Trong mắt Kế Duyên, những thủy tộc này hoàn toàn không sợ Cao Thiên Minh và thê tử Hạ Thu, nhưng cũng không phải kiểu làm xằng làm bậy không biết sợ là gì.
Dù bọn họ có nháo nhào như thế nào thì vẫn để dành một khoảng trống ở giữa, nhờ vậy mà hai vợ chồng Cao Thiên Minh có thể nhanh chóng đi tới hành lễ với Kế Duyên.
"Cao hồ chủ, Cao phu nhân, đã lâu không gặp.
Nếu biết Thiên Thủy Hồ náo nhiệt như vậy, Kế mỗ đã đến chơi sớm một chút rồi."
Kế Duyên vừa nói, vừa khách khí đáp lễ.
Yến Phi ở bên cạnh cũng chắp tay, chỉ đơn giản chào hỏi một câu.
"Cao hồ chủ, Cao phu nhân!"
"Ha ha ha ha, chỉ cần Kế tiên sinh đến Thiên Thủy Hồ của ta đã đủ làm cho động phủ đơn sơ này phát sáng hào quang rồi.
Còn có Yến đại hiệp nữa, thấy ngươi hôm nay có thần đình dồi dào khí thế viên mãn, xem ra võ nghệ đã có bước tiến lớn.
À, hai vị mau theo ta vào phủ nghỉ ngơi!"
"Cung kính không bằng tuân mệnh!" "Đa tạ!"
Dưới lời mời thịnh tình của hai vợ chồng Cao Thiên Minh cùng với sự tò mò của đám thủy tộc xung quanh, Kế Duyên và Yến Phi cùng nhau bước vào thủy phủ rực rỡ hoa lệ cách đó không xa.
Vừa đi vào phạm vi của Thủy phủ, Yến Phi cảm nhận được biến hóa rõ ràng.
Chỉ trong nháy mắt, nước bên trong trở nên rõ nét hơn rất nhiều, dòng nước cũng nhẹ nhàng như có như không, so với trên bờ, thân thể đi tới cũng không tốn bao nhiêu lực lượng.
"Mời tiên sinh, thủy phủ của ta được xây dựng nhiều năm và được cải tiến từng chút từng chút một.
Cao mỗ không dám nói thủy phủ này như thế nào, nhưng trong toàn bộ thủy cảnh của nước Tổ Việt, Thiên Thủy Hồ chắc chắn là nơi sinh sống tốt nhất của thủy tộc."
Cao Thiên Minh vừa đi, vừa chỉ về các nơi, giới thiệu với Kế Duyên tác dụng của những kiến trúc kia, kiểu dáng đến từ phong cách nào ở thế gian, cảm giác như đang bình phẩm về các tác phẩm nghệ thuật.
"Cao tiên sinh, những thủy tộc kia hình như không sợ ngươi và lệnh phu nhân nhỉ?"
Kế Duyên cố ý hỏi một câu như vậy, Cao Thiên Minh bật cười ha ha.
"Đều là mấy đứa con nít, có chút hiếu kỳ cũng là bình thường.
Nếu mạo phạm đến Kế tiên sinh, Cao mỗ thay mặt bọn họ xin lỗi tiên sinh nhé!"
Cao Thiên Minh vừa nói vừa chắp tay, Kế Duyên cũng chỉ lắc đầu cười, khiến cho trong lòng Cao Thiên Minh âm thầm hưng phấn.
Gã cảm thấy Kế tiên sinh chắc chắn có thêm vài phần hảo cảm với mình rồi.
Cao Thiên Minh hiểu biết khá nhiều về Kế Duyên chủ yếu là nhờ Ứng Phong.
Gã biết tình huống của Thiên Thủy Hồ chắc hẳn đã ghi điểm trong lòng Kế tiên sinh, mà xem ra sự thật quả là như vậy.
Tất nhiên đây cũng không phải do gã cố ý biến nơi này trở nên thật xuất sắc, mà Thiên Thủy Hồ từ trước đến nay đều như thế.
Đối với Kế Duyên, bên ngoài Thủy phủ của Thiên Thủy Hồ nhìn cực kỳ tinh xảo hoành tráng, còn khi tiến vào bên trong, nơi này tựa như một tòa mê cung trong các công viên trò chơi cỡ lớn.
Khắp nơi đều là những thiết kế mới lạ và kiến trúc kỳ quái ẩn giấu trong đó, còn có các loại cá bơi tới bơi lui chơi đùa với nhau nữa.
Một đường cưỡi ngựa ngắm hoa, cuối cùng cũng đi tới đại điện Thủy phủ đủ mọi màu sắc của huỳnh quang thủy thảo.
Kế Duyên và Yến Phi cùng vợ chồng Cao Thiên Minh lần lượt ngồi xuống.
Các loại điểm tâm trái cây và rượu đều được các thủy tộc trong hồ bưng lên.
"Tiên sinh, Thiên Thủy Hồ của ta có thể lọt vào pháp nhãn của ngài không?"
Kế Duyên thưởng thức một ly rượu ngon, rồi trả lời một câu chẳng liên quan gì cả.
"Khó trách Ứng điện hạ thích đến đây như vậy."
"Ha ha ha ha, Kế tiên sinh quá khen, quá khen.
Đúng rồi, Ứng điện hạ đến chỗ ta, nhưng hơn phân nửa thời gian đều tán dương tiên sinh.
Đối với một vài diệu thuật của tiên sinh thì lại càng khen không dứt lời.
Mấu chốt chính là Ứng điện hạ vô cùng khâm phục phẩm cách của tiên sinh.
Điện hạ thậm chí đã từng nói, nếu chỉ có một người tiên tu đáng để tôn kính, vậy tất nhiên chính là tiên sinh ngài rồi!"
"Đúng vậy, phu quân nói không sai.
Ứng điện hạ thật sự rất kính trọng tiên sinh, gặp ai cũng khen đó ạ!"
Chuyện này khoa trương, quá khoa trương.
Hai vợ chồng này đang nói chuyện giúp Ứng Phong, đã đến mức khoe khoang rồi.
Kế Duyên thấy hơi phiền muộn, cảm giác này giống như bình thường mình không dẫn Ứng Phong đi theo chính là đang ngược đãi y vậy.
"Tiên sinh, lúc Ứng điện hạ lén lút gặp Cao mỗ, y luôn cố ý hay vô tình mà buồn phiền, không biết tiên sinh ngài đánh giá y như thế nào? Ứng điện hạ có thể da mặt còn mỏng, cũng không dám tự mình hỏi tiên sinh ngài, hay là tiên sinh nói với Cao mỗ một chút?"
Kế Duyên khẽ nở nụ cười.
Kế Duyên có thể nhìn ra được và cảm thụ được Ứng Phong cung kính có thừa đối với hắn, nhưng nói Ứng Phong da mặt mỏng thì không hợp lắm.
"Về việc này, để lần sau ta gặp Ứng điện hạ, ta sẽ trực tiếp nói với y là được."
"Ách, như vậy cũng tốt, ha ha, như vậy cũng tốt!"
Câu trả lời này của Kế Duyên khiến Cao Thiên Minh cảm thấy hơi xấu hổ.
Vì thế, gã đổi đề tài, chủ động nhắc tới hiện tượng loạn lạc ở nước Tổ Việt mấy năm gần đây.
Tất nhiên chuyện mà Kế Duyên quan tâm chắc chắn không phải là mấy vấn đề ngươi lừa ta gạt hay là chuyện dân sinh của phàm nhân triều dã, mà là tình huống ngoài Nhân đạo của nước Tổ Việt.
Nếu muốn hình dung về tình hình của nước Tổ Việt thì chẳng có lời nào thích hợp hơn câu "yêu ma quỷ quái nổi lên khắp nơi".
Có câu nói rằng: một đất nước sắp diệt vong tất có yêu nghiệt, và tình huống hiện tại của nước Tổ Việt chính là như thế.
Tuy rằng một số yêu tà lợi hại cũng không dám làm gì quá trớn, nhưng vì Thần Đạo yếu thế mà các loại tà vật quỷ vật bắt đầu lục tục xuất hiện.
Một ít truyền thuyết kinh khủng ở vùng nông thôn hẻo lánh dần dần biến thành hiện thực.
Việc này cũng tạo ra một nhóm nghề nghiệp mới ở nước Tổ Việt, đó chính là hàng loạt các pháp sư trừ tà.
Kế Duyên nghe tới đây, tuy rằng trong lòng cũng có suy nghĩ, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi thêm một câu.
"Pháp sư trừ tà?"
"Không sai, chính là pháp sư trừ tà.
Bọn họ cũng được xem là người tu hành có chút năng lực, nhưng đều rất nông cạn.
Thường thì họ đều có võ công, kết hợp với một ít tiểu pháp thuật đối phó quỷ tà.
Tuy rằng cũng tự xưng là người tu hành, nhưng nghiêm khắc mà nói thì đây cũng chỉ là một nghề nghiệp mưu sinh, chẳng khác gì đám sĩ nông công thương cả."
"À, có lẽ Kế mỗ đã hiểu được là loại người nào."
Nghe xong, Kế Duyên cũng hiểu rõ, thực ra hắn đã gặp qua không ít những người như vậy.
Đỗ Trường Sinh trước kia cũng tương tự.
Hơn nữa, luận về tu hành thì Đỗ Trường Sinh cao hơn một chút, chỉ là bản thân lão có võ công rất kém cỏi.
Sự tồn tại của pháp sư trừ tà kỳ thật là một cách bổ sung cho Thần Đạo bạc nhược.
Trong thời đại hỗn loạn này, trong đó có mấy môn phái pháp sư trừ tà bắt đầu thu nạp học đồ rộng rãi.
Chỉ trong mười mấy, hai mươi năm đã bồi dưỡng ra một số lượng lớn đệ tử, sau đó tiếp tục phát dương quang đại, đi dạo các khu vực, vừa bảo đảm trị an nhân gian nhất định, cũng kiếm được miếng cơm manh áo.
"Bọn họ phần lớn không tiếp xúc nhiều với Tiên đạo chính thống, thậm chí có người còn cho rằng thần tiên trên đời cũng giống như bản thân mình.
Cao mỗ cũng từng gặp gỡ rất nhiều pháp sư trừ tà.
Nói thật thì đại đa số bọn họ cũng không thực tâm một