cũng vào cuộc...!Thế là Tấn tỷ tỷ mới ra tay!”
“Đúng vậy, Kế tiên sinh, đừng trách Tấn tỷ tỷ...!Nếu ngài muốn trách, cứ trách chúng ta đi.
Mà cũng không phải, vì vốn dĩ đây là do nhóm người xấu này sai trước!”
Nhóm A Trạch liên tục cầu tình hoặc nhận sai, nhưng Kế Duyên tất nhiên sẽ không trách họ.
Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều biết rằng, người của Tú Tâm lâu có vấn đề.
Nói một cách khách quan, Kế Duyên còn nghĩ Tấn Tú dùng tiền hơi rộng tay ấy chứ.
Thẳng thắn đưa ngay một thỏi vàng như vậy, rõ ràng là không muốn tiết kiệm cho hắn rồi.
Kế Duyên chưa kịp lên tiếng thì người đàn ông đầu trọc nằm trên mặt đất bên trong Tú Tâm lâu đã chật vật đứng dậy, trong khi mụ tú bà trong tầng lầu cũng đi ra.
Vừa rồi, Tấn Tú hung dữ như thế khiến tất cả đều sợ hãi.
Nhưng bây giờ, khi gặp một người tiên sinh nho nhã lễ độ xuất hiện, tính cách hay bắt nạt kẻ hiền, sợ hãi kẻ cứng rắn của đám người này lại hiện ra.
Bọn chúng bèn chỉ tay xuống mặt đất, bước ra đối mặt với Kế Duyên.
“Nhìn đi, nhìn đi, tất cả mọi người đến đây xem này! Có kẻ không phân tốt xấu, chưa kể đến việc đập phá lầu các của bọn ta, còn trắng trợn cướp đoạt cô nương trong lâu của chúng ta nữa.
Trong thành Đô Dương này có còn vương pháp hay không chứ? Ngươi là trưởng bối của bọn họ sao? Những người này dám làm điều phi pháp giữa thanh thiên bạch nhật, ngang nhiên cướp đoạt dân nữ, đả thương người khác.
Nếu ngươi là trưởng bối mà còn mặc kệ, ta sẽ đến quan phủ kiện các người!”
Gã đầu trọc vuốt một vệt máu trên khóe miệng, sau đó cũng oán hận nói.
“Dù gì đi nữa, vị tiên sinh này phải nói một câu công bằng cho chúng ta, đúng không? Mặc dù chúng ta là phường thanh lâu gánh hát, nhưng đều tuân thủ pháp luật để làm kinh doanh cả.
Chúng ta luôn có danh tiếng tốt tại địa phương; lớn lối hành động thế này rất quá đáng đấy!”
Có rất nhiều người xung quanh vào lúc này, cộng thêm việc Tấn Tú cúi đầu trước mặt Kế Duyên, không dám lớn tiếng lại tỏ vẻ vâng lời, tính tình kiêu ngạo và hay cãi vã lâu năm của tú bà lập tức nổi lên, trực tiếp bước tới trước mặt Kế Duyên.
“Các cô nương trong tòa lầu của ta đều được dạy dỗ cẩn thận, lúc mua về đều phải chịu giá rất cao.
Họ ăn đồ ăn chính là trái cây sạch sẽ tươi mới, học chính là học cầm kỳ thi họa.
Mỗi ngày, mỗi tháng đều hao tiền tốn cua.
Giờ còn chưa đón được một vị khách nào, thế mà muốn đưa tiền ra rồi dẫn người đi à? Không thấy mất mặt ư? Hôm nay, việc này mà không xong, ta sẽ...”
Vừa nhìn cô bé A Ny được bốn tên thanh niên bảo vệ ở giữa, mụ tú bà vừa nhìn về phía Tấn Tú đang cúi đầu, chặc lưỡi hai tiếng khoái trá rồi to tiếng bảo.
“Nếu muốn ta bỏ qua, trừ phi cô nương này đến đây bồi thường trong hai ngày, sau đó ta sẽ trả lại con bé kia cho ngươi mà không lấy một xu!”
Tú bà cũng biết đối phương sẽ không đồng ý chuyện như vậy, nhưng bây giờ là thời điểm miệng mồm lên ngôi, cứ ra giá cho người bên kia tức giận, nói cho bên kia đỏ mặt tía tai - đây cũng là kỹ năng mà mụ am hiểu nhất.
“Sao nào, thưa vị tiên sinh này...”
Tú bà vừa nói, vừa dời mắt khỏi Tấn Tú mà nhìn về phía Kế Duyên.
Nhưng cũng ngay khoảnh khắc này, một bàn tay nào đó dần phóng đại trước tầm nhìn của mụ, cũng khiến mụ không thể nào phản ứng kịp.
“Chát...”
Cả người tú bà văng ra xa bốn năm trượng, bay thẳng vào bên trong Tú Tâm lâu, nện “đùng đùng đùng” vào đống bàn ghế.
Sau đó, bốn năm chiếc răng to vàng khè nhuộm máu vẽ một vòng cung giữa không trung, cuối cùng lượn rơi trên mặt đất.
“Ồn ào quá!”
Thì thào nhỏ một tiếng sau khi tát mụ xong, Kế Duyên lạnh lùng nhìn tên trọc đầu bên cạnh; người này mới chính là chủ nhân của Tú Tâm lâu.
Một đôi mắt xám trắng của hắn như chiếu vào nhân tâm, lại tựa như một tia chớp xẹt qua cõi lòng.
“Ầm ầm...”
Tiếng sấm này như đánh trúng vào thần hồn của tên trọc, khiến gã sợ hãi đến mức ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái nhợt, đổ mồ hôi lạnh.
Kế Duyên không nói lời thừa, chỉ nhìn về phía Tấn Tú và A Trạch đang trong trạng thái mắt chữ O mồm chữ A, thản nhiên nói.
“Được rồi, chuyện này đã xong.
Chúng ta đi thôi.”
Nói xong, Kế Duyên hất lên tay áo rộng, xoay người rời đi.
Đám người xung quanh tự động tách ra thành một con đường rộng rãi, ngay cả bàn tán cũng không dám.
Khí thế trong nháy mắt vừa rồi của Kế Duyên tựa như thiên lôi giáng xuống, làm gì có ai can đảm đứng ra chặn đường.
Tim của Tấn Tú cũng đập loạn xạ; thấy đám người A Trạch vẫn còn đang ngơ ngác, nàng vội vàng nói một câu.
“Đừng choáng váng nữa! Tiên sinh đi rồi kìa, đuổi theo nhanh lên!”
“À vâng!” “Đi đi đi!” “Đi thôi!”
Sáu người lúc này mới vội vàng theo chân Kế Duyên rời đi, đám người xung quanh cũng không dám mảy may ngăn trở.
Mãi