Dịch: Phong Thanh
Biên: Chưa Biên Bạch Ngọc cô nương
Nghe được thỉnh cầu của Kế Duyên, Thành Hoàng và các chủ quan thuộc hạ nhìn nhau. Quả thật nghĩ không thông.
“Việc này… Kế tiên sinh, ngài muốn những thứ này dùng vào việc gì?”
“Đương nhiên là Kế mỗ dùng để tham khảo cho việc tu hành! Tại hạ cũng là người cầu tiên hướng đạo nhưng không có cách nào theo đuổi. Mong Thành Hoàng đại nhân giúp đỡ, Kế Duyên sẽ khắc ghi ân tình này!”
Tình huống hôm nay lại không giống với lần trước tại huyện Ninh An. Lúc đó cho dù là chó ngáp phải ruồi nhưng Kế Duyên thật sự có trợ giúp rất lớn.
Mà lần này chỉ là một con Xà tinh đạo hạnh nông cạn, hơn nữa hai bên ban đầu còn có chút hiểu lầm. Bất kỳ Thành Hoàng nào khi còn sống cũng đều là người tài đức vẹn toàn, một thân đầy công đức hương hỏa. Khi Kế Duyên hắn đã thành khẩn nói lời xin lỗi thì Thành Hoàng vẫn phải cho chút khoan dung.
Kế Duyên đã làm mọi việc trong khả năng, thành khẩn đến mức không thể thành khẩn hơn nữa. Cuối cùng chỉ là yêu cầu giúp một chuyện nhỏ, thành hay bại phải xem đối phương. Nếu không được thì hắn cũng không ép buộc.
Thành Hoàng huyện Tuế Viễn cùng tất cả thuộc hạ có chút lúng túng. Yêu cầu này tự nhiên không quá đáng. Chỉ là tham khảo một vài sách cổ không trọng yếu! Có điều bọn họ đã thầm nghĩ Kế Duyên có địa vị không thấp nên cảm thấy hơi khó hiểu với yêu cầu này.
‘Chẳng lẽ vị này thật sự thiếu những loại pháp quyết này?’
Mặc dù suy nghĩ này có chút hoang đường nhưng Thành Hoàng có thể đáp ứng yêu cầu của Kế Duyên.
Thành Hoàng huyện Tuế Viễn tinh tế nhìn Kế Duyên một hồi, hắn cũng không tránh né ánh mắt ấy. Đôi mắt ấy xám đục vô thần, tĩnh như giếng cổ.
“Tốt, chúng ta sẽ tận lực đáp ứng yêu cầu của Kế tiên sinh, bản huyện cũng không có kiệt tác tiên đạo, chỉ có một cuốn chuyện xưa Ngoại Đạo Truyện và một cuốn Thông Minh Sách. Tặng cho tiên sinh vậy!”
Ngoại Đạo Truyện? Thông Minh Sách?
Điều này làm cho Kế Duyên thấy lâng lâng, cảm giác hưng phấn dâng tràn. Mặc dù không biết là sách gì nhưng ít nhất nó không phải là Tiểu Thuật Khống Hỏa và Tiểu Thuật Tỵ Thủy mà hắn đã có.
Mỗi vị Thành Hoàng đều có phạm vi quản lý của mình, nhận hương khói cũng phải ra tay giải phiền, vị nào nhận nhiều hương hỏa thì sẽ rất ít khi bước ra địa phận quản hạt. Cho dù Thành Hoàng tu hành đến cảnh giới nhất định nhưng nếu đi ra khỏi địa bàn thì thực lực bản thân sẽ giảm xuống không ít. Nếu cảnh giới thấp hơn thì thực lực không xê dịch nhiều lắm.
Đối với các huyện nhỏ khá hẻo lánh với bên ngoài như Ninh An, Tuế Viễn, Kế Duyên lại có thể đạt được thu hoạch khiến hắn cực kỳ vui sướng.
Khi Kế Duyên nghĩ phải đi theo một nhóm Âm sai để quay lại huyện Tuế Viễn thì Thành Hoàng bất ngờ lấy ra hai cuốn sách rất dày từ trong tay áo. Điều này khiến cho hắn sửng sốt một hồi. Sách còn mang theo bên người?
“Ta sẵn tiện mang theo Ngoại Đạo Truyện và Thông Minh Sách, dùng để đọc lúc nghỉ ngơi. Mặc dù sách này không có danh tiếng gì nhưng thời nay hiếm thấy. Hôm nay tặng cho Kế tiên sinh vậy!”
Thành Hoàng đưa sách tới, Kế Duyên hoàn hồn vội vàng đưa hai tay đón. Sách vào tay thì hơi lạnh, Kế Duyên phát hiện bản thân hắn vậy mà có thể nhìn thấy rõ tựa đề <> và <> trên tấm bìa xanh của hai cuốn sách. Trong lòng hắn cảm thấy sách này không phải vật tầm thường.
“Đa tạ Thành Hoàng đại nhân đã tặng sách!”
Cảm giác hiện tại của Kế Duyên như thế nào?
Hắn tưởng tượng lại thời trung học kiếp trước, đúng lúc tiểu thuyết mạng nở rộ, có rất nhiều sách lậu in cỡ giấy A4 dày cộm mà mỗi cuốn đều là thiên thư kinh người. Lúc này, Kế Duyên cảm thấy hưng phấn vui vẻ, so với cảm giác chán nản lúc trước nhận được một cuốn tiểu thuyết ngoại cỡ chính là một trời một vực.
Hắn vừa nói lời cảm tạ vừa không nhịn được lật qua lật lại Ngoại Đạo Truyện, nhưng mới lật ra thì phát hiện bên trong những trang giấy ố vàng không có gì, một chữ cũng không có.
Trước kia, hắn đọc sách có thể mơ hồ nhìn thấy, chí ít vẫn có chữ. Chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ là Vô Tự Thiên Thư?
Kế Duyên định thần nhìn kỹ, trên sách bỗng nhiên xuất hiện biến hóa, chữ viết dần hiện rõ ràng. Kế Duyên có thể đọc được nội dung, đúng lúc nhìn thấy một hàng chữ nhỏ: Thuộc tính yêu tinh sông ngòi, kẻ khó lường chính là giao long, việc ác làm ngập lụt trăm dặm, hành thiện gọi mây ban mưa….
Kế Duyên không kìm được vui sướng, nhoẻn miệng cười. Sau đó hắn bỗng ý thức được không phải lúc đọc sách bèn vội vàng cầm sách, một lần nữa nói lời cảm tạ với Thành Hoàng huyện Tuế Viễn.
“Đa tạ Thành Hoàng đại nhân tặng sách, đây chính là vật mà tại hạ rất cần, lần nữa bái tạ!”
“Vâng, tiên sinh ưa thích là được. Chúc tiên sinh đi đường thuận lợi, ngày khác gặp lại. Cáo từ!”
Thành Hoàng huyện Tuế Viễn nói xong câu đó rồi thi lễ. Trong lúc Kế Duyên bận rộn đáp lễ thì Thành Hoàng đi đầu, dẫn theo quan sai, Âm ti thuộc hạ, vận chuyển pháp lực biến mất.
Lần này, Kế Duyên mơ hồ phát giác cảm xúc biến hóa vi diệu của Thành Hoàng dù đã được che giấu rất kỹ. Vị Thành Hoàng này rời đi rất nhanh, hơi đột ngột, nhưng lý do thật sự là gì? Chuyện gì đã xảy ra? Ban nãy không phải nói chuyện rất hòa hợp sao? Vị ấy đi rồi mà hắn chưa kịp biết tên họ.
Gió mát nhè nhẹ thổi, lay động ống tay áo, tóc mai của Kế Duyên. Hắn gãi đầu cảm thấy có chút khó hiểu.
“Ấy, chẳng lẽ Thành Hoàng cực kỳ yêu thích hai cuốn sách này?”
Kế Duyên nghĩ không ra nên cũng không nghĩ nữa. Nếu hắn trả lại sách thì thật không nỡ, cùng lắm sau này hắn hồi báo lại là được rồi.
Sau đó, Kế Duyên lật đến trang thứ nhất của Ngoại Đạo Truyện.
Trang đầu tiên hiện lên dòng chữ: Ngoại Đạo Truyện cũng là Thiên Lục ghi thành sách, người tâm linh đắc đạo có thể đọc trong nháy mắt, người có huyền cơ nhất định có thể xem, người thông tuệ hữu duyên ngẫu nhiên nhìn thấy chữ, hạng thô bỉ phàm tục vô duyên nhìn thấy gì.
Khóe miệng hắn co quắp một chút. Hiểu lầm,
thật sự là hiểu lầm… Ta nhất định là người thông minh hữu duyên, hơn nữa hai mắt của ta có vấn đề!
Oan này có tẩy cũng không sạch được. Có lẽ Thành Hoàng huyện Tuế Viễn nghĩ rằng ban nãy hắn đùa nghịch. Vị ấy bỏ đi đã rất có khí khái rồi.
‘Lần sau sẽ giải thích, hiện tại thì … nơi này không nên ở lâu!”
Hắn biết rằng mình không làm sai điều gì, chỉ có chút chột dạ khó hiểu. Kế Duyên khởi động linh khí chạy như bay, một lần nữa hóa thành thanh ảnh lướt qua địa giới huyện Tuế Viễn đi về phía xa.
Sau khi Kế Duyên rời đi, ở xa xa phía sau gò đất, pháp thể của Thành Hoàng huyện Tuế Viễn một lần nữa hiện ra, cau mày suy nghĩ điều gì đó.
‘Kế Duyên người này đến cùng là thần thánh phương nào, thật sự không biết Thiên Lục Thư sao?’
…
Người gặp việc vui, tinh thần lập tức thoải mái. Dù trước đó xảy ra chút náo loạn hiểu lầm tại, nhưng khi vừa ra khỏi địa giới huyện Tuế Viễn thì tâm trạng hắn chỉ có vui sướng.
Hắn không còn sử dụng cách vừa đi vừa nghỉ mà là một hơi phi nước đại hơn mười dặm. Cho đến khi cơ thể mệt mỏi, không chịu nổi mới dừng lại. Kế Duyên thậm chí cố hết sức lựa đường vắng mà chạy. Trong lòng hắn vô thức muốn tìm chỗ yên tĩnh xem kỹ sách.
Vùng đất phía nam Kê Châu có nhiều dạng địa hình đồi núi không hề hiếm thấy: gò đất, sườn đồi, núi nhỏ, vách động.
Phía xa xa có một dốc đất đá, cao bốn, năm trượng, dài mười mấy trượng. Hai bên sườn núi thì dốc, ở giữa nhô cao. Mặt dốc đối diện phía Kế Duyên là một vách đá lớn nhô nghiêng ra ngoài.
Có lẽ do thiên nhiên thần kỳ, bên trong vách đá tự nhiên lõm xuống, tạo thành một động lớn hình dạng cây đậu cô-ve, chỉ sâu khoảng vài thước nhưng dài trên năm trượng. Chiều cao có vẻ hơi thấp hơn một chút so với người thường.
“Ha ha ha… Chỗ tốt!”
Kế Duyên cười lớn một tiếng, thân hình hắn một lần nữa tăng tốc, giống như không kịp chờ mà phóng về phía trước.
Chờ đến bên dưới vách đá, hắn ngẩng đầu quan sát, ngẫm nghĩ về quan hệ của góc nghiêng. Nơi này chắc có thể trú mưa một hồi.
Kế Duyên đi đến phía bắc vách động uốn lượn, phất mạnh tay áo một phát. Tất cả tro bụi đá vụn trên vách bị một cơn gió mạnh thổi bay.
Hắn để dù che mưa sang một bên, đặt tay nải dưới đất làm gối rồi thoải mái nằm bệt xuống. Từ trong ngực, hắn lấy ra một cuốn <>.
Xem một hồi liền say mê. Nội dung trong sách có chỗ trùng khớp với lần nói chuyện phiếm với Tống lão Thành Hoàng và mấy cuốn thẻ tre được tặng. Phần lớn kiến thức đều mới lạ. Dù có chỗ đã hiểu rõ nhưng trong sách giảng giải càng thêm tường tận hoặc khơi gợi một vài chuyện xưa thú vị.
Kế Duyên sớm đã nhìn ra. Loại sách này không phải là tiên đạo bí pháp nghiêm chỉnh, nhưng lại đẹp mắt dễ xem, không thể bỏ xuống!
Sắc trời chuyển từ sáng sang tối, lại chuyển từ đêm sang ngày lúc nào không hay, ròng rã một ngày một đêm. Tinh thần của Kế Duyên vẫn minh mẫn như ban đầu. Khi ánh bình minh vừa ló dạng, hắn vận chuyển Thiên Địa Hóa Sinh dẫn nạp linh khí nhưng tầm mắt không hề rời khỏi Ngoại Đạo Truyện.
Chữ viết trên mỗi trang sách cũng không lớn, nội dung lại cực kỳ phong phú. Có nhiều chỗ cho dù là Kế Duyên cũng cần phải tinh tế suy ngẫm mới có thể hiểu người viết sách muốn biểu đạt điều gì. Dường như địa phương viết cũng cực kỳ tùy ý, rất nhiều chỗ lấy các góc nhìn không giống nhau xem đi xem lại thì có sự thú vị khác biệt.
Do Kế Duyên đã trải qua một kiếp nên sức tưởng tượng phong phú. Có vài chuyện xưa chỉ có một vài dòng ngắn nhưng nhờ tâm linh ghi nhớ đầy đủ nên khi minh tưởng lại có thể hiện ra một bức tranh minh họa thần kỳ. Điều này khiến cho Kế Duyên cam tâm tình nguyện hao tốn thời gian cực lâu, để hiện ra trong đầu một tích xưa hoàn chỉnh.
Hắn đọc say mê đến mất ăn mất ngủ. Cho dù đói bụng lắm cũng chỉ lấy mấy quả táo lớn trong tay nải ăn giải khát. Khi mệt lắm thì chỉ híp mắt một hồi, tinh thần thế mà lại không tệ. Chỉ có thân thể hắn là gặp họa, đọc sách mấy ngày liên tiếp nên cả người vô cùng lôi thôi, y phục lại dính không ít bụi xám.
“Ầm ầm…”
Chân trời vang lên sấm sét, làm gián đoạn mạch đọc sách của Kế Duyên. Lòng hắn cảm giác được điều gì bèn nhìn về phương xa. Mây đen lúc này đã che khuất mặt trời.
Trùng hợp thay, hắn nhìn thấy có giao long gọi gió hô mưa thì cảm thán thốt lên.
“Một cơn mưa tiết Mang chủng tốt lành!”
Gửi bạn đọc: Chúc các bạn một năm mới vui vẻ, ấm áp, hạnh phúc bên gia đình! Đây là bản dịch thô. Cám ơn các bạn đã đón đọc.