Dương Hạo sai quá sai rồi, mà Kế Duyên cũng chẳng thể giúp y mãi được.
Vì vậy, một đêm này trôi qua quả thực đã dày vò Dương Hạo suốt cả một đêm.
Y chẳng hề nghe được chút âm thanh nào, chỉ có thể nghe được một vài tiếng thở dốc khi đã quá nửa đêm.
Điều này chứng tỏ Vương thư sinh có khả năng cao là không thể nhịn được nữa.
Đối với Lý Tĩnh Xuân, bản thân lão là Đại thái giám hầu hạ bên cạnh Thiên tử.
Lúc này cũng giống những lần người ta lăn lộn trên giường, còn lão ở bên ngoài chờ đợi, tùy thời nghe lệnh.
Vì vậy, lão hoàn toàn không có phản ứng gì, cũng không có năng lực để có phản ứng kia.
Còn đối với Kế Duyên, thực ra hắn đang cảm thấy rất quái dị.
Tam quan kiếp trước của hắn xem như cũng đoan chính, nhưng thực sắc tính dã, hắn cũng từng xem cảnh ái ân trên phim ảnh.
Nhưng trong hoàn cảnh bây giờ, với cảm quan xuất chúng của mình, hắn có thể cảm thụ được loại tình cảnh dâm mỹ ngay lúc này nhưng trong lòng hắn lại không hề có một chút cảm giác dâm mỹ, ít nhất là không thể làm cho hắn nổi lên chút hứng thú nào.
Nhưng hắn biết thân thể của mình không có vấn đề gì, chỉ có thể nói là do tâm thần quá mạnh mẽ mà thôi.
Nếu nói là có đoạn nhạc đệm nho nhỏ thì đó chính là lúc con hạc giấy trong túi gấm trước ngực Kế Duyên nhúc nhích muốn bay ra ngoài, nhưng nó đã bị Kế Duyên đánh cho một chưởng cảnh cáo.
Hơn nửa đêm trôi qua, động tĩnh trong miếu đã sớm ngừng lại.
Vương Viễn Danh, Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân cũng đã thật sự ngủ thiếp đi.
Kế Duyên đưa lưng về phía Lý Tĩnh Xuân, nằm nghiêng tựa như đang ngủ say.
Một đôi chân trơn bóng bước chân trần đến vị trí cách Kế Duyên mấy thước.
Sau khi đứng một hồi, nữ tử ngồi xổm xuống, ôm đầu gối nhìn Kế Duyên, trên người dường như không chút mảnh vải che thân.
Do dự hồi lâu, nữ tử thật cẩn thận vươn tay ra, muốn chạm vào Kế Duyên.
Đúng vào thời khắc này, cổ tay Kế Duyên hướng ra ngoài, có một đạo kim quang sáng lên.
Xoát...!
"Ai uii...."
Nữ tử thực sự hoảng sợ, ngã bổ về phía sau, nhưng cũng không bị thương tổn gì.
Ở trong tầm mắt của nàng ta, trên cổ tay Kế Duyên quấn mấy vòng dây tơ vàng, phía trên còn có một khối ngọc bài được làm từ bạch ngọc và có khắc chữ, chắc hẳn là bùa hộ mệnh cầu được ở đâu đó.
"Ài..."
Nữ tử im lặng thở dài.
Nàng ta vẫy tay sang một bên, quần áo bay tới, trong nháy mắt đã mặc xong, khôi phục bộ dáng thanh lệ lúc trước.
Sau đó nàng đi tới trước cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Trong quá trình này, cửa lớn không hề phát ra tiếng kẽo kẹt nào.
Sau khi nhìn Vương Viễn Danh đang ở trần, cuối cùng lại nhìn thoáng qua Kế Duyên, lúc này nàng ta mới ra khỏi cửa miếu rời đi.
Sau đó cửa miếu lại nhẹ nhàng khép lại và cũng chẳng hề có thanh âm gì.
Ngày hôm sau, cả bốn người trong miếu đều tỉnh lại.
Vương Viễn Danh lấy quần áo che cơ thể trần truồng của mình, bị Dương Hạo cười cho một trận.
Người trước cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Còn Dương Hạo tuy cười phá lên như vậy nhưng Kế Duyên có thể cảm nhận rõ ràng sự chua xót ở trong đó.
Dương Hạo còn rất nhiệt tình muốn Vương Viễn Danh kể chi tiết.
Vốn là vào ngày hôm sau Kế Duyên hoàn toàn có thể giải diệu pháp, nhưng bọn hắn đã đáp ứng sẽ mời Vương Viễn Danh ăn mấy bữa ngon, cũng không thể nuốt lời được.
Cho nên tất cả ở lại trong trấn này dạo chơi thêm ba ngày, ở thượng phòng của khách điếm, ăn tiệc trong tửu lâu trong thành, còn tặng Vương Viễn Danh một ít lộ phí.
Đến sáng sớm ngày thứ tư, bốn người ở ngoài trấn nói lời tạm biệt với nhau.
Dương Hạo và Vương Viễn Danh mới gặp mà như đã quen thân, còn có chút lưu luyến không rời.
"Vương huynh, hôm nay từ biệt, cũng không biết sau này có cơ hội gặp lại hay không.
Vương huynh bảo trọng nhé."
"Dương huynh cũng vậy.
Vương mỗ tin rằng thiên hạ tuy rộng lớn nhưng sẽ có lúc gặp lại nhau.
Hiện giờ Thánh nhân đương triều như mặt trời giữa trưa, đã khôi phục chế độ khoa cử.
Có lẽ ngày khác chúng ta có thể gặp nhau ở trường thi.
Còn có Lý quản sự, Kế tiên sinh, hai vị cũng xin bảo trọng."
Vương Viễn Danh biết ba người này sẽ đồng hành với nhau thêm một thời gian nữa, cho nên lần lượt nói lời tạm biệt với bọn họ.
Lý Tĩnh Xuân chắp tay đáp lễ, Kế Duyên cũng đáp lễ, rồi chỉ nói một câu "Bảo trọng".
Sau đó nhóm người Dương Hạo đi về một phương hướng ở ngoài trấn, còn Vương Viễn Danh vác rương sách, đi một con đường khác.
Ở trong mắt Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân, sau khi đi một hồi lâu, màu sắc cảnh vật chung quanh dần dần phai nhạt.
Ánh sáng cũng bắt đầu càng ngày càng sáng, cho đến khi có chút chói mắt, khiến cho hai người nhịn không được phải nhắm mắt lại.
Đợi đến lúc có thể mở mắt ra, Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân phát hiện ra bọn họ đã quay trở lại Ngự thư phòng.
Dương Hạo và Kế Duyên vẫn đang ngồi, Lý Tĩnh Xuân vẫn đang đứng ở bên cạnh.
Hai người bọn họ đều có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, sắc trời vẫn giống như trước khi rời đi.
"Kế tiên sinh, chúng ta rời đi bao lâu vậy?"
Dương Hạo hỏi một câu.
Kế Duyên tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại một câu.
"Bệ hạ cảm thấy thế nào?"
Dương Hạo nhìn bàn tay Kế Duyên đang đè lên cuốn sách, lại nhìn hai chén trà, mà nước trà bên trong còn đang bốc lên hơi nóng.
"Chẳng lẽ chúng ta vẫn chưa rời đi, vừa rồi chỉ là một giấc mộng? Nhưng tất cả những chuyện này cũng quá chân thật rồi..."
Đại thái giám Lý Tĩnh Xuân dù không nói gì, nhưng trong lòng cũng mãnh liệt tán thành lời nói của Dương Hạo, căn bản không phân biệt được là mộng hay là thật nữa.
Kế Duyên rút tay ra khỏi quyển sách "Chồn hoang xấu hổ", ý vị sâu xa nói.
"Bệ hạ, giống như Kế mỗ từng nói trước kia, cái gì là mộng? Cái gì là thật?"
Nói xong, Kế Duyên đứng dậy, đi ra bên ngoài Ngự thư phòng.
Dương Hạo còn đang hốt hoảng, nhìn thấy Kế Duyên đứng dậy thì vội vàng đứng lên đi theo.
"Tiên sinh muốn rời đi ư?"
Kế Duyên quay đầu lại nhìn Dương Hạo.
"Hai tâm nguyện kia, Kế mỗ không giúp được.
Tâm nguyện thứ ba này thì coi như ta đã giúp ngươi rồi, còn ở lại đây làm gì?"
"Nhưng mà..."
Dương Hạo cấp tốc suy nghĩ, sau đó lập tức nghĩ đến cái gì đó, tiếp lời nói.
"Nhưng Cô đã đáp ứng sẽ mời tiên sinh ăn sơn hào hải vị!"
Kế Duyên cười cười.
"Kế mỗ xem như bệ hạ đã mời rồi, cáo từ."
Nói xong câu này, Kế Duyên phất tay áo, một tay chắp sau lưng, trực tiếp đi ra khỏi Ngự thư phòng.
Dương Hạo và Lý Tĩnh Xuân cùng nhau đuổi