Dịch: Lười biếng giả
Biên: Vong Mạng
***
Trác chưởng quỹ mở cái cửa gỗ của một cái hộc kín, mang một vò Thiên Nhật Xuân ủ hai mươi năm duy nhất của quán ra.
Rượu Thiên Nhật Xuân mới nổi danh trong khoảng ba mươi năm gần đây, thế nên rượu ủ hai mươi năm giờ cũng chính là loại Thiên Nhật Xuân cao cấp nhất, gần như cùng thế hệ với rượu tiến vua bây giờ. Loại Thiên Nhật Xuân này trong hầm lớn của Viên Tử Phô còn rất ít, để ngoài quầy cũng chỉ có một hũ năm cân kia mà thôi.
Vương Tử Trọng uy danh là thế mà cũng mới chỉ được uống có hai lần. Một lần là khi thiên kim tiểu thư của tri phủ Xuân Huệ phủ được gả vào hoàng cung, được phong làm Chiêu Dung. Lúc khai yến tiệc, Viên Tử Phô mang ra hai mươi vò. Lần thứ hai là lúc Vương Tử Trọng trước khi đi Chu Trang, mặt dạn mày dày đòi hỏi chưởng quỹ, bỏ ra năm mươi lượng bạc trắng mua được một vò.
Vật gì hiếm thì quý. Số lượng Thiên Nhật Xuân mỗi năm ủ ra có hạn, rượu càng lâu năm thì mở một vò là thiếu mất một vò.
Hiện tại y nhìn thấy Trác chưởng quỹ thế mà lại bán cho một ngoại nhân loại rượu cao cấp này. Y lập tức không thể ngồi yên, đặt chén rượu uống dở xuống rồi đi đến trước quầy, toan nói lý với chưởng quỹ một phen.
“Trác chưởng quỹ, thứ rượu này ta đã đòi lão không biết bao nhiêu lần, muốn bán cũng phải bán cho ta trước chứ?”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong mắt Kế Duyên, dáng người Vương Tử Trọng cũng coi như khôi ngô, tất nhiên nếu so với Lý Đại Ngưu ở trên thuyền lúc trước thì vẫn kém một hai bậc. Kế Duyên nghe y nói thì cũng biết được là loại rượu kia hẳn là cực kỳ trân quý. Không phải như thứ rượu mười hai mười tám năm quảng cáo đầy trên tivi ở kiếp trước.
Nếu là cái khác thì thôi chứ Thiên Nhật Xuân ủ hai mươi năm vẫn khiến Kế Duyên có chút mặt dày tâm đen, không nỡ từ chối. Hắn nhanh chóng bước vào cửa tiệm.
“Đúng thứ rượu này rồi, chưởng quỹ, rượu này bao nhiêu tiền một cân, vẫn giá hai lượng?”
Trác chưởng quỹ liếc nhìn Vương Tam gia ở bên cạnh, gã do dự một chút rồi thẳng lưng nghiêm mặt nói.
“Vẫn vậy, vẫn là hai lượng bạc một cân, khách quan nếu không đủ tiền có thể ký sổ!”
Vương Tử Trọng, nhất lưu cao thủ sống hơn bốn mươi năm nay lại chịu không nổi trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Trác chưởng quỹ. Trác chưởng quỹ bị nhìn vậy cũng thấy da mặt nóng lên nhưng sau đó vẫn cứ lấy hũ đưa ra.
Có điều lúc này Vương Tử Trọng cũng nhìn ra chút manh mối rồi, mới đây chỉ là nhất thời cáu giận, giờ nghĩ lại, kẻ có thể khiến Trác chưởng quỹ ở trước mặt mình vẫn bất chấp thể diện thì đối phương hẳn có thân phận rất không tầm thường. Ôm suy nghĩ đó nên y cũng không cản trở gì việc mua bán này.
Kế Duyên thích uống loại Thiên Nhật Xuân ủ hai mươi năm này thật nhưng hắn tuyệt không phải loại tửu quỷ quý rượu như mạng. Bằng động tác rất tự nhiên, hắn lấy một cái vò rượu làm từ gốm ở trong cái túi dùng đựng quần áo ra, hỏi:
“Tự mang theo vò thì một cân rượu giảm bao nhiêu tiền?”
Trác chưởng quỹ đần người ra một thoáng xong liền đáp ngay:
“Khách quan đã tự mang bầu rượu tới thì tất nhiên sẽ có giảm giá. Vậy thì một cân tám trăm văn tiền, khách quan muốn mua một cân đúng không?”
"Ấy..."
Từ cổ họng Vương Tử trọng phát ra một rít gió cổ quái rất nhỏ, xong y liền im bặt quay phắt sang chỗ khác để khỏi phải thấy bầu rượu. Âm thanh này Trác chưởng quỹ không nghe thấy nhưng Kế Duyên lại nghe rất rõ.
Kế Duyên nhìn vị chưởng quỹ đang giả vờ trấn định trước mắt rồi lại nhìn vị khách biểu hiện có phần thú vị kia xong cũng mỉm cười. Lần gần nhất hắn thấy thú vị như vậy chính là khi nghe Thanh Tùng Đạo Nhân và đồ đệ Tề Văn nói chuyện ở Hối Khách Lâu.
“Được, vậy làm phiền chưởng quỹ đong rượu, ta mua một cân.”
Kế Duyên đặt bình rượu lên quầy xong liền móc từ ngực áo ra một khối bạc tròn cùng ít bạc vụn ra để lên theo. Vị chưởng quỹ kia không có kiểm bạc mà trước tiên lấy muỗng ra đong rượu trước.
Loại muỗng đong rượu này cũng có tên, gọi là Tứ Lượng Đề. Tên như nghĩa, mỗi lần đong đầy một muỗng khoảng bốn lạng rượu, bốn lần đong là vừa đủ một cân, thế nhưng chưởng quỹ đong xong bốn lần rồi vẫn múc thêm nửa muỗng nữa rồi đổ thêm vào bình rượu rồi mới ngưng.
Xong xuôi rồi gã mới lấy đống bạc qua một bên rồi bắt đầu lấy bàn tính ra lách cách tính toán.
“Bạc nặng một lượng hai mươi mốt tiền, thêm tám trăm bảy mươi lăm văn. Khách quan, đây là mười lăm Đương Ngũ Thông Bảo tiền thừa của ngài.”
Kế Duyên nhận tiền thối xong, đóng nắp bình lại rồi nói:
“Được, đa tạ Trác chưởng quỹ, tại hạ xin cáo từ.”
Thấy Kế Duyên chắp tay cảm tạ thế, chưởng quỹ đứng sau quầy cũng vội vàng chắp tay đáp lễ đồng thời không quên mỉm cười, đúng kiểu người khéo cư xử.
Kế Duyên không nói gì thêm, cứ thế cầm bình rượu bước ra khỏi Viên Tử Phô đi về phía phố xá sầm uất. Tuy rằng chuyện mới rồi tựa như người muốn đánh kẻ thích ăn đòn nhưng nó thực sự đã khiến Kế Duyên nhớ kỹ vị chưởng quỹ của cửa tiệm này.
“Ây hảo hảo, khách quan ngài đi thong thả, đi thong thả a! Khách quan lần sau lại tới a!”
Trác chưởng quỹ lúc này vẫn đang lên giọng hô theo, đợi bóng Kế Duyên khuất hẳn rồi gã mới nở nụ cười rạng rỡ bị kìm nén nãy giờ, đồng thời nhìn qua Vương Tử Trọng, chắp tay tạ lỗi.
“Tam gia của ta, tại hạ thật không phải với ngài. Tình huống mới rồi gấp quá, ngài xem chỗ Thiên Nhật Xuân này còn lại bốn cân, ta liền bán hết cho ngài!”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Tử Trọng dù có nghi hoặc về thân phận Kế Duyên, nhưng nghe Trác chưởng quỹ nói thế thì bụng như nở hoa.
“Vậy ta mua thì bao nhiêu một cân?”
"Cũng là hai lượng, cũng là hai lượng!"
Trác chưởng quỹ lúc này tâm tình rất vui vẻ, nếu Vương Tử Trọng mở miệng đòi tặng không thì gã cũng sẽ đáp ứng.
“Ha ha ha, thế còn tạm được. Có điều Trác chưởng quỹ có thể nhân đây tiết lộ một chút coi người mới tới là ai không?”
“Hắc hắc, không thể nói không thể nói a. Không phải Trác mỗ không muốn nói mà là không tiện nói. Bán được một cân rượu kia khiến bản thân Trác mỗ thấy thần thanh khí sảng, suy nghĩ minh mẫn. Ngày nào đó nếu Tam gia gặp vị khách quan kia, đối đãi trọng thể hơn chút luôn luôn là điều tốt.”
Có một số chuyện và người trong cuộc đột nhiên ý thức được thời điểm bất thường nhưng sau
đó càng nghĩ lại càng sai, lại có những lúc ngược lại, tựa như Trác chưởng quỹ bây giờ, càng nghĩ càng thấy giá trị.
Lúc giữa trưa, Kế Duyên ăn xong cái bánh bao nhân rau giá một văn tiền xong liền ra cửa thành Đông rồi đi xuôi về phía nam.
Xuân Mộng giang chảy dài uốn lượn nên tất nhiên Giang Thần Miếu không thể chỉ có một cái, có điều nếu nói cái lớn nhất, chính thống nhất dĩ nhiên không cái nào hơn Giang Thần Miếu ở ngoài Xuân Huệ phủ thành.
Đã nói thế nào cũng phải đi một chuyến tới Xuân Huệ phủ nhưng trước tiên vẫn phải đi thưởng lãm phong cảnh Xuân Mộc giang một hồi. Có điều khi càng tới gần Giang Thần Miếu thì thấy người đi lại quanh đó cũng càng lúc càng đông hơn.
Từ chỗ khá xa đã có thể ngửi thấy mùi đàn hương bay tới, đi cùng đó là tiếng ồn ào huyên nào từ ngôi từ miếu truyền ra, mắt còn chưa thấy miếu đâu đã thấy có rất nhiều gian hàng nhỏ hai bên bờ sông đang không ngừng hô hét mời chào.
Bán đàn hương, bán nến, bán mứt hoa quả, bán đồ trang điểm son phấn bột nước…Cái gì cũng có khiến Kế Duyên cũng được mở rộng tầm mắt.
“Các vị thiện nam tín nữ mời tới xem a. Từ miếu khai quang hộ thân phù đây… ”
“Nhang đèn giá rẻ, nhang đèn giá rẻ đây. Vào miếu bái thần đừng quên thắp nhang a!”
“Hầu bao, hầu bao mẫu mã đẹp đây!”
...
“Ấy vị khách quan kia, trông ngài đúng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, có muốn mua mấy nén nhang vào thắp không? Thắp bái là Giang Thần sẽ phù hộ ngài công danh như nguyện.”
Đến cửa ngôi từ miếu, loại hàng quán bán những thương phẩm cầu phúc càng nhiều thêm, theo đó cũng có không ít hàng quán gào lớn mời chào Kế Duyên.
Kế Duyên dừng lại chút rồi khó hiểu hỏi tiểu thương:
“Vị Giang Thần này còn quản cả công danh?”
“Ha ha, khách quan ngài xem, cầu công danh lợi lộc, cầu bình an hay cầu nhân duyên, chỉ cần ngài cầu thì mọi chuyện Giang Thần lão gia đều sẽ phù hộ ngài. Mua hai nén nhang nha?”
Nhân duyên cũng quản luôn?
Kế Duyên cười cười, có điều nghĩ tới kiếp trước cũng tương tự thế này, có rất nhiều đền miếu cái gì cũng có thể cầu.
“Lấy cho ta một nén nhang đi.”
“Được rồi, hai văn tiền một nén, mời lấy!”
Kế Duyên trả tiền rồi cầm lấy nén nhang. Hắn tiến vào từ miếu, cảm giác giống như bước vào một công viên đặc biệt. Ở bên trong khuôn viên sân vườn có mái hiên, có hành lang vẽ bích họa, trên tường có đề tự của nhà thơ, nhà văn lưu lại. Còn có một bến sông lớn dùng để phóng sinh. Ngoài ra, ở đây có đình nghỉ chân nhỏ, đủ loại lư hương lớn nhỏ, thùng công đức, và dòng người đi lại thắp hương…
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn Giang Thần Điện chân chính là một gian phòng lợp mái hiên cực lớn. Từ trong ra ngoài không có bất kỳ tượng sét của vị quan nào. Ngoại trừ lư hương, bồ đoàn, bàn thờ chứa lễ vật, hàng rào gỗ, trong căn phòng hai trăm mét vuông này cũng chỉ có một tượng Giang Thần cao một trượng rưỡi.
Tượng thần mang vẻ mặt nghiêm túc. Người thợ khéo léo điêu khắc sóng biển nhìn như thật. Búi tóc trên đỉnh đầu được cài một cây trâm rất dài. Vị Giang Thần này đang mặc trường bào cũng giống như có dòng nước chảy quanh thân. Nhìn tổng thể, tạo hình rất sinh động.
Kế Duyên đi theo khách hành hương đến chỗ cây đèn của người coi miếu, rồi châm lửa đốt hương. Hắn bắt chước mọi người tiến lại trước tượng Giang Thần, Trong tai hắn nghe được lời khẩn cầu của những người dâng hương, có chút bình thường, có chút hoang đường, có chút thú vị, cũng có chút nặng nề.
Chẳng qua, có người cầu cho thuyền đi qua sông suôn sẻ cũng được đi, có người cầu mưa thuận gió hòa cũng có thể chấp nhận được. Nhưng có những người lại cầu vàng bạc châu báu, sống trăm tuổi, nhân duyên, công danh, quả thực còn không bằng đi bái Thành Hoàng.
Sơn Thủy Chi Thần, Thành Hoàng và một vài Thổ Địa Công có chút khác biệt. Ngoại trừ một số tình huống sắc phong cực kỳ đặc thù thì phần lớn bọn họ đều thực sự tu hành. Hoặc là từ năm này qua tháng nọ, sau bao nhiêu khó khăn trùng điệp trong tu hành, bọn họ câu thông được với sơn xuyên thủy mạch mà tu thành. Hoặc là, bọn họ có thể thông qua phù triệu sắc phong trong truyền thuyết đạt được thần vị Sơn Thủy Chi Thần chính thống.
Hương khói chốn dân gian đối với bọn họ cũng chỉ phụ trợ một chút, có thể quản chuyện trên sông cũng đã được xem là cần mẫn, chịu khó lắm rồi.
Mà những người chiếm cứ một sơn xuyên thủy mạch nhất định, lấy được một chút sơn thủy tiểu mạch lại mong muốn dựa vào hương khói lực lượng trợ giúp trở thành chính thống, vì vậy bọn họ có thể sẽ đáp ứng một chút cầu nguyện của người dân.
Còn Giang Thần của Xuân Mộc giang chính là một con Bạch Giao không vảy tuổi tác khá lớn. Trong Ngoại Đạo Truyện cũng có ghi lại: Nó hóa rồng hai lần không thành, lân giáp rơi rụng hết.
Mặc dù vậy, Bạch Giao cũng là một Giang Thần chính thống, chân chính cai quản Xuân Mộc giang.
Hắn cũng không cầu nguyện gì cả, nhưng vẫn tôn kính chắp tay nhẹ nhàng bái hai cái rồi cắm hương vào trong đỉnh.
Nén nhang này cắm lên, hắn mơ hồ nhìn thấy một đạo Huyền Hoàng chi khí mờ ảo bốc lên rồi biến mất. Cả tòa từ miếu chợt có một tia khí tức to lớn đồ sộ bay lên.