Gã đội trưởng nhíu mày suy nghĩ một hồi, trong lòng ít nhiều cũng có chút phiền muộn.
Bản lĩnh kể chuyện của Vương Lập quả thật rất giỏi.
Trong hơn một năm giam giữ y, trong đại lao phủ Trường Dương đã vui vẻ hơn trước rất nhiều.
Đương nhiên, giá trị của Vương Lập không chỉ dừng lại ở đó.
Đối với gã đội trưởng mà nói, tiêu khiển một chút tất nhiên là tốt, nhưng vàng bạc thật mới là chỗ tốt thực sự, ví dụ như Trương tiểu thư ra tay rộng rãi dường như cũng có lai lịch không nhỏ.
"Ài thật đáng tiếc, người kể chuyện vừa đi thì nơi có thể dùng bạc cũng mất.
Cũng may là nếu ra tay thì mình vẫn còn có thể kiếm thêm được một chút."
Có mệnh lệnh từ trên xuống thì tất nhiên sẽ có không ít chỗ tốt.
Dù sao Doãn thượng thư ở kinh thành cũng từng nói qua về Vương Lập, nên nếu muốn làm cho Vương Lập phải chịu nguy hiểm nhất định nào đó thì sự nguy hiểm đó cũng không được quá lớn.
Chỉ cần làm theo suy nghĩ trong lòng gã thì cùng lắm các ngục tốt cũng chỉ bị răn dạy vài trận mà thôi.
Lúc này có tên ngục tốt tới thay ca, để cho mấy vị đồng liêu có thể đi ăn cơm và nghỉ ngơi.
Có người trực tiếp đi tới bên cạnh gã đội trưởng, hỏi một câu.
"Đầu lĩnh, lát nữa người có qua chỗ Vương tiên sinh nghe Dịch giang ký không?"
Gã đội trưởng uống một hớp rượu, nói.
"Đi, tất nhiên là đi chứ.
Chỉ là các ngươi tới chậm mất rồi.
Ta đã nghe được nửa câu chuyện, còn chưa nghe hết, thật sự chưa đã ghiền.
Giờ mà không nghe thì sau này không còn đâu."
"Thì nói vậy.
May mà còn có một chút thời gian.
Nếu vài ngày nghe một câu chuyện, còn có thể nghe kỹ một chút.
Chúng ta ở đây cũng không cần trả đồng nào, cho chén trà nước là được rồi!"
"Trong bụng Vương tiên sinh này không biết chứa bao nhiêu chuyện xưa, nghe thế nào cũng không hết.
Y còn có thể nghĩ ra những câu chuyện mới nữa.
Chẳng trách sao lại nổi danh như vậy."
Mấy ngục tốt nghe không ra hàm ý khác trong lời nói của gã đội trưởng, tự nhiên đều nghĩ đến chuyện Vương Lập mãn hạn tù được phóng thích.
Đợi đến buổi chiều, ngoại trừ hai người phải đứng canh gác ở cửa, các ngục tốt còn lại và gã đội trưởng mang theo ghế ngồi xúm lại trước phòng giam của Vương Lập.
Sau giờ nghỉ trưa, tinh thần của Vương Lập lại lần nữa trở nên vô cùng phấn chấn.
...!
Trương Nhụy vẫn cầm ô màu trắng đi trong tuyết.
Sau khi rời khỏi nha môn, nàng đi tới tửu lâu trả lại hộp thức ăn trước, tiếp đó chậm rãi rời khỏi con đường cũ.
Chỉ là lần này mới đi được một nửa, trong tầm mắt phía trước, bỗng nhiên nàng nhìn thấy một người có chút quen thuộc đang đi tới.
Kế Duyên đi giữa đám người căn bản không hề để lộ ra chút khí tức đặc thù nào, nhìn không khác gì phàm nhân.
Trương Nhụy sửng sốt một chút rồi nhìn kỹ hơn, lúc này mới xác nhận mình hẳn là không nhìn lầm.
Nàng vội vàng bước nhanh tiến lên, xa xa liền hô một tiếng.
"Kế tiên sinh!"
Kế Duyên vốn cũng đang đi về phía Trương Nhụy.
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, hắn khẽ gật đầu.
Ánh mắt nhìn về phương hướng mà nàng đi tới.
Đợi tới túc đến gần hơn vài bước, hắn mới nói chuyện bằng thanh âm bình thường.
"Tới đại lao gặp Vương Lập rồi à?"
"Tiên sinh, ngài cũng biết rồi sao?"
Kế Duyên lắc đầu, chỉ vào trà lâu bên cạnh.
"Ta chỉ biết Vương Lập đang ở nhà lao, vẫn chưa hiểu rõ vì sao y lại vào đó.
Qua bên kia ngồi nói chuyện với ta một chút đi."
"Vâng!"
Trương Nhụy đương nhiên sẽ nghe lời Kế Duyên.
Nàng vội vàng đi theo Kế Duyên đang đi trước một bước, cùng nhau đi tới trà lâu.
Sau khi ngồi xuống, Trương Nhụy cũng kể hết đầu đuôi câu chuyện vì sao Vương Lập ngồi tù, căn bản vẫn là do mấy chuyện xưa của lão Quy.
Lúc trước Vương Lập được mời đến một tửu lâu lớn để kể chuyện, làm cho cả sảnh đường phải reo hò cổ vũ.
Trong lầu có một người cùng nghề vụng trộm ghi lại câu chuyện của y.
Gã sớm đã nghe đại danh của Vương Lập, rất tôn sùng y, ra sức nịnh nọt Vương Lập.
Sau đó gã còn được Vương Lập mời về nhà thảo luận chuyện xưa.
Đáng tiếc, "tri nhân tri diện bất tri tâm".
Người kể chuyện này ra vẻ trở thành bạn tốt của Vương Lập.
Thế mà sau đó lại thừa dịp Vương Lập không ở nhà, gã lẻn vào trong nhà, trộm đi rất nhiều bản thảo của y.
Nguy hiểm nhất chính là trong đó có một quyển bản thảo mới sửa đổi của câu chuyện của Tiêu gia và lão Quy lúc trước.
Người kể chuyện kia rốt cuộc cũng là người trong nghề, chỉ là nhìn sơ qua đã biết câu chuyện nào hay, nào ngờ lại nhiều như vậy.
Đương nhiên, gã muốn dùng để trục lợi.
Mà Vương Lập đã ở phủ Trường Dương này, ít nhiều cũng có danh tiếng trong những người kể chuyện.
Vì vậy, gã vụng trộm đi kinh sư, kể lại những chuyện xưa trộm cắp từ chỗ Vương Lập.
Vốn dĩ gã cũng tích cóp được một chút thanh danh, nhưng chết ở chỗ bản thảo kia của Vương Lập đã sửa tên triều đại, tránh được họ Dương thị, nhưng lại không thay đổi họ của Tiêu thị.
Câu chuyện này được kể mấy lần thì có chuyện lớn xảy ra, gã ta bị người Tiêu gia theo dõi.
Không nói tới việc trực tiếp lén bắt giữ, cái tên kể chuyện kia lại càng chẳng có chút tiết tháo nào, còn khai ra Vương Lập.
Vương Lập đang ở tại phủ Trường Dương, mù mờ bị bắt đến kinh thành, vì vậy mà gặp tai ương.
Nếu không phải Doãn Thanh đã sớm thấy Tiêu gia không vừa mắt, nghe nói việc này nên cũng thuận thế nhúng tay vào, khiến cho Tiêu gia bó tay bó chân.
Bằng không, Vương Lập và người kể chuyện kia đoán chừng cũng không giữ được mạng.
Nhưng tội danh phỉ báng mệnh quan triều đình là không thoát khỏi, cho nên y mới phải ngồi nhà lao.
Đấu tranh giành quyền lực rất tàn khốc.
Mấy năm trước, danh tiếng của Doãn Thanh không quá nổi bật.
Trên quan trường đều cho rằng y phải dựa vào bóng lưng của cha nên mới có thể bộc lộ tài năng.
Nhưng mấy năm nay, những người có loại cảm giác này đã ít đi.
Rất nhiều người lão luyện chốn quan trường đã mơ hồ hiểu được, Doãn gia không đơn giản.
Đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu gia luôn kiêu ngạo có thể buông tha cho hai người kể chuyện.
.
Truyện Phương Tây
Nhờ Trương Nhụy kể rõ chân tướng sự việc, Kế Duyên nghe xong cũng không có bất kỳ ý kiến gì.
Hắn chỉ bóp hạt dưa ở trên bàn.
"Đúng rồi! Kế tiên sinh, lần này ngài đến đây là muốn cùng ta đi gặp Bạch tỷ tỷ đúng không ạ?"
Hắn khẽ cười, gật dầu.
"Đúng là việc này.
Kỳ hạn đã tới, đến lúc rồi."
Trương Nhụy do dự một chút, nói.
"Tiên sinh, cụ thể là khi nào ạ? Vương Lập vẫn còn mấy tháng nữa mới có thể được thả ra..."
"Ha ha ha, yên tâm, thời gian còn đủ, có thể chờ Vương Lập ra tù."
Kế Duyên nói vậy, còn suy nghĩ trong lòng lại phiêu du tới đại lao phủ Trùng Dương.
Lúc trước hắn từng tính toán sơ qua, thì tai ương của Vương Lập có huyết quang đấy.
Mà khi hai người tiến vào trà lâu, con hạc giấy nhỏ đã vỗ cánh bay về phía đại lao.
Với tốc độ của hạc giấy ngày hôm nay, chỉ một lát là