Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung Chi Chủ
***
Một lát sau, Kế Duyên thu hồi lại sợi lông cáo màu trắng bạc kia, mà Hồ Vân vẫn đang ở trong trạng thái nhập tĩnh như lúc trước.
Và dĩ nhiên là sau một ngày đêm này, trong lòng nó cũng sẽ thu hoạch được cái gì đó, làm cho hắn khẽ gật đầu.
Kế Duyên chỉ nhắc Hồ Vân phải dụng tâm nhưng không nói về những khó khăn ở trong đó, sợ nó mang gánh nặng tâm lý.
Chẳng qua, hiện giờ xem ra nhóc hồ ly này quả thật đã tiến bộ không ít, có thể diễn hóa ổn thỏa trong một ngày đêm mà không lập tức bừng tỉnh thì cũng xem như không tệ rồi.
Dựa theo ước đoán của hắn, Hồ Vân nhiều lắm cũng có thể kiên trì thêm một ngày nữa.
Hồ Vân trải qua một ngày một đêm.
Ở bên ngoài, thời gian trôi qua cực kỳ nhanh.
Lúc này, Tôn Nhã Nhã cũng vừa mới trở về phường Đồng Thụ chưa được bao lâu.
Hôm nay là Đông chí.
Quán mì Tôn ký đã thu dọn từ sớm.
Cho nên trên đường trở về, Tôn Nhã Nhã cũng không gặp được gia gia của mình.
Giờ phút này ngay cả cửa nhà mà nàng cũng không nhìn thấy, trong lòng nàng đan xen lẫn lộn cảm giác hưng phấn và rầu rĩ, tràn ngập ước mơ về tương lai cũng như cảm thấy không nỡ khi sắp phải rời xa nhà.
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã từng rất nhiều lần nghe kể chuyện xưa hay đọc trong sách vở, bất luận là lời đồn của người lớn tuổi chốn thôn quê hay là một ít chuyện xưa kể về thần tiên được truyền lại, tất cả đều tạo ra một loại cảm giác rằng: Tiên phàm khác biệt.
Không phải nói là tiên nhân rất lạnh lùng, sẽ không để ý đến chuyện sinh tử của phàm nhân, mà hoàn toàn ngược lại.
Trong những truyện này, rất nhiều chuyện vướng mắc xảy ra giữa tiên nhân và phàm nhân.
Đây mới là nguyên nhân khiến những câu chuyện này không được lưu truyền rộng rãi như vậy.
Nhưng tiên nhân lại rất siêu nhiên, tiên sơn tiên đảo đều rời xa thế tục, nói cách khác là sẽ rất xa nhà.
Khi càng đến ngày phải rời khỏi nhà, trong lòng Tôn Nhã Nhã cũng càng ngày càng sầu muộn.
Mấy tháng trước, tất cả đều là ước mơ và niềm vui sướng.
Nhưng giờ phút này, nỗi buồn lại chiếm thế thượng phong; lúc người quen chào hỏi thì nàng cũng không được tập trung.
Đi tới đi lui, rốt cuộc Tôn Nhã Nhã đã về tới cửa nhà mình.
Tôn Phúc đang cầm một ít củi vừa bổ xong từ kho củi đi ra, nhìn thấy cháu gái trở về thì cười chào hỏi một câu.
"Nhã Nhã đã về rồi à?"
Tôn Nhã Nhã ngẩng đầu nở nụ cười, sau đó đáp "vâng" một tiếng.
Chỉ là Tôn Phúc liếc mắt một cái đã nhận ra cháu gái mình không đúng lắm.
Lão vội vàng đặt củi ở phòng bếp, lúc đi ra thì cháu gái đã vào tới khách đường ở bên kia.
"Nhã Nhã, có phải học không tốt, bị Kế tiên sinh phê bình không?"
Tôn Nhã Nhã đặt rương sách ở trên bàn trong khách đường, lắc đầu nói.
" Dạ không có.
Hôm nay tiên sinh còn khen ngợi con, nói con viết Du long ngâm có tiến bộ."
"Vậy sao con rầu rĩ thế?"
Tôn Nhã Nhã vẫn lắc đầu.
.
Truyện Full
"Tối nay con sẽ nói với mọi người ạ."
Vào đêm đó, người nhà họ Tôn ngồi vây quanh một bàn tám người trong khách đường.
Bầu không khí có chút nặng nề.
Dù Tôn Nhã Nhã chưa nói gì cả, nhưng Tôn Phúc và cha mẹ của Nhã Nhã đều có thể mơ hồ đoán ra được cái gì đó.
Khi ăn cơm tối xong, chỉ là cả nhà ăn ít hơn trước kia một chút, ngược lại ai cũng uống rượu.
Ngay cả Tôn mẫu và Tôn Nhã Nhã bình thường không uống, bây giờ cũng nhấp môi hai chén nhỏ, khiến cho hai má ai nấy đều phiếm hồng.
Cả nhà đều đang chờ Tôn Nhã Nhã nói chuyện.
Trầm mặc thật lâu, rốt cục nàng vẫn mở miệng.
"Kế tiên sinh nói con sắp xếp lại đồ đạc, có khả năng ngày mai sẽ dẫn con rời nhà.
Con không biết chuyến này đi trong bao lâu, lúc nào mới có thể trở về..."
Tôn Nhã Nhã nói đến đây thì dừng lại.
Người nhà đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn khó nén phiền muộn.
"Ách, đây là chuyện tốt mà, đúng không cha?"
"Đúng vậy, đây là chuyện tốt! Bao nhiêu người còn không cầu mong được đấy..."
"Đúng rồi, quan lại quyền quý chẳng phải đều mong được như vậy sao!"
"Đúng đúng, phải cao hứng một chút chứ, cũng không phải là không trở về mà!"
"Đúng vậy, đừng mặt mày đau khổ thế.
Nếu Kế tiên sinh cho rằng ngươi không muốn đi, vậy nên làm như thế nào cho phải đây."
"Con muốn mang theo cái gì? Để mẹ chuẩn bị với con nhé!"
Ba vị trưởng bối trong nhà một câu lại một câu, trong lời nói cũng không có bất kỳ sự gián đoạn nào.
Ai nấy đều là dáng vẻ nhiệt tình náo nhiệt, ít nhất cũng là tận lực giả bộ như vậy.
Tôn Phúc nói đây cũng không phải ra chiến trường, không phải sinh ly tử biệt gì, nhưng Tôn Nhã Nhã nghe được vậy lại khó tránh khỏi có chút không khống chế được cảm xúc.
Nàng lấy cớ đi vệ sinh mà rời khỏi chỗ ngồi hai lần.
...!
Không ngoài dự đoán của Kế Duyên, sau đó Hồ Vân duy trì thêm mười canh giờ yên tĩnh nhập định.
Trưa hôm sau, xích hồ ngồi xếp bằng dưới tàng cây táo mở mắt.
Người đầu tiên nó nhìn thấy chính là Kế Duyên vẫn đang đứng trong viện, tựa như một bước không rời.
"Kế tiên sinh, ta đã trải qua bao lâu vậy, không phải là rất nhiều năm đấy chứ?"
Hồ Vân hỏi như vậy không phải là không có nguyên nhân.
Lúc đầu, thân là Cửu vĩ hồ yêu trải qua một ngày một đêm, sau đó nó nhập tĩnh mà không hề có cảm giác chính xác về năm tháng, tựa như mới qua một nháy mắt, nhưng lại tựa như thời gian vô cùng dài dằng dặc.
Hơn nữa, vào thời khắc tỉnh táo trở lại thì dường như nó cảm thấy mình đã trải qua mấy đời, rất khó để biết rõ ràng rốt cuộc đã trải qua bao lâu.
"Ha ha ha, không lâu như vậy, chỉ là buổi chiều của ngày hôm sau mà thôi.
Cảm giác thế nào?"
Hồ Vân khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Từ trạng thái xếp chân đứng dậy, nó đứng lên hành lễ với Kế Duyên.
"Hồ Vân được lợi không nhỏ, đa tạ Kế tiên sinh ban tặng."
"Nhân cơ hội này, ngươi nhanh chóng lên núi củng cố tu hành đi.
Nếu có thể tìm ra con đường của mình thì không uổng công ngày hôm nay.
Sau khi về núi, lần tu hành này kỵ ngắn không kỵ dài, đừng vì ham chơi nhịn không được mà chạy loạn."
"Vâng, Hồ Vân nhớ kỹ!"
Hồ Vân đáp ứng, sau đó nào dám trì hoãn, lúc này đã muốn rời đi.
Nhưng nó mới xoay người lại dừng lại, lấy ra một khối ngọc thạch hình ngọn núi từ trong đuôi ra.
"Kế tiên sinh, đây là khối ngọc thạch do ta tự mình làm thành bút giá, ngài có muốn lấy không?"
"Ồ, làm cũng không tệ lắm.
Như thế nào, lúc trước không có ý định cho ta, được chỗ tốt mới cho à?"
Kế Duyên ranh mãnh hỏi một câu.
Hồ Vân lắc đầu như trống lúc lắc.
"Không phải không phải.
Ta sợ tiên sinh chướng mắt với thứ đồ chơi nhỏ này, làm vài cái đều thấy không hài lòng.
Cái này cũng vậy.
Cho nên ta vẫn không dám tặng, nhưng không biết lúc nào ngài mới trở về nên giờ lấy ra."
Kế Duyên vẫy tay, giá bút bằng ngọc thạch trong tay Hồ Vân rơi vào lòng bàn tay hắn.
"Được rồi, đi đi, ta nhận."
"Vâng, Hồ Vân cáo từ!"
Sau khi xích hồ bái biệt, nó suy nghĩ một chút