Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Biên: Kaedehara Kazuha
***
Sáng sớm hôm sau, đám hài tử của Tả gia và Ngôn gia đều đã tỉnh dậy, chỉ có Tả Vô Cực lúc nào cũng dậy sớm thì nay vẫn đang ngủ.
"Ngủ ngon quá."
"Hôm nay có vị đại hiệp lợi hại nào tỷ thí hay không?" "Chắc là có, Anh Hùng Hội cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa."
"Nghe nói Yến đại hiệp vừa mới trở về sẽ hiển lộ thân thủ đấy!" "Ồ, vậy nhất định phải đi xem rồi!"
"Điểm tâm có món gì nhỉ?" "Không biết, có lẽ Vô Cực đã đi xem từ sớm, rồi sẽ nói cho chúng ta biết thôi."
Mấy đứa nhỏ vừa nói chuyện phiếm vừa ăn mặc chỉnh tề.
Sau đó, một đứa trong nhóm phát hiện ra cái chăn mà Tả Vô Cực dùng đang phồng lên.
Đứa nhỏ dùng tay ấn một cái rồi lại xốc lên xem, thì thấy Tả Vô Cực vẫn còn đang ngủ.
"A, Vô Cực còn đang ngủ?" "Ôi, là thật nè!"
"Không thể nào, cậu ta chưa bao giờ ngủ nướng!"
"Có phải bị bệnh rồi không?"
Có đứa nhỏ đưa tay sờ lên trán Tả Vô Cực, thấy cũng không có sốt, vì thế đưa tay đẩy nó.
"Vô Cực, Vô Cực, trời sáng rồi, đến lúc dậy rồi!"
Tả Vô Cực miễn cưỡng mở mắt ra, dáng vẻ buồn ngủ mơ màng.
"Ơi ơi....!Ta buồn ngủ quá, ta mệt quá...!Ta nằm mơ cả đêm qua!"
Đối với ký ức trong mộng đêm qua, giờ phút này Tả Vô Cực có chút mơ hồ.
Cậu chỉ biết mình rất mệt mỏi, giống như cậu đã làm gì đó liên tục mấy ngày mà không được nghỉ ngơi, nhưng kiểu mệt mỏi này chỉ giới hạn ở tinh thần mà thôi.
Vào lúc này, ở trong phòng khách của đại viện mà Tả gia ở tạm, Tả Hữu Thiên đang sững sờ nhìn Yến Phi, Lục Thừa Phong, Vương Khắc và Đỗ Hành đến chào hỏi.
Lời nói vừa rồi của bọn họ khiến Tả Hữu Thiên phải hoài nghi liệu mình có nghe lầm hay không.
"Mấy vị, vừa, vừa rồi không nói ngoa đấy chứ?"
Vương Khắc cười to, bước lên trước một bước.
"Ha ha ha ha, mấy người chúng ta còn có thể lừa gạt các ngươi sao? Chỉ cần các ngươi và đứa nhỏ kia không từ chối thì việc này có thể định ra như vậy.
Chúng ta ở trên giang hồ cũng xem như có chút địa vị, Vương mỗ còn là người trong công môn, không đến mức lấy việc này ra đùa giỡn đâu."
"Ấy, lão hủ tất nhiên không phải không tin chư vị đại hiệp, chỉ là, chỉ là tôn nhi có tài đức gì, lại có phúc duyên như vậy chứ..."
Trong lòng Tả Hữu Thiên hiện lên rất nhiều ý niệm, vốn nghĩ bọn họ có phải đến đây vì kiếm điển Tả Ly hay không.
Nhưng nghĩ lại, quyển sách này đã giao ra ngoài, tư cách đọc sách cũng phải chờ Anh Hùng Hội.
Tính chân thật cũng có nhiều Tiên Thiên tông sư đánh giá qua.
Không biết còn có ý đồ gì với Tả gia nữa đây?
Nói đi cũng phải nói lại, đứa nhỏ Tả Vô Cực này quả thật có thiên phú, nhưng thiên phú này không tốt đến mức bốn người trước mắt cùng nhau tới cửa muốn thu nhận đồ đệ chứ?
Mặc kệ như thế nào, trước tiên đáp ứng rồi nói sau, Tả gia ta cũng không thể trêu vào bốn người này!
"Vô Cực có thể có phúc phận này, mấy lão già chúng ta xin bái tạ mấy vị đại hiệp! "Đúng đúng, bái tạ mấy vị đại hiệp!"
Người Tả gia và Ngôn gia ở trong sảnh đường vội vàng hành đại lễ bái tạ.
"Ha ha, hạt giống tốt khó có được.
Việc này chúng ta cùng có lợi, không cần khách khí như vậy.
Đi nào, đi nhìn tiểu tử kia một chút, lúc này chắc hẳn còn chưa rời giường."
"Đúng vậy, ở cách vách, mời chư vị đi theo ta!"
Bất kể nói như thế nào, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì đây là chuyện cực tốt, đáng để cao hứng, Tả Hữu Thiên dẫn bốn người cùng đi về phía phòng ngủ của những đứa nhỏ kia.
Vì Kế Duyên đã dặn dò từ trước nên Tả Vô Cực không kể với người trong nhà biết mình đã gặp Kế Duyên.
Đối với việc bốn vị đại hiệp kia có thể thu nhận mình làm đồ đệ, cậu bé đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nhưng không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, bốn vị đại hiệp này sẽ cùng nhau đến đây.
Thế cho nên, lúc cậu bé ngồi trên giường nhìn thấy đám người Yến Phi hiện thân, đầu óc vẫn còn có chút mơ mơ màng màng.
Lần thu đồ đệ này rất không chính thức, không có bất kỳ lễ tiết bái sư nào, cũng không truyền tin ra bên ngoài.
Ngoại trừ đương sự hai bên ra, bên ngoài không có ai biết.
......!
Lúc đám người Yến Phi tới gặp Tả Vô Cực, Kế Duyên đã ra khỏi huyện thành Quy Lai.
Bước chân của hắn cũng không nhanh, phong thái như đang đi du ngoạn.
Tới lúc mặt trời mọc lên cao, Kế Duyên quay đầu nhìn lại.
Con hạc giấy vỗ cánh đuổi theo, sau đó đáp xuống vai hắn.
Kế Duyên cúi đầu nhìn thoáng qua hạc giấy nhỏ, lúc này mới bước nhanh hơn, giống như súc địa, nhanh chóng rời đi.
Trên đường đi, suy nghĩ của hắn cũng từ dần dần được mở rộng.
Tất nhiên là hắn rất cao hứng khi có thể nhìn thấy võ đạo có hy vọng mới, nhưng chuyện này nhiều nhất cũng chỉ là một mắt xích trong ván cờ.
Phóng tầm mắt ra trời đất, chuyện trước mắt có thể ảnh hưởng gì đây.
Thực ra Kế Duyên cực kỳ để ý việc hai mặt của tinh phiên.
Thứ mà đạo sĩ Vân Sơn Quan và ba thầy trò Trâu Viễn Tiên được truyền thừa đến nay lại gặp được hắn.
Chuyện này làm cho Kế Duyên có cảm giác tất nhiên nhiều hơn ngẫu nhiên.
Nhưng điều làm cho Kế Duyên thấy khó chịu chính là hai chi đạo nhân này truyền thừa đến bây giờ, ngoại trừ vẫn giữ lại tinh phiên ra, thì cũng không cung cấp quá nhiều tin tức có giá trị.
Đương nhiên cũng có thể bản thân tinh phiên chính là tin tức trọng yếu nhất.
Bản thân việc này lại tăng thêm gánh nặng mới cho Kế Duyên.
Vốn tưởng rằng thiên địa đại kiếp nạn bắt nguồn từ bản thân của thiên địa; nhưng hôm nay xem ra, điểm này có lẽ không tính sai, nhưng khái niệm "thiên địa" này lại không đơn giản như hắn tưởng tượng.
"Thật là đáng chết!"
Kế Duyên nghĩ đến rối rắm, không khỏi thấp giọng tự giễu một câu nói tục ở quê nhà kiếp trước.
Sau đó, hắn đột ngột bay lên, lướt về phía Thông Thiên Giang phương xa.
Chạng vạng cùng ngày hôm đó, lúc Kế Duyên bay đến Thông Thiên Giang, từ trên không trung mà hắn đã nhíu mày.
Hắn có thể cảm giác được lão Long không ở dưới sông, thậm chí Long Tử và Long Nữ cũng không có ở đây.
Kế Duyên hiếm khi muốn tìm lão Long uống một trận không say không về, vậy mà ở Thông Thiên Giang chẳng có Long nào.
Trước kia cho tới bây giờ đều là người khác tìm hắn, hiện giờ hắn cũng gặp phải thời điểm không tìm được ai, trong lòng vẫn có chút mất mát.
Đi một quãng đường thật xa lại không gặp được lão Long, mà mấy chuyện uống rượu này, nếu muốn uống thoải mái, ít nhất