Dáng vẻ của Thanh Tùng đạo nhân không thay đổi quá nhiều so với trước kia, nhưng sự biến hóa về phương diện khí chất và cảm quan lại quá lớn.
Đạo bào phiêu dật, trường kiếm sau lưng, phất trần bay phất phơ trên tay, hơn nữa tay còn lại thì xách hai cái đầu với vẻ mặt lạnh nhạt kia.
Nhìn thấy đạo nhân đi tới, đám quân sĩ đều biết đây chắc chắn là cao nhân, mà hiện thân ở thời điểm này thì rất có thể là người bên phe Đại Trinh.
Khi Thanh Tùng đạo nhân còn chưa đến gần quân doanh, Đỗ Trường Sinh đã dẫn theo mấy vị đệ tử đứng chờ ở lối vào quân doanh.
Chung quanh có sĩ tốt quan tướng cũng tụ tập ở bên này nhìn lại.
Có giáo úy quen biết hỏi Đỗ Trường Sinh một tiếng.
“Quốc sư, người kia là cao nhân Đại Trinh ta phải không ạ?”
Đỗ Trường Sinh cũng không hề tỏ vẻ trịch thượng chút nào, gật đầu cười nói.
“Người tới nhất định là cao nhân Đại Trinh ta.
Thứ trong tay chính là hai cái đầu lâu, chỉ không biết là hai yêu nhân nào trong doanh trại địch!”
Đỗ Trường Sinh vừa dứt lời, thanh âm của Thanh Tùng đạo nhân đã truyền đến từ xa.
“Bần đạo mới tới Bắc cảnh, đương nhiên cũng không biết hai nghiệt chướng này là ai, chỉ có thể nhờ Quốc sư đại nhân phân biệt giùm.
Đêm qua giết gấp quá, không tra hỏi được cái gì.”
Cùng với dư âm lời nói, Thanh Tùng đạo nhân gần như vượt qua tốc độ mà thị giác có thể nhìn thấy, phảng phất như trong vòng mười mấy bước đã vượt qua trăm bước đi tới trước doanh trại.
Tay phải vung lên, hai đầu người đã bị ném xuống đất, phát ra hai tiếng “bịch bịch”, lăn sang một bên.
Đồng thời, Thanh Tùng đạo nhân cũng hành lễ kiểu Đạo môn với Đỗ Trường Sinh.
“Bần đạo là Tề Tuyên, đạo hiệu Thanh Tùng.
Nhiều năm tu hành không biết đến thế sự.
Lần này Đại Trinh ta và Tổ Việt có thiên số chi tranh nên ta đặc biệt đến đây tương trợ!”
Đỗ Trường Sinh cũng không dám chậm trễ, cùng các đệ tử đồng loạt đáp lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kẻ hèn là Đỗ Trường Sinh, ở trong triều có chức quan nhỏ, hưởng bổng lộc triều đình.
Đa tạ Thanh Tùng đạo trưởng đến trợ giúp.”
Nói xong, Đỗ Trường Sinh nhìn về phía hai cái đầu người trên mặt đất, sau đó cười lạnh một tiếng.
“Hai người này đều là đồ bàng môn tà đạo, nhưng cũng có chút bản lĩnh.
Sáng nay mới giết được hai người khác nữa.
Vậy là Lâm Cốc Tứ Tiên đã được đoàn tụ, hừ hừ, rất tốt! A, chậm trễ đạo trưởng, mau mau mời vào trong, đến doanh trướng của ta nói chuyện một chút.”
Thanh Tùng đạo nhân tất nhiên sẽ không từ chối, chỉ là ánh mắt của y hoặc là cao hứng hoặc là tò mò đảo qua chung quanh, nhìn từng gương mặt.
Những người này đều là sĩ tốt của Chinh Bắc quân Đại Trinh.
Trên mặt bọn họ tràn đầy phong sương và sự kiên nghị.
Trên người hoặc trên áo giáp dù gọn gàng hay hơi bị tàn phá thì đều có vết máu.
Chỉ là tử khí trên người vờn quanh không tan, biểu hiện vận mệnh của bọn họ hung nhiều lành ít.
Trong lòng âm thầm thở dài một hơi, Thanh Tùng đạo nhân lúc này mới đi theo Đỗ Trường Sinh tới doanh trướng.
Trên đường có bà lão hiện thân hành lễ thăm hỏi, hán tử thân thể cường tráng mang theo một thân yêu khí xuất hiện vấn lễ, cũng có người tu hành bình thường đến hỏi thăm.
Tuy rằng Thanh Tùng đạo nhân nhìn ra trong đó có một ít lộ số không tính là quá chính đạo, nhưng nơi này là một trận doanh, nên y cũng đều lễ phép đáp lễ.
Sau khi gặp mặt từng người, Thanh Tùng đạo nhân mới theo Đỗ Trường Sinh đi vào trong doanh trướng.
Khó mà gặp được một nhân vật nhìn qua giống cao nhân chân chính như lúc này nên Đỗ Trường Sinh tiếp đãi cũng cực kỳ ân cần, trà nước điểm tâm đều sai người mang lên.
Thanh Tùng đạo nhân cũng không cự tuyệt cái gì.
Sau khi uống chút nước trà ăn chút điểm tâm, y mới hỏi.
“Đúng rồi, Quốc sư đại nhân, Bạch phu nhân đâu?”
Đỗ Trường Sinh hơi sửng sốt, nhíu mày khó hiểu nói.
“Bạch phu nhân? Là ai vậy?”
“Ách, Bạch phu nhân chưa từng tới đại doanh à? À, Bạch phu nhân là một vị tiên đạo nữ tu đạo hạnh cao thâm.
Trước khi tiến vào Tề châu, vào lúc bần đạo thổ nạp mộc tinh quang vào ban đêm, Bạch phu nhân từng hiện thân gặp mặt bần đạo.
Người ấy cũng đến phương Bắc tương trợ, đạo hạnh hơn ta rất nhiều, hẳn là đã sớm đến rồi chứ.”
Đỗ Trường Sinh lắc đầu.
“Thật sự chưa từng thấy qua, có lẽ tạm thời không muốn hiện thân nhỉ?”
“Có lẽ vậy.”
Thanh Tùng đạo nhân suy nghĩ, sau đó tầm mắt lại rơi xuống trên người Đỗ Trường Sinh.
Ánh mắt kia làm Đỗ Trường Sinh có chút không được tự nhiên.
Vừa rồi lão cũng phát hiện ra Thanh Tùng đạo nhân này thỉnh thoảng sẽ cẩn thận quan sát mình một hồi, vốn tưởng rằng lúc đầu là tò mò, nhưng bây giờ sao lại như vậy.
‘Chẳng lẽ Thanh Tùng đạo nhân này còn có kiểu thích đoạn tụ tay áo?’
Cho dù là Đỗ Trường Sinh bây giờ cũng nhịn không được có chút khó chịu.
“Ấy, Thanh Tùng đạo trưởng, trên người Đỗ mỗ có chỗ nào không đúng à?”
“Hả? À à, quốc sư lo lắng quá nhiều...”
Thanh Tùng đạo nhân hơi sửng sốt, sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng giải thích.
“Bần đạo có một cái tật cũ, mỗi khi thấy diện mạo kỳ lạ hoặc là khí tức số mệnh thì ta luôn muốn tính toán một quẻ cho đối phương.
Nhìn thấy Đỗ quốc sư tiên phong đạo cốt, sắc mặt xuất chúng, bần đạo có chút ngứa ngáy...”
Đỗ Trường Sinh nghe qua đã hiểu, đương nhiên biết được Thanh Tùng đạo nhân có ý gì, đoán chừng là mượn bói toán để nịnh nọt mình một phen.
Dù sao đây cũng là tranh giành vận số, Đại Trinh thắng thì chỗ tốt cực lớn.
Một Quốc sư như lão có thể được xem là người lĩnh việc tế lễ của giới tu hành Đại Trinh trên danh nghĩa, là người phát ngôn về vận số triều đình với những người tu hành nên số người nịnh bợ cũng không ít.
Thanh Tùng đạo nhân tuy là cao nhân, nhưng nếu đã can thiệp vào chuyện Đại Trinh, vận số này cũng sẽ ảnh hưởng đến tu hành, có mối quan hệ tốt với vị quốc sư Đại Trinh này vẫn rất có lợi.
Mà Đỗ Trường Sinh trong lòng cũng muốn kéo gần quan hệ với Thanh Tùng đạo nhân.
Dù sao hiện giờ trong doanh thì lão nhìn thuận mắt nhất chính là vị đạo trưởng mới tới này.
“Được, vậy làm phiền đạo trưởng Thanh Tùng tính một quẻ cho Đỗ mỗ.
Từ khi bước vào tu hành, Đỗ mỗ cũng chưa từng xem qua quẻ tượng số mệnh của mình nữa, ha ha ha.”
“Ha ha ha, tốt lắm, bần đạo sẽ tính một quẻ Quốc sư.
Kính xin Quốc sư đừng dùng quá nhiều pháp lực quấy nhiễu khí tướng, lúc này mới tính chuẩn được!”
“Đó là tự nhiên!”
Hai người khách khí một mảnh yên bình, Đỗ Trường Sinh cũng thu liễm pháp lực, lộ ra một khuôn mặt điềm tĩnh, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn giống như một pho tượng chân tiên đắc đạo trong lụa tiên y.
Thanh Tùng đạo nhân lộ vẻ vui mừng.
Đương nhiên diện mạo kỳ lạ vẫn xuất