Đêm hôm đó, các đệ tử Vân Sơn quan và Tôn Nhã Nhã chính thức bắt đầu tu hành.
Nếu nhìn nhận một cách kỹ càng, nhóm người này chính là những kẻ đầu tiên tu tập “Thiên Địa Diệu Pháp” từ con số không.
Trong lúc mọi người ở Vân Sơn Quan đang tu hành, những dấu vết mà Kế Duyên, lão Long và Tần Tử Chu vận dụng thủ đoạn để cùng nhau chôn xuống năm đó, nay đã được tinh kỳ dẫn đạo.
Nhờ vào đó, trên màn sương mù Vân Sơn phảng phất như xuất hiện từng dòng linh hà thần kỳ mịt mờ.
Trên không trung nơi đó, tinh quang hô ứng lẫn nhau, tựa như một vùng tinh hà đang vờn quanh Vân Sơn vậy.
Nếu tập trung vào phong cảnh, từ điểm cao của Vân Sơn mà nhìn về phía núi non và mây trời, đây sẽ là một vẻ đẹp say đắm lòng người và cực kỳ lộng lẫy.
Nhưng ngoài Kế Duyên và Tần Tử Chu, tất cả mọi người ở Vân Sơn quan, bao gồm cả Thanh Tùng đạo nhân, đều không có ý định thưởng thức phong cảnh.
Mọi người ngồi trên bồ đoàn bên trong điện đường của Vân Sơn quan, bắt đầu cùng nhau tu hành.
Thanh Tùng đạo nhân mượn nhờ đại trận để thi pháp, dẫn dắt tinh lực và linh khí trong núi.
Trong khi đó, sáu người và hai con chồn, bao gồm cả Tôn Nhã Nhã, đều đang tu hành.
Thực ra, phần thượng của “Thiên Địa Diệu Pháp” cũng chỉ là pháp quyết đạo khí cao thượng và dễ hiểu nhất trong giới tu hành mà thôi, nhưng lại có thể sinh ra “ý”.
Kế Duyên nhìn lướt qua phong cảnh tuyệt đẹp của Vân Sơn.
Chờ đến khi mọi người của Vân Sơn quan rơi vào trạng thái nhập định, bắt đầu thử vận chuyển Thiên Địa Diệu Pháp lần đầu tiên, hắn nhẹ nhàng nhặt lấy chiếc nắp của tách trà trên bàn, rồi khẽ đậy lên tách trà của chính mình.
“Đinh…”
Một âm thanh nhỏ bé nhưng cực kỳ thanh thúy vang lên.
Cùng thời khắc này, ý cảnh tự thân của Kế Duyên cũng uẩn hóa hiện ra, bao trùm toàn bộ Yên Hà phong.
Sơn hà, thiên địa cũng không trực tiếp hiện ra trong ý cảnh tại Vân Sơn quan; mà theo quá trình tu hành quan tưởng của nhóm người kia, khi bọn họ thử dùng nguyên thần để cảm giác tiếp xúc với thiên địa, thì từng chi tiết ấy mới hóa sinh hiện ra giữa ý cảnh.
“Kế tiên sinh!”
Tần Tử Chu nhìn Kế Duyên, lắc đầu cười.
Kế Duyên nhấp một ngụm trà, nhỏ giọng nói.
“Lần sau, sẽ không chiếu theo lệ này nữa.”
…
Những ngày ở tại Vân Sơn quan trôi qua rất nhanh.
Ít nhất là đối với Tôn Nhã Nhã, khoảnh khắc tại đây trôi nhanh hơn tại huyện Ninh An nhiều.
Và với những đứa trẻ khác, cảm giác thời gian lúc này cũng nhanh hơn Vân Sơn Quan của trước đó.
Sở dĩ nói như vậy, đây là bởi vì cả đám đang rơi vào giai đoạn cơ sở quan trọng trong việc tu hành Thiên Địa Diệu Pháp.
Sự khác biệt giữa chu thiên tu hành của Thiên Địa Diệu Pháp và các pháp môn phổ thông khác không chỉ là nguyên lý của Đạo môn, mà còn là sự ảo diệu của từng chu thiên nữa.
Chu thiên này không chỉ mang ý nghĩa là những tinh đấu trên bầu trời, mà còn là hoàn cảnh bên trong của mỗi người tu hành nữa.
Hầu hết các pháp môn của Tiên đạo chính thống đều chú trọng nghiên cứu về sự ảo diệu của chu thiên, pháp môn tu luyện bên trong cơ thể thường quy định cho các kinh mạch và khiếu huyệt phải di chuyển theo quỹ tích của các chu thiên ấy.
Nhưng Thiên Địa Diệu Pháp lại quy định cách làm trên chỉ là “Nội chu thiên,” nên chắc chắn là còn một phạm trù khác mang tên “Ngoại chu thiên”.
Nội chu thiên cũng tương tự như các pháp môn phổ thông cùng loại của Tiên đạo.
Về phần Ngoại chu thiên, chính là thời tiết của đất trời, chủ yếu là nhấn mạnh vào thời khắc tống cựu nghênh tân quan trọng, lấy đó làm tiết điểm.
Dù không thể trực tiếp nhìn thấy, cũng phải quan tưởng đến cảnh làn hơi thở khi xuân về, đất trời tươi mới kéo ra bức màn của thiên địa.
Thế nên đối với những đệ tử mới của Vân Sơn Quan, cả đám phải lĩnh hội được “Thiên Địa Diệu Pháp”, ngoài việc thỏa mãn tâm tính và ba năm học tập công khóa của Đạo môn kia, thời gian cũng sẽ được ấn định trước thời khắc tân xuân.
Ngoại trừ không được chậm trễ trong việc vận chuyển Nội chu thiên, người tu hành cần phải lấy thời khắc tân xuân làm điểm khởi đầu, lấy xuân hạ thu đông và các tiết khí trong năm làm tiết điểm, vận chuyển đầy đủ một vòng tròn trong suốt cả năm, vậy mới được tính là hoàn thành một Ngoại chu thiên.
Lúc mới bước vào tu hành, sẽ có thể cảm nhận được chỗ tốt của việc tu hành, dễ dàng đắm chìm trong đó.
Không những thế, cảm giác khi tu hành Thiên Địa Diệu Pháp lại không khác gì với trạng thái giao hòa với thiên địa.
Đồng thời, mỗi khi tu hành qua từng tiết điểm, dù là ngày thường hay những khoảnh khắc lao động và nghỉ ngơi, luôn có một cảm giác tựa như thời gian trôi qua cực nhanh.
Thoáng chốc, đã đến màu đông năm sau.
Một năm này, mọi người không những không chậm trễ việc tu hành, thậm chí còn bắt đầu mở rộng đạo quan.
Ngoài việc giữ nguyên khoảng sân cũ nhỏ, mọi người bắt đầu xây thêm kiến trúc mới, rộng ra bên ngoài và to lớn hơn.
Dù sao thì người trong Vân Sơn Quan sẽ ngày càng nhiều hơn, mà nơi đây còn là đạo tràng tu tiên nữa, chắc chắn sẽ không có ai tùy tiện hoàn tục rồi rời khỏi nơi đây.
Nếu dựa vào lý niệm của Vân Sơn Quan mà bảo rằng nơi đây sẽ không có quá nhiều đệ tử, vậy cũng hợp lý, nhưng trên lý thuyết thì nhân số vẫn sẽ phải tăng lên.
Vả lại, chưa nói đến chuyện nam nữ khác biệt, thì tất cả các đệ tử cũng cần phải có một căn phòng riêng để tu hành.
Do đó, bắt buộc phải xây dựng thêm.
Hôm nay, dĩ nhiên là Vân Sơn Quan sẽ không xuống phố mà thỉnh nhờ người dân đến hỗ trợ xây cất được.
Đúng là có thể nhờ hỗ trợ đấy, nhưng không phải là mời thợ xây bình thường.
Thay vào đó, bọn họ mời vị Sơn thần kiêm nhiệm chuyện đất đai của trấn Mậu Tiền đến.
Đương nhiên, còn lâu lắm thì vị kia mới trở thành chính thần, nhưng hiện tại xưng hô như vậy cũng chẳng có gì là sai trái.
Có thần linh chuyên chăm nom về mảng đất đai hỗ trợ, cộng thêm việc Thanh Tùng đạo nhân cũng có chút đạo hạnh rồi, dĩ nhiên là quá trình xây kiến trúc mới có hiệu suất khá cao.
Kết hợp với hoạt động xuống núi mua thêm chăn ga gối đệm, các thành viên của Vân Sơn Quan đã có một căn phòng riêng vào thời điểm này.
Cơ mà, Kế Duyên và Tần Tử Chu chỉ muốn ở lại khu viện cũ.
Người bên ngoài cũng không cố ý quấy rầy nhiều, giữ lại sự thanh tĩnh nơi đây cho hai vị ấy.
Ngày hôm nay, Kế Duyên đang ngồi một mình bên ngoài đại điện đạo quan, cầm bút thôi diễn Tụ lý Càn khôn.
Trong lúc vung vẩy bút, có bông tuyết rơi nhẹ trên giấy.
Kế Duyên dừng bút, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
“Lại là một năm nữa.”
Sau đó, Kế Duyên nhìn về phía cửa vào đạo quán, trong tai hắn đang vang lên tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng.
Một lát sau, Tề Văn vừa gánh sọt trên lưng, vừa cất bước nhẹ nhàng tiến vào nội viện.
“Kế tiên sinh, không có làm phiền đến ngài chứ?”
“Không sao cả, về đến rồi à?”
Tề Văn “vâng” nhẹ một tiếng rồi đặt chiếc sọt xuống ngay cửa viện.
Y bước nhanh đến gần Kế Duyên, nghiêm túc nói.
“Kế tiên sinh, lúc ta xuống