Sau khi nhìn nhau với hạc giấy nhỏ một hồi, Kim Giáp lực sĩ thu hồi tầm mắt.
Gã lại nhìn Vệ Hiên trong tay, xác nhận lão ta chưa bị mình bóp chết, sau đó mới xoay người bắt đầu tiếp tục di chuyển.
"Ầm...", "Ầm...", "Ầm..." "Ầm..."...!
Kim Giáp lực sĩ vẫn giữ Vệ Hiên trong tay, từng bước chân của gã đều khiến cho mặt đất khẽ chấn động.
Gã cũng không trực tiếp quay về vị trí của Kế Duyên, mà đi nhặt những thi thể có tình trạng thê thảm khác nhau ở ven đường.
Dù sao mệnh lệnh của Kế Duyên là mang về hết, chỉ trừ Vệ Hiên ra, còn lại mặc kệ sống chết, cho nên dù đã chết cũng phải mang về.
Đợi đến khi Kim Giáp lực sĩ đi tới trước mặt Vệ Hành, Vệ Hành vẫn đang ngồi co quắp run rẩy bên cạnh một thân cây đã bị bật gốc hơn phân nửa.
Chỉ một chưởng tiện tay đánh ra lúc nãy gần như đã lấy mạng của lão.
Chẳng qua, lão ta không còn là người bình thường nữa, chứ nếu là bất kỳ cao thủ võ lâm nào khác rơi vào tình huống này thì chắc chắn chết thảm rồi.
Lực sĩ thuận tay xách Vệ Hành lên rồi đặt vào bàn tay trái.
Sau đó, bàn tay trái của gã nâng một đống thi thể và Vệ Hành sắp chết, còn bàn tay phải nắm lấy Vệ Hiên đang đau đớn vì bị đè ép xương cốt.
Gã từng bước trở lại bên ngoài căn phòng Kế Duyên đang đứng.
Trong quá trình này, hạc giấy nhỏ đã bay tới đậu trên vai Kế Duyên từ trước.
Tối nay động tĩnh trong trang viên lớn như vậy nên đã đánh thức tất cả những người còn lại ở Vệ thị.
Dưới những tiếng nổ lớn và tiếng gầm kia, dù là người bình thường nghe thấy thì cũng không thể ngủ tiếp được nữa.
Vào lúc này, những hạ nhân Vệ thị thuộc về nhóm người bình thường hoặc là họ hàng thân thuộc, tất cả đều ở trong trạng thái kinh ngạc ngơ ngác.
Bọn họ nhìn thấy Kim Giáp cự nhân trong bóng đêm ở bên kia, nhưng cũng chẳng có ai chạy trốn, bởi vì chỉ nhìn dáng vẻ này, không ai nghĩ đây là yêu tà.
Chỉ là trong trang viên Vệ thị khó tránh khỏi vẫn có cá lọt lưới, không thể nào chỉ có mấy chục con cá như vậy được, cũng không có khả năng chỉ có nam nhân.
Nhưng hiện tại không có ai chạy trốn cả, tám phần là đang gắt gao che giấu rồi.
Kế Duyên tạm thời không để ý tới những thứ khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Giáp lực sĩ càng ngày càng tới gần.
Sau khi đứng trước mặt Kế Duyên, gã quỳ một chân, chậm rãi hạ người xuống, đưa tay trái phải đến trước mặt Kế Duyên.
"Tôn thượng, đã thu lại hết rồi."
Thanh âm Kim Giáp lực sĩ từ xa truyền ra, tiếng vang chấn động toàn bộ trang viên Vệ thị.
Đến giờ khắc này, Vệ Hành giống như đột nhiên tỉnh táo lại.
Lão nằm trên bàn tay Kim Giáp lực sĩ run rẩy lên tiếng.
"Ôi, tiên, tiên trưởng, khụ.
Tiểu nhân, vẫn nhiệt tình, nhiệt tình tiếp đãi tiên trưởng, cầu xin, tiên trưởng tha cho ta một mạng..."
Kế Duyên lắc đầu, chẳng muốn nói gì với Vệ Hành nữa, mà nhìn thẳng về phía Vệ Hiên.
Người sau nhìn thấy tầm mắt Kế Duyên quét tới, lập tức lên tiếng cầu xin tha thứ.
"Tiên trưởng! Con cháu Vệ thị ta cũng bị yêu nhân mê hoặc, bị yêu nhân làm hại.
Gã còn lấy đi thư văn và Vô Tự Thiên Thư do Tiên trưởng lưu lại.
Đều do ta bị quỷ mê hoặc, tu luyện công pháp trao đổi với yêu nhân.
Nhưng đây cũng không phải là ý định của chúng ta.
Trên giang hồ vốn đã có tin đồn về Hấp Công đại pháp.
Chúng ta chỉ là muốn bắt mấy tên bại hoại giang hồ kết hợp với việc thử tu luyện.
Chúng ta cũng không muốn hại người..."
Vệ Hiên không hổ là phụ thân của Vệ Minh, thao thao bất tuyệt nói không ngừng, nhưng Kế Duyên lại cắt ngang lời y.
"Kế mỗ tin ngươi."
Vệ Hiên đang nói thì bỗng nhiên nghe thấy lời này, bản thân y cũng ngây ngẩn cả người.
"Hả?"
"Kế mỗ nói, tin ngươi."
Kế Duyên rất nghiêm túc lặp lại câu nói kia, nhưng Vệ Hiên lại không dám tin.
Y nghi thần nghi quỷ nhìn Kế Duyên, ngay cả Vệ Hành ở một bên cũng kinh ngạc nhìn Kế Duyên.
Khi đã có ý chí cầu sinh, thân thể cũng gắng gượng chống chọi một chút.
"Tiên trưởng tin ta ư?"
Nghe được thanh âm mang theo cảm giác khó tin của Vệ Hiên, Kế Duyên khẽ nở nụ cười.
"Thế nào? Nghe ý tứ này của ngươi, ngay cả ngươi cũng không tin rằng Kế mỗ sẽ tin ngươi sao? Ha ha, nếu ngay cả bản thân ngươi còn không tin..."
Nói xong lời này, biểu tình của Kế Duyên lại trở nên đạm mạc.
"Vậy cũng không có gì để nói.
Nói cho ta biết yêu nhân trong lời nói của ngươi đang ở đâu.
Vệ Hiên, ta không cứu được gia chủ như ngươi.
Ngược lại, các con cháu Vệ thị sau khi chết còn có thể nhập Âm ty.
Sau khi bị phạt còn có thể có âm thọ sinh tức ở Quỷ thành, như vậy cũng đủ khiến ngươi an lòng rồi."
"Ta...!Tiên trưởng..."
Một đôi mắt xám trắng nhìn Vệ Hiên, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.
Nếu Vệ Hiên không nói, Kế Duyên chỉ có thể hy vọng vào Du mộng thuật, mạnh mẽ dùng thần niệm xâm nhập để nhìn trộm nguyên linh của Vệ Hiên.
Theo một ý nghĩa nào đó, thủ đoạn này giống với ma đạo, nhưng tuyệt đối không mạnh như thủ đoạn của ma đạo chân chính.
Nhưng Vệ Hiên chung quy vẫn không phải là người tu hành, cũng không phải dạng người có ý chí cứng cỏi, không có khả năng hiểu được thủ tâm hộ tâm là gì.
Kế Duyên tự đánh giá vẫn có khả năng thành công nhất định.
"Đại ca, khụ khụ, vào lúc này rồi, ngươi còn do dự cái gì.
Mau, mau nói cho Tiên trưởng, lấy, lấy công chuộc tội đi!"
Giờ phút này, thân thể của Vệ Hành đã khôi phục nhiều hơn một chút so với vừa rồi, tuy còn lâu mới có thể động đậy được, nhưng ít nhất lão vẫn có thể nói chuyện lưu loát.
Có thể thấy được lão chắc chắn đã hấp thụ nguyên khí với số lượng không hề ít, khiến cho lần này trọng thương suýt chết mà vẫn có thể không ngừng khôi phục trong thời gian ngắn.
Vệ Hành tự biết bản thân tuyệt đối không sống được, nhưng nghe lời tiên trưởng, ít nhất lão có thể làm quỷ sinh hoạt ở Quỷ thành.
Thấy Vệ Hiên do dự, lão vội vàng thúc giục đại ca của mình.
"Ha ha ha ha ha ha....!Kế tiên sinh không cần hỏi, y nói không nên lời rồi.
Nếu ngài muốn tìm ta thì ta tự mình tới!"
Vào lúc thanh âm này từ xa truyền đến, Kế Duyên đang nhìn về phía tây xa xôi.
Ở nơi đó, dưới mặt đất có chấn động rất rõ ràng.
Đây là do hắn đơn thuần dùng nhĩ lực nghe ra đấy.
Theo thanh âm này từ xa đến gần, Vệ Hành và Vệ Hiên lập tức cùng nhau kêu thảm thiết.
"Ách a..." "A..." "A a..." "Tiên, tiên trưởng cứu ta a...!A..." "Rắc rắc..."
Thân hình của hai người bắt đầu vặn vẹo, lập tức thân thể cũng bắt đầu cấp tốc bành trướng, vẻn vẹn chỉ trong hai hơi thở.
"Bụp~" "Bụp~"...!
Vệ Hiên và Vệ Hành giống như hai quả bóng bay chứa đầy nước nổ tung.
Theo đó, nội tạng huyết tương và xương cốt vỡ vụn bắn tung tóe.
Trong nháy mắt, thay vì vẫn giữ lấy Vệ Hiên như trước, Kim Giáp lực sĩ lại mở bàn tay phải ra, chắn trước mặt Kế Duyên.
Vô số huyết tương bẩn thỉu bắn vào bắp chân và bàn tay Kim Giáp lực sĩ.
Mặt đất chung quanh và những đệ tử Vệ thị trúng định thân pháp cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, duy chỉ có Kế Duyên không hề bị ảnh hưởng.
"Rắc rắc rặc..."
Lôi quang hiện lên, vết máu dính lên người Kim Giáp cũng trong phút chốc cháy đen rồi tróc ra.
Sau đó lực sĩ đứng dậy, xoay người nhìn về hướng mà Kế Duyên đang nhìn.
Lại đi qua mấy hơi thở thời gian, một lớp đất cao hơn mười trượng nứt ra từng chút từng chút một, sau đó bay lên.
Một nam thi toàn thân màu nâu đầy cơ bắp nhưng quần áo rách nát chậm rãi xuất hiện.
Gã đứng trên mặt đất một khắc, rồi khom người hành lễ với Kế Duyên.
"Thi Cửu bái kiến Kế tiên sinh!"
Kế Duyên mở to