Lạn Kha Kì Duyên

Người cầu, rùa cũng cầu


trước sau

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Duy Anh

‘Ai da, xa xỉ quá!’

Kế Duyên cầm bình rượu quý đi dạo trong Xuân Huệ phủ. Phủ này có khoảng bốn mươi hai phường lớn hơn mười hai phường ở huyện Ninh An. Tổng số dân ở đây ước chừng hơn hai mươi vạn người. Đường đi khắp nơi thông suốt, xe ngựa qua lại không dứt.

Từ trước đến nay, Kế Duyên tương đối tin tưởng vào khả năng tìm đường của bản thân. Nhưng ở nơi này, hắn vẫn cảm thấy mù tịt, không biết nên đi đâu.

Cuối cùng, hắn quyết định nghe theo cái bụng, tìm chỗ ăn cơm.

May mà Xuân Huệ phủ này tuy lớn nhưng không phải nơi nào cũng đắt đỏ. Hắn vẫn có thể tìm được quán ăn chỉ có mấy văn tiền một bữa.



Giờ phút này, ở phường Quế Nguyệt gần thành nam của Xuân Huệ phủ, trong trạch viện của một khách điếm sang trọng, Ngụy Vô Úy đang cau mày ghi chép gì đó trong phòng.

Để thỏa mãn nhu cầu của khách nhân, ngoài những toà nhà lớn mặt tiền ra thì một vài khách sạn còn cho thuê những trạch viện độc lập, như chỗ ở của Ngụy Vô Úy. Tất nhiên chi phí cũng sẽ đắt hơn một chút.

“Cốc cốc cốc…”

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng gõ cửa vang lên, Ngụy Vô Úy đành ngước nhìn về phía cửa chính đang mở.

“Vào đi!”

Một người trung niên nhìn giống quản gia bước vào phòng.

“Gia chủ, Túy Kim Tiêu và Đỗ Khang Tửu mua ở Định Nguyên phủ và Đỗ Minh phủ đã được mang đến. Hồng Phấn Đầu của Tấn Châu đang trên đường đi, tính toán thời gian có lẽ sẽ đến kịp. Còn Kim Ngọc Tửu của kinh thành và mấy phủ lân cận chỉ sợ là không đến kịp rồi ạ.”

“Ừ, không kịp thì thôi. Những loại rượu này cũng đủ rồi. Đại bá, Tam thúc đã thử rượu, không biết bọn họ thấy loại nào tốt nhất?”

Lão quản gia suy nghĩ một lát mới trả lời:

“Theo lão nô biết, trong các loại rượu thì Thiên Nhật Xuân của Xuân Huệ phủ ngon hơn một chút!”

“Được rồi, ngươi ra ngoài đi.”

“Vâng, lão nô cáo lui!”

Chờ lão quản gia bước ra khỏi phòng, Ngụy Vô Úy mới cầm lấy bút lông ghi Túy Kim Tiêu và Đỗ Khang Tửu lên trang giấy.

Để chuẩn bị cho ngày mười lăm tháng năm, Ngụy gia đã mua ba mươi mấy loại rượu ngon. Trong đó không thiếu rượu Thiên Nhật Xuân nổi tiếng, có loại được mua từ Đức Thắng phủ, có loại trực tiếp mua ở Xuân Huệ phủ, cũng có loại rượu mua từ nơi khác rồi được chở đến đây.

“Hừ! Hàng năm, tên Trịnh Thiên Thu kia cũng chỉ chuẩn bị hai ba loại rượu ngon, mấu chốt vẫn là Thiên Nhật Xuân. Lần này, Ngụy gia chúng ta hơn ngươi mười lần, ta không tin lão Quy kia sẽ không đến!”

Nói thầm một câu, Ngụy Vô Úy lại lấy khối Lam Ngọc ở trước ngực ra vuốt ve. Dưới ánh sáng từ cửa sổ, gã nhìn thật kỹ, cũng không thấy bốn chữ nhỏ kia nữa.

‘Nếu lên Tiên Sơn, không biết trên đó có dùng bạc không? Ngộ nhỡ không dùng thì không biết giải quyết chuyện ăn mặc, đồ dùng như thế nào? Mấy tiểu thiếp phải làm sao đây? Ngày lễ, Tết có thể xuống núi thăm nhà không? Hay là cho người khác cơ hội này, nhưng mà ta vẫn chưa có con trai đâu…’

Một lần nữa, suy nghĩ của Ngụy Vô Úy lại bay bổng.



Ngày mười lăm tháng năm, sắc trời dần tối.

Kế Duyên chờ ở bên ngoài thành nam đã lâu. Rốt cuộc hắn cũng nghe được thanh âm của Ngụy Vô Úy.

Từ lúc xế chiều, Ngụy gia đã chia làm bảy tám nhóm, dùng xe đẩy nhỏ kéo mấy bình rượu đến cửa thành. Đến lúc chạng vạng, Ngụy Vô Úy cùng với lão quản gia mới chậm rãi đi đến đây. Trong tay cầm một vò rượu Thiên Nhật Xuân, vừa đi vừa bình phẩm.

“Chậc chậc chậc… Không ngờ Xuân Huệ phủ thực sự là một nơi sông nước tốt, lại có thể làm ra được rượu ngon đến thế!”

Nghe Ngụy Vô Úy đánh giá, lão quản gia bên cạnh cũng cười nói.

“Chuyện xưa kể lại, lúc ấy Viên Tử Phố là một quán rượu nhỏ. Thiên Nhật Xuân chỉ là một loại rượu được ủ dưới đất, dễ uống nhưng lại không có tên tuổi. Có một ngày, Nhâm tri phủ vô tình đi ngang qua đây. Sau khi nếm thử thì kinh ngạc thán phục không thôi. Gã dâng rượu lên kinh đô và các phủ lân cận. Hoàng thượng uống xong cực kỳ vui mừng, đặc biệt ban tên Thiên Nhật Xuân.”

“A! Thì ra là thế!”

Kế Duyên đang ngồi trên một cái cây ngoài thành cũng âm thầm gật đầu. Hắn nghe thấy tiếng lắc lư đầy đặn của hơn nửa bình rượu trong tay Ngụy Vô Úy, lại nhìn đến bầu rượu chỉ có hai phần của mình mà thở dài.

Mặt trời đang ngả về tây, sắc trời nhanh chóng lờ mờ tối, bốn cửa thành của Xuân Huệ phủ cũng chậm rãi đóng cửa.

Đến lúc này, bên ngoài Xuân Huệ Phủ đã thưa thớt bóng người. Ngoại trừ mấy lâu thuyền trên sông, có lẽ cũng chỉ có bến tàu ở thành đông còn người qua lại. Ở thành nam, lúc này chỉ có đám người Ngụy gia đang tập trung ẩn nấp mà thôi.

Ngụy Vô Úy và lão quản gia vẫn đi theo bờ sông về phía tây nam. Hai bên đường là hàng dương liễu. Ước chừng đi được khoảng năm dặm, hai người nhìn thấy mấy cây dương liễu to lớn đang rũ xuống mặt nước.

Lúc này, trên bầu trời, ánh trăng tròn vằng vặc. Gió đêm thổi chầm chậm trên sông. Ngoài một chiếc lâu thuyền đang neo đậu phía xa hơn trăm trượng ra thì khắp nơi không có một bóng người.

“Bộp bộp bộp…”

Lão quản gia vận khởi hai chưởng. Chưởng phong gào thét va đập vào nhau, vang vọng lên ba tiếng vỗ tay.

Một lát sau, ở khu từng nhỏ bên cạnh, có mấy người liên tục đẩy xe nhỏ đi ra. Có hơn hai mươi mấy người và tám chiếc xe đẩy. Trên xe buộc đầy mấy hũ rượu năm cân. Có xe còn cao hơn nửa thân người đang chở hai bình rượu lớn.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Gia chủ!" "Gia chủ!"

"Ra mắt gia chủ!"

Âm thanh chào hỏi khẽ vang lên. Đối với những người khác, Ngụy Vô Úy cũng không lên tiếng trả lời. Nhưng trong đó có hai trưởng bối mà gã không dám vô lễ.

“Đại bá! Tam thúc! Hai người nuôi ta từ nhỏ đến lớn, đừng gọi gia chủ nữa, có được không!”

“Ha ha ha, quy
củ không thể bỏ.”

“Đúng vậy, gia chủ. Tối nay đã chuẩn bị ổn thỏa. Chúng ta có thể đổ rượu xuống nước chưa?”

Ngụy Vô Úy nhìn trời rồi lại quan sát mặt sông rộng lớn.

“Được, trước tiên dùng một vò Thiên Nhật Xuân và Đỗ Khang Tửu!”

"Vâng!"

Hai trưởng bối của Ngụy Vô Úy tự mình cầm lấy vò rượu trong hai xe đẩy, khẽ vận chưởng đánh lên miệng vò một cái, giấy dán liền bay đi. Sau đó, bọn họ trực tiếp xách vò rượu rồi đổ hết xuống sông.

Kế Duyên đang nấp trên một cây liễu cách nơi đó hơn ba mươi trượng. Ở cuối hướng gió, hắn ngửi thấy mùi rượu bay tới, trong lòng dâng lên cảm giác tiếc nuối. Quả thực quá phí của trời mà.

Mặc dù khoảng cách không xa lắm nhưng hắn cũng không sợ lão Quy và mấy người Ngụy gia phát hiện ra. Ngụy gia thì không cần phải nói nhưng lão Quy vẫn có chút đạo hạnh. Tuy nó chưa hóa hình, nhưng nếu hắn ở trong nước cũng rất có thể bị thiên phú dị bẩm của Thủy tộc phát hiện ra, mà ở trên bờ thì chưa chắc.

Sau khi hai vò rượu được đổ xuống một lúc, rốt cuộc mặt sông đã có biến hóa.

“Rầm rầm… Rầm rầm…”

Từ phía xa, từng gợn sóng trên sông dần dần kéo đến. Đám cao thủ Ngụy gia khẽ rùng mình. Kế Duyên cũng chăm chú nhìn phía bờ sông.

Đám người trần mắt thịt chỉ nhìn thấy một sóng nước nhộn nhạo đang tiến lại gần mà không biết dưới nước có gì. Còn hắn rõ ràng có thể nghe thấy một con rùa đang rẽ nước bơi đến.

"Rầm rầm..."

Con rùa lớn đến gần bờ sông thì nhô lên nửa người, làm cho đám người Ngụy gia hốt hoảng lùi về phía sau.

Dưới ánh trăng, nửa tấm lưng của lão Quy rộng khoảng một trượng, to như một cái thuyền nhỏ.

“A? Tiểu tử họ Trịnh không tới sao? Xem ra hắn cũng không qua được kiếp số này…”

Nửa người của lão Quy vẫn chìm trong nước. Hai móng vuốt đang đạp lên đám cỏ và bùn ở bên cạnh bờ sông. Lão quan sát rượu ngon xung quanh mới tiếp tục nói.

“Như vậy thì người kia đã rơi vào tay các ngươi. Nhưng đối với ta mà nói thì không sao cả, có khi còn là chuyện tốt.”

Rầm rầm…

Gần bờ sông, một cột nước bay tới rồi cuốn lấy mấy chiếc xe đẩy. Sau đó một tiếng “Rầm ào ào” vang lên, cột nước vỡ ra, tạo thành một ngọn sóng nhỏ, nhao nhao kéo xe đẩy xuống sông.

"Phù phù ~" "Phù phù ~" "Phù phù ~"...

Tám chiếc xe rơi xuống nước tới tấp. Lúc này, đám người Ngụy gia cũng không ai dám hó hé. Tất cả đều kinh hãi nhìn chằm chằm về phía trước. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy yêu vật khống thủy.

“Sao nào? Không cầu gì à? Chỉ là đưa rượu chăng? Ha ha ha … Nói đi!”

Lão Quy cuốn rượu xuống nước, cũng không lập tức rời đi mà chờ đợi ở một bên.

Lúc này, Ngụy Vô Úy mới giật mình bừng tỉnh, trịnh trọng chắp tay thi lễ với lão Quy.

“Tiên trưởng, ta là gia chủ Ngụy gia Ngụy Vô Úy ở Đức Thắng Phủ. Trên người có mang một ngọc bội tổ truyền. Ta chỉ biết ngọc bội đến từ Tiên Phủ Ngọc Hoài Sơn, lại không biết làm sao xin vào tiên môn. Kính xin tiên trưởng chỉ giáo!”

Lão Quy kinh ngạc quay đầu nhìn về phía gã.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ngươi cũng biết ngọc bội đến từ Ngọc Hoài Sơn sao? Đến gần đây một chút để ta nhìn xem!”

Dù trong lòng run rẩy nhưng gã vẫn cắn răng kiên trì đi tới gần lão Quy. Khi khoảng cách còn gần một xích, gã mới dừng lại, trống ngực đập thình thịch liên hồi.

“Ủa? Vì sao số mệnh của ngươi mơ hồ không rõ? Không có khả năng, điều đó không có khả năng... Ngươi rõ ràng chỉ là một phàm nhân!"

Người bình thường có nghị lực có thể thay đổi vận mệnh, nhưng làm sao có thể mang số mệnh mơ hồ được.

Lão Quy trầm tư suy nghĩ. Bỗng nhiên, lão ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn Ngụy Vô Úy.

“Nếu ngươi biết rõ về Ngọc Hoài Sơn, hẳn là ngươi gặp được cao nhân chỉ điểm chăng?”

Lúc này, Ngụy Vô Úy đã bình tĩnh hơn nhiều. Nghe lão Quy nói xong, gã sửng sốt, rồi nhớ đến bóng dáng đang yên tĩnh đánh cờ trong một sân nhỏ ở huyện Ninh An.

Nhưng gã không biết Kế tiên sinh có cho phép mình nói ra tin tức kia không. Vì vậy, giờ phút này, gã do dự.

Mà lão Quy ở trong nước nhìn ra được điểm này, ngữ khí vội vàng nói.

“Nhất định là ngươi đã gặp đúng không? Nhất định là thế! Ngụy Vô Úyyy!”

Vậy mà lão Quy đã bò hẳn cả người lên trên mặt nước. Thanh âm đang thong dong bình tĩnh cũng trở nên kích động vang vọng.

“Ngươi có thể dẫn ta đi gặp cao nhân không, hoặc hỏi giúp ta một câu thôi cũng được? Ngụy Vô Úyyyy! Ngươi có đang nghe ta nói khôngggg!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện