Kế Duyên nhìn về phía hán tử trong đình nghỉ chân.
Mặc dù gã đang ngồi trong tầm mắt nhưng hơi có vẻ mơ hồ.
Tuy vậy, bộ râu đặc biệt kia vẫn là vừa nhìn đã thấy ngay, làm cho Kế Duyên không khỏi có chút hứng thú với người này.
Còn đối phương vừa nói xong câu đó thì khom lưng, lấy một cái túi da đang treo ở rương gỗ bên cạnh xuống.
Cái túi da lắc lư hai cái trong tay hán tử, bên trong phát ra tiếng nước rất nhỏ.
Sau đó, nam tử ném túi da về phía Kế Duyên.
"Tiên sinh, tiếp rượu!"
Thấy túi da bay tới, Kế Duyên vội vàng tiến lại gần hai bước rồi dùng hai tay chụp lấy.
Tiếp đó, cái túi đập vào dưới cổ Kế Duyên rồi bắn ngược lại, rơi vào trong tay hắn.
Nhìn tình huống này, nếu Kế Duyên không đi hai bước kia thì chỉ cần đứng một chỗ là có thể đưa tay ra chụp lấy túi da rồi.
Tuy động tác của Kế Duyên cũng không được xem là đang bối rối, nhưng ít nhiều cũng làm hán tử ở trong đình hơi thất vọng.
Chỉ là gã cũng không thể hiện ra ngoài, còn chỉ vào chỗ bên cạnh rồi nói.
"Tiên sinh cũng không ngại vào đây nghỉ ngơi chứ."
Kế Duyên nhận lấy túi da, rút nút ở phía trên rồi khẽ ngửi.
Một mùi rượu nồng nặc xông vào mũi, chỉ xét từ mùi vị thì đây hẳn là một loại rượu mạnh.
Kế Duyên nâng cái túi da lên, rót một ngụm rượu vào miệng, thưởng thức hương vị rồi mới nuốt xuống.
"Đúng vậy, là rượu ngon!"
Nói xong, Kế Duyên cầm cái túi đi vào đình nghỉ chân, ngồi xuống bên cạnh.
Hắn lại cầm lấy túi lên và uống "ùng ục" vài ngụm, sau đó trả lại túi cho hán tử trong đình.
Gã nhận lấy túi da, cũng uống một ngụm, đánh giá Kế Duyên từ trên xuống dưới.
"Tửu lượng của tiên sinh thật tốt, có thể mặt không đổi sắc uống mấy ngụm rượu như vậy; Cam mỗ bắt đầu tin ngài có thể uống ngàn ly không say rồi đó."
Nam tử rất hào sảng, uống xong lại đưa rượu cho Kế Duyên.
Hắn cũng không từ chối, nói cảm ơn một tiếng rồi uống thêm vài ngụm.
"Trong túi này của ta có mười cân rượu mạnh.
Không phải tiên sinh có một bầu rượu trắng sao, cứ rót đầy là được."
"Ha ha, tráng sĩ quả thực rất hào sảng.
Chẳng qua Kế mỗ chỉ uống vài ngụm thôi, với lại chút rượu này cũng không đủ đâu."
Nam tử cười cười, còn tưởng rằng ý của Kế Duyên là một túi rượu này không đủ để hắn uống.
Gã không nói thêm gì, tầm mắt nhìn về phía một đội ngũ đưa tang lúc này đang đi ngang qua.
Nhìn đám người vừa đi vừa đốt giấy ở bên ngoài, gã thấp giọng hỏi một câu.
"Tiên sinh một mình trở về từ núi Mộ Khâu, vừa uống rượu vừa hát mấy bài hát buồn, là sáng nay ngài đi tế người thân phải không?"
Bài hát buồn á? Có chỗ nào buồn hả? Kế Duyên cảm thấy vừa rồi mình ngâm nga hát có lẽ không quá vui vẻ, nhưng cũng không đến mức bi thương chứ nhỉ.
Kế Duyên bật cười, nhưng cũng không tiện nói cái gì, cho nên hắn cũng không trả lời.
Hắn trầm mặc, nghiêng tầm mắt nhìn cái rương ở bên chân hán tử.
Tuy rằng nhìn mơ hồ, nhưng đại khái thì cấu tạo giống mấy kiểu rương cõng trên lưng, khá giống mấy rương sách của các thư sinh.
Có người mang theo hành lý, có người đeo loại rương này trên lưng để thuận tiện mang cống phẩm đi tế tự.
"Tráng sĩ mới tế lễ xong à?"
Nghe Kế Duyên hỏi, nam tử thở dài một tiếng.
"Ài, Cam mỗ mấy năm không đi đâu, không ngờ bạn bè đã qua đời.
Sau này nếu có dịp đến Liên Nguyệt phủ thành, sẽ không có ai uống rượu cùng ta nữa.
À đúng rồi, tại hạ Cam Thanh Nhạc, nhân sĩ Thượng Vinh phủ.
Hiện giờ xem như bốn biển là nhà.
Ta thấy tiên sinh khí độ bất phàm, có thể cho biết tên không?"
Nam tử vừa nói vừa ôm quyền hành lễ.
Kế Duyên cầm túi rượu cũng hơi chắp tay, trả lời.
"Kế Duyên, Kế trong kế sách, Duyên trong duyên phận, đa tạ rượu của tráng sĩ."
Kế Duyên nói xong thì đứng dậy, trả túi lại cho Cam Thanh Nhạc.
Người sau nhận túi, cũng đứng dậy đáp lễ đưa tiễn.
Thấy Kế Duyên đi ra khỏi đình nghỉ chân, gã bỗng nhiên cảm thấy trọng lượng trong tay không đúng, lắc lắc một chút mới phát hiện ra rượu trong túi đã vơi đi hơn phân nửa.
Vừa rồi thấy Kế Duyên hình như cũng không uống nhiều lắm, vậy mà cả túi rượu thoáng cái đã ít như vậy.
Rõ ràng rượu cũng không phải đổ ra ngoài.
Thấy Kế Duyên đi ra ngoài mặt không đổi sắc, Cam Thanh Nhạc khẽ gật đầu.
"Tửu lượng thật tốt!"
Cam Thanh Nhạc suy nghĩ một chút, lại treo túi rượu vào bên cạnh cái rương.
Sau đó gã khom lưng, một tay xách cái rương đặt lên lưng mình rồi nhẹ nhàng đuổi theo Kế Duyên lúc này đang cách đình nghỉ chân không xa.
"Kế tiên sinh, nếu tiên sinh không chê thì để Cam mỗ đồng hành một đoạn đường nhé.
Tuy loại rượu Đại Giáo này không quá nổi danh ở Liên Nguyệt phủ, nhưng Cam mỗ thấy nó chẳng thua kém gì một vài loại rượu có tên tuổi khác.
Rượu ban đầu được ủ mười năm trong hầm nung, nên tư vị thuần khiết nhất.
Ta có thể dẫn tiên sinh đi mua."
Kế Duyên không hề chán ghét người này và cũng cảm thấy khá hứng thú với rượu lúc nãy.
Nếu đối phương đã nhắc đến nơi mua rượu, tất nhiên hắn cũng vui vẻ đồng hành cùng người khác.
Liên Nguyệt phủ thành cách núi Mộ Khâu không quá xa.
Đình nghỉ chân vừa rồi vốn dĩ cũng đã nằm giữa hai nơi này.
Cho nên dù Kế Duyên vẫn chưa thi triển thần thông diệu pháp gì thì hắn và Cam Thanh Nhạc cũng chỉ mất không đến một canh giờ là đã đến được Liên Nguyệt phủ thành.
Còn chưa vào thành, thanh âm nhộn nhịp truyền ra từ cửa thành phía xa đã lọt vào tai Kế Duyên.
Khi hai người đi vào trong thành, tất cả thanh âm huyên náo của tòa thành đều tràn vào trong tai hắn.
Kế Duyên có thể thông qua thanh âm mà nghe ra khí tức hừng hực của phố phường, phảng phất có thể nhìn thấy người bán hàng rong phương xa cùng muôn hình muôn vẻ.
Cam Thanh Nhạc đi bên cạnh tuy không phải người Liên Nguyệt phủ, nhưng sau một phen tán gẫu dọc đường, Kế Duyên biết người này rất quen thuộc với phủ thành.
Hơn nửa canh giờ làm quen, cảm nhận ban đầu của Cam Thanh Nhạc về Kế Duyên cũng càng thêm rõ ràng.
Gã biết đây là một người có học thức và khí độ bất phàm, làm cho người ta có cảm giác muốn thân cận.
Khi một người như vậy muốn nhờ gã hỗ trợ dẫn đường, Cam Thanh Nhạc vui vẻ đồng ý.
"Kế tiên sinh, ngài muốn đi thẳng tới Huệ phủ bái phỏng hay là đi uống rượu trước?"
"Đi uống rượu trước đi.
Bên cạnh Kế mỗ chưa bao giờ thiếu rượu, vậy mà hiện giờ không có nên thấy không dễ chịu lắm."
"Ha ha, tiên sinh tính cách chân thật.
Đi nào, Cam mỗ mời khách!"
Có thể làm quen với Kế Duyên, sự đau thương vì bằng hữu qua đời của Cam Thanh Nhạc cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Nhân sinh trên đời, ngoại trừ rất nhiều thời khắc đắc ý, thì việc có thể kết giao với một người bạn vừa ý cũng là một niềm vui lớn.
Nước Thiên Bảo là quốc gia theo chế độ châu phủ.
Liên Nguyệt phủ thành là phủ thành đứng đầu, tất nhiên sẽ không quá nhỏ.
Kế Duyên và Cam Thanh Nhạc đi lại ở trong thành, xuyên qua đường phố, rời khỏi đại lộ phồn hoa, cuối cùng rẽ vào một con đường nhỏ tương đối vắng vẻ, sau đó lại tiến vào một con hẻm xưa cũ rộng rãi nhưng kín đáo.
Xa xa nhìn lại, trong tầm mắt mơ hồ của Kế Duyên, cuối hẻm nhỏ cũng chính là lối vào của một hẻm khác.
Nơi đó có một căn nhà mặt tiền, bên ngoài treo một lá cờ tam giác thật lớn.
Với tầm mắt của Kế Duyên, cho dù còn hơi xa nhưng hắn vẫn có thể đoán được đó là một chữ "Giáo".
"Tiên sinh, chúng ta đến rồi."
Cam Thanh Nhạc khẽ cười, bước chân cũng tăng tốc độ.
Người còn chưa tới gần cửa hàng mà đã hô lớn một tiếng.
"Lão Diêu, chuẩn bị cho ta phần