"Hai vị tiên sinh, ở ngay phía trước, chính là cửa viện treo đèn lồng.
Xin mời!"
Trong lúc dẫn đường, nếu Cái Như Lệnh có cơ hội thì sẽ ngay lập tức bắt chuyện với Kế Duyên và Yến Phi.
Đây là kéo gần mối quan hệ với khách hàng, đề phòng bị cạnh tranh, cho dù người ta có muốn đổi ý thì cũng có thêm một phần tình cảm bảo đảm.
Nếu ngõ Thạch Lựu được gọi là ngõ hẻm thì tất nhiên không có khả năng quá rộng rãi, dù vậy một chiếc xe ngựa thông thường miễn cưỡng vẫn có thể chạy qua.
Nhưng nhà của vị đạo nhân Cái Như Lệnh này lại không nhỏ, ít nhất là viện tử đủ rộng rãi.
"Hai vị tiên sinh, chúng ta đến rồi!"
Ở bên này, Cái Như Lệnh còn đang nói chuyện giới thiệu với Kế Duyên và Yến Phi thì bên trong đã có một nam tử mập mạp ân cần kêu lên.
"Sư huynh ngươi đã trở về rồi sao? Hai vị Đại tiên sinh này là tới tìm sư phụ làm việc sao?"
"Đúng rồi đúng rồi, giúp ta cầm đồ nào.
Sư phụ có ở đây không? Kế tiên sinh, Yến tiên sinh, đây là sư đệ Lý Bác của ta."
Cái Như Lệnh giao hết đồ đạc mà y cõng cả đoạn đường cho sư đệ mình.
Người sau đầu tiên là hành lễ với Kế Duyên và Yến Phi, sau đó chỉ về phía căn phòng.
"Sư phụ ở bên trong đấy.
Sư phụ...!Sư phụ...!Sư huynh dẫn hai vị đại tiên sinh trở về, tìm người làm phép...!"
"Sư phụ, ta trở về, có khách nhân tới! Hai vị tiên sinh đến nội viện nghỉ ngơi trước đi.
Ta đi mời sư phụ.
Sư đệ, chào hỏi hai vị tiên sinh, dâng trà nước!"
"Được rồi!"
Kế Duyên và Yến Phi liếc nhau, gật đầu, sau đó tiến vào trong nội viện.
Đạo nhân mập mạp tên Lý Bác ân cần mang tới hai cái ghế dài, nhiệt tình mời hai người ngồi xuống, sau đó còn vội vàng đi chuẩn bị nước trà.
Chỉ nhìn từ hình thể của vị đạo nhân này là biết cuộc sống trong viện này như thế nào rồi.
Nếu không, người bình thường khó mà nuôi ra một gã mập mạp như vậy.
Ngoại trừ nhìn lướt qua mấy gian phòng kia, tầm mắt Kế Duyên và Yến Phi đều đang quan sát tình huống trong viện.
"Yến đại hiệp, trong viện chủ yếu là bài trí gì vậy?"
Nghe được câu hỏi này, Yến Phi mới bỗng nhiên ý thức được ánh mắt Kế tiên sinh cũng không tốt, nhưng lúc trước Kế tiên sinh làm gì cũng mang đến cảm giác đối phương không hề có trở ngại nào, rất dễ dàng khiến y xem nhẹ điểm này.
Giờ phút này, nếu Kế Duyên hỏi, Yến Phi đương nhiên tận lực tỉ mỉ trả lời.
"Sân bãi rộng rãi, có hai cọc mộc nhân, còn có một bao cát cùng với cọc hoa mai nhằm để kê mấy cái rỗ phơi một ít rau khô.
Những thứ khác chính là các gian phòng.
Đúng rồi, trước cửa phòng chính còn treo một ít bát quái tiểu kỳ."
"Ừm."
Trong quá trình hai người nói chuyện ngắn gọn, nước trà của Lý Bác cũng được đưa tới.
Trong lúc nước trà đang được để nguội bớt, một đạo nhân thoạt nhìn có chút lôi thôi đi ra từ trong phòng chính.
"Ôi ôi...!Ngủ thoải mái quá!"
Đạo nhân vừa gãi ngứa ở cổ, vừa đi ra khỏi phòng.
Cái Như Lệnh đi theo phía sau, khi ra cửa thì vội vàng tranh thủ giới thiệu trước.
"Kế tiên sinh, Yến tiên sinh, vị này chính là sư phụ ta, người ta gọi là Song Hoa pháp sư Trâu Viễn Tiên."
"Chào hai vị!"
Đạo nhân này mái tóc hoa râm có chút lộn xộn, quần áo cũng không gọn gàng, hành lễ với Kế Duyên và Yến Phi.
Hai người sau cũng đứng lên lễ phép đáp lễ.
"Chào Trâu đạo trưởng!"
"Hắc hắc, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám.
Hai vị nói muốn mời lão đạo ta làm gì, là làm pháp sự, hay là trừ tà bắt quỷ hàng yêu phục ma? Lão đạo ta xem độ khó mới thu tiền, già trẻ không gạt!"
Kế Duyên đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên phát hiện đạo nhân mập mạp Lý Bác ôm một miếng vải đen đang được gấp lại từ phòng chính đi ra, còn hét lên một tiếng với sư phụ mình.
"Sư phụ, hôm nay nắng đẹp, nếu ngài đã dậy, vậy ta mang lá cờ này ra phơi nắng nhé..."
Lời này mới nói được một nửa, thân hình Kế Duyên đã biến mất tại chỗ, trong nháy mắt bước một bước dài, tựa như dịch chuyển đi tới trước mặt đạo sĩ mập mạp Lý Bác, khiến gã hoảng sợ không thôi.
"Ai ôi, Kế tiên sinh, ngài có thể dọa chết ta đấy!"
Cái Như Lệnh bên kia ngoài kinh ngạc, cũng lập tức khen ngợi.
"Thân pháp và khinh công của tiên sinh thật sự rất giỏi!"
Kế Duyên không để ý tới hai người này, giọng nói lớn hơn một chút.
"Lý đạo trưởng, ngươi cầm cái gì vậy? Mở ra cho Kế mỗ xem!"
"Hả? Cái này à?"
Lý Bác nhìn thoáng qua đồ vật mình đang cầm.
"Đây là thứ sư phụ ta thường đắp khi ngủ, do trong môn truyền thừa xuống một lá phướn.
Sư phụ, ách, sư phụ?"
Lý Bác vốn định hỏi ý kiến sư phụ một chút, lại phát hiện ra Trâu Viễn Tiên đang đứng ngây ngốc ở bên kia nhìn Kế Duyên.
Cái Như Lệnh ở một bên cũng cảm thấy không thích hợp.
"Sư phụ, ngài làm sao vậy? Sư phụ? "
"Không, không phải...!Không phải..."
"Không phải là cái gì vậy sư phụ?"
Miệng Trâu Viễn Tiên hơi run rẩy, sau đó vội vàng vuốt thẳng quần áo, trịnh trọng khom người hành lễ với Kế Duyên.
"Không phải khinh công! Tiên sinh, không, Trâu Viễn Tiên có mắt không biết tiên trưởng, còn mong tiên trường rộng lòng tha thứ."
Kế Duyên liếc mắt nhìn Trâu Viễn Tiên một cái, ánh mắt vẫn chú ý tới Lý Bác đang ngơ ngác không biết phải làm gì, hoặc là nói tấm vải đen trong tay Lý Bác.
Hắn có thể ngửi thấy mùi chua rõ trên đó, xem ra Trâu Viễn Tiên quả thật lấy nó để đắp khi ngủ.
"Kế mỗ có thể mở ra xem một chút hay không."
Kế Duyên lặp lại một lần nữa.
"Vốn là muốn phơi nắng, trước tiên...." "Tiên sinh chỉ cần nhìn, chỉ cần nhìn, Lý Bác, Như Lệnh, mau mở ra cho tiên sinh xem!"
"Không cần, Kế mỗ tự mình làm!"
Kế Duyên cũng không che giấu gì nữa.
Hắn vừa vung tay áo, Lý Bác lập tức cảm giác trong tay có một cỗ quái lực truyền đến, khiến gã phải buông tay ra.
Sau đó, tấm vải đen này tự mình bay lơ lửng, chậm rãi mở ra, cuối cùng bày ra như một lá cờ khảm kim tuyến và ngân tuyến trên nền đen.
"Tinh phiên!"
Đạo Môn sùng bái Thiên Tinh vốn là rất bình thường, nhưng hình thức của tinh phiên này cũng làm cho hắn có cảm giác thật sự quá quen thuộc.
Hắn dường như có thể kết luận rằng, tinh phiên này có cùng nguồn gốc với tinh phiên trong Vân Sơn quan.
"Tinh phiên này là vật sư môn tổ truyền của các ngươi sao?"
"Đúng vậy! Tiên sinh nói không sai, chính là các đời tương truyền.
Lúc sư phụ ta còn ở cùng với ta đã từng nói qua, tinh phiên này ít nhất cũng có mấy ngàn năm lịch sử!"
Trâu Viễn Tiên đến gần một bước, hơi kích động trả lời.
Thật ra trước kia lão cảm thấy việc này thuần túy là nhảm nhí, thậm chí bao gồm cả sư phụ đã qua đời của mình cũng cho rằng đây là nhảm nhí.
Rất đơn giản, cái này cũng không phải là bảo bối gì, một miếng vải dù có cứng cỏi hơn nữa, sao có thể bảo tồn lâu như vậy; nhưng hiện tại, ý nghĩ này có chút dao động.
"Tiên trưởng, dám hỏi hai vị tiên trưởng, đến đây cần làm chuyện gì?"
Yến Phi nhếch miệng, lão đạo sĩ này còn xem y là thần tiên; nhưng đây không phải là lúc, y cũng không cần giải thích.
Vốn dĩ Kế Duyên còn muốn tán gẫu một