Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Thương Khung Chi Chủ
***
"Đúng rồi, ba tên đồ nhi của ta thế nào rồi?"
Ngự y khẽ cười.
Đúng là "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha", vị thiên sư này vẫn rất quan tâm đến đồ đệ của mình đấy.
"Đỗ Thiên Sư cứ yên tâm.
Ba vị đồ nhi của ngài chỉ là thân thể hư nhược, cũng không có gì đáng lo ngại.
Bọn họ đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là thân thể vẫn còn suy yếu, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn.
Lát nữa đợi bọn họ thức dậy, chắc chắn sẽ đến đây thăm ngài theo lệ cũ thôi."
Ngự y còn đang nói, Đỗ Trường Sinh đã xốc chăn lên, từ trên giường bước xuống, khiến cho ngự y kinh hãi không thôi.
Người này lúc trước còn đang bước một chân tới cái chết, sao giờ này lại có thể có động tác mạnh như vậy.
"Ấy, Đỗ Thiên Sư, Thiên Sư làm gì đấy, đứng đứng lên.
Thân thể của ngài vẫn còn yếu lắm, để lão phu xem bệnh cho ngài!"
"Không có việc gì không có việc gì.
Tình huống thân thể của Đỗ mỗ như thế nào thì Đỗ mỗ tự biết chứ, không đến mức yếu đuối vậy đâu."
Đỗ Trường Sinh bắt đầu mặc áo khoác và quần áo, cũng không quên sửa sang lại búi tóc một chút.
Lão ngự y đứng bên cạnh có chút lo lắng.
"Thiên Sư à, tốt xấu gì thì ngài cũng để ta bắt mạch đi!"
"Tất nhiên là được rồi.
Đợi ta sửa soạn xong rồi để đại phu bắt mạch nhé."
Đợi Đỗ Trường Sinh chỉnh chu lại hình tượng của mình thật tốt, rốt cuộc vị thái y đang đứng ngồi không yên ở bên cạnh mới có cơ hội bắt mạch cho lão.
Tuy nhìn động tác của Đỗ Trường Sinh rất lưu loát nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt thì đã thấy là không khỏe rồi đấy.
Chỉ là sau khi bắt mạch thì ngự y thấy kết quả cũng không tệ lắm, mạch tượng chẳng những vững vàng mà còn rất có lực.
"Đỗ Thiên Sư không hổ là người cầu tiên vấn đạo.
Thân thể này, một khắc trước còn đứng trước cửa U Minh, một khắc sau đã khôi phục được như thế này..."
Ngự y nói xong thì ngẩn cả người.
Chỉ thấy Đỗ Trường Sinh vung tay lên, trước người xuất hiện một mảng hơi nước, sau đó hóa thành một trận gợn sóng, như một cái gương phản chiếu thân thể của lão.
Sau khi thấy bản thân đã ăn mặc thỏa đáng, Đỗ Trường Sinh mới phất tay áo tản gợn nước kia đi.
Sau đó lão quay sang chắp tay với vị ngự y vẫn đang còn kinh ngạc bên cạnh.
"Đại phu, Đỗ mỗ có chuyện quan trọng phải ra ngoài một chuyến.
Làm phiền ngài chăm sóc các đồ nhi của ta một chút."
Nói xong, Đỗ Trường Sinh thu lễ, trực tiếp bước vài bước đi ra khỏi phòng.
Đợi đến khi vị ngự y kịp phản ứng đuổi theo thì ở bên ngoài đã không còn bóng dáng của Đỗ Trường Sinh nữa rồi.
Điều này làm cho vị ngự y đang đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu, sau đó lão mới nhớ ra là phải dặn người hầu Doãn gia về báo lại với Doãn Thượng thư.
Đỗ Trường Sinh vội vàng rời đi không phải vì muốn đi thăm đồ đệ.
Tuy vừa rồi lão có hỏi ngự y về đồ đệ mình, nhưng lão rất rõ ràng ba đệ tử rắm thối kia sẽ không sao cả.
Bọn chúng té xỉu trước lão một chút nhưng tình huống như thế nào thì lão có thể hiểu rõ.
Giờ phút này, Đỗ Trường Sinh vội vã rời đi là vì muốn đến gặp Kế Duyên.
Doãn phủ không tính là nhỏ, nhưng Đỗ Trường Sinh đương nhiên biết Kế Duyên đang ở đâu.
Dọc đường đi, lão gặp vài người hầu của Doãn gia.
Thái độ của họ với Đỗ Trường Sinh hoặc là kinh ngạc hoặc là cung kính, cũng không có người ngăn trở lão đi vào trong phủ, để cho lão đi một đường thẳng đến bên ngoài viện của Kế Duyên.
Nhìn xuyên qua cổng vòm, Đỗ Trường Sinh thấy nội viện rất yên tĩnh, dường như Kế Duyên vẫn chưa dậy.
Vì vậy, lão đứng ở ngoài viện chờ đợi.
Đợi khoảng chừng hơn nửa canh giờ, lão không đợi được đến lúc Kế Duyên thức giấc, mà lại được Hồng Vũ Đế triệu kiến.
Đỗ Trường Sinh còn đứng ở cửa sân, lão bộc A Viên của Doãn phủ đã tìm được lão ở bên ngoài viện.
"Đỗ Thiên Sư, Đỗ Thiên Sư!"
A Viễn chạy tới, thi lễ trước mặt Đỗ Trường Sinh.
Lão thiên sư cũng nhẹ nhàng đáp lễ.
"Thiên Sư, người đang đợi Kế tiên sinh thức dậy sao?"
Đỗ Trường Sinh nhếch miệng không đáp.
Đây không phải là nói nhảm sao, chẳng lẽ lão đứng đây cho vui à.
"Ách, Đỗ Thiên Sư, trong cung có người đưa tin đến.
Ý của thái giám đưa tin là nếu thân thể của ngài không có việc gì thì lập tức vào cung diện thánh.
Người vẫn đang đợi ở ngoại đường đấy ạ."
Đỗ Trường Sinh nhìn vào trong viện của Kế Duyện, do dự nhiều lần rồi sau đó thở dài, chắp tay với A Viễn lần nữa.
"Làm phiền quản sự của tướng phủ.
Nếu tiên sinh thức dậy thì nhờ ngài báo lại là Đỗ mỗ đứng đây đợi một lúc lâu, do có thánh chỉ nên buộc phải tiến cung."
"Nhất định rồi, nhất định rồi, mời Đỗ Thiên Sư đi bên này."
Sau khi A Viễn đáp lễ, dẫn Đỗ Trường Sinh tiến ra ngoại đường, xe ngựa bên ngoài Doãn phủ đã chuẩn bị xong.
Hiển nhiên rằng Hoàng đế quả thực rất muốn ngay lập tức gặp được Đỗ Trường Sinh.
Chưa tới nửa giờ sau, trong Ngự thư phòng của hoàng cung, ngoại trừ Hồng Vũ Hoàng đế và một vị thái giám luôn đi bên cạnh, cũng chỉ có Đỗ Trường Sinh và Ngôn Thường của Ti Thiên Giám.
Tròng vòng một khắc đồng hồ, Đỗ Trường Sinh cũng đã nói xong những gì nên nói.
Dương Hạo nghiêm túc nhìn Đỗ Trường Sinh.
"Ý của Đỗ Thiên Sư là ngươi thật sự chỉ có thể làm thuật cải thiên hoán địa kéo dài sinh mệnh kia đúng một lần thôi sao?"
Lúc trước, Đỗ Trường Sinh đã đoán được chuyện hôm nay sẽ xảy ra, hơn nữa Kế tiên sinh cũng từng nhắc nhở, cho nên lão sớm đã nghĩ sẵn trong đầu.
Giờ đây lão bình tĩnh nói.
"Dạ bẩm, như vi thần đã nói lúc trước, phương pháp này cũng không phải pháp lực của bản thân vi thần.
Để có thể dùng được một lần đó, vi thần gần như đã bước một chân vào cửa U Minh.
Nếu vi thần có pháp lực như vậy, đã sớm thành tiên đi tiêu dao khắp thế gian rồi."
Nói xong, Đỗ Trường Sinh còn bổ sung thêm.
"Huống hồ phương pháp này có hạn chế rất lớn.
Đại Trinh chính là hình tượng hoàng triều vạn thế, bởi vậy mệnh của Doãn tướng vốn dĩ không đi tới tuyệt lộ như vậy.
Phương pháp này của vi thần chẳng qua là phá cục, mà không phải là tăng tuổi thọ.
Với người thường, nếu thân thể khỏe mạnh mà tuổi thọ đã đến lúc xuôi tay thì phương pháp này cũng không có nhiều hiệu quả.
Vả lại, nếu đổi thành người khác thì chưa chắc Tiên tôn đã nguyện ý cho vi thần mượn pháp lực đâu."
Nghề của Đỗ Trường Sinh mà, kể lể khó khăn thì cũng phải nói hai ba câu vỗ mông ngựa.
Lần này cũng đúng như vậy.
Quả nhiên Hồng Vũ Đế nghe xong thì sắc mặt cũng chưa hẳn tốt lên nhưng đã hòa hoãn một chút.
Sau đó, lão Hoàng đế đã nắm bắt được trọng điểm khác trong lời nói của Đỗ Trường Sinh.
"Đỗ Thiên Sư đã mấy lần nhắc tới Tiên tôn.
Vậy Tiên tôn trong lời của ngươi là cao tiên phương nào? Có thể mời đến đây để Cô gặp mặt không? Cô biết tiên nhân rất cao ngạo nên cho phép khi gặp quân vương thì không cần làm đại lễ, cũng không cần để ý ngôn từ mạo phạm."
"Ách..."
Đỗ Trường Sinh sửng sốt một chút, sau đó mới thành khẩn trả lời, mang theo chút đau khổ.
"Bệ hạ, thực không dám giấu giếm.
Vi thần cũng rất nhớ và rất muốn gặp Tiên tôn.
Chỉ