Lạn Kha Kì Duyên

Vị khách trong sương khói mờ ảo


trước sau

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Biên: Dịch Thô Bạch Ngọc Sách Chấm Cơm

Lúc này, Kế Duyên nghe thấy tiếng xe ngựa và âm thanh nói chuyện từ xa vọng đến, khiến hắn giống như bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Một phần nguyên nhân khiến hắn tỉnh lại là do thời gian tu luyện lần này đã khá lâu. Mặc dù trong trạng thái tu luyện, năng lượng tiêu hao ít nhưng thân thể vẫn có chút đói khát. Một nguyên nhân khác đó là hắn nghe được một thanh âm quen thuộc.

Đúng là gã hầu Vệ Đồng kia. Thời điểm trên lâu thuyền có vị công tử say rượu rơi xuống nước, chính tên kia đã tức giận mắng mỏ mấy vị thuyền phu.

Kế Duyên chỉ mới gặp vị công tử kia một lần. Dĩ nhiên, hắn không nghĩ bản thân có cái gì để nhất định phải gặp lại y. Nhưng hắn cảm thấy mình vẫn nên gặp vị công tử nhà giàu kia một lần nữa.

Không phải vì mình mà hắn chỉ nghĩ cho con cá trắm đen kia mà thôi. Trước khi cứu vị công tử đó, có thể nó cũng đã cứu nhiều người khác. Yêu quái thiện lương như vậy, rốt cuộc vẫn nên được đền đáp. Mà vị công tử này có khả năng là người có ơn tất báo.

Vì vậy, nhân dịp xe ngựa còn chưa tới, Kế Duyên đứng lên, vung vẩy hết những giọt nước trên người. Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống đất.

Mặc dù là ban ngày, nhưng nơi đây sương mù dày đặc nhất, tầm nhìn không quá hai trượng. Hắn nghĩ nếu trực tiếp cản đường đám người kia cũng không hay lắm. Vì vậy, hắn chậm rãi bước về phía trước.

Không lâu sau, ba chiếc xe ngựa chậm chạp đã bắt kịp hắn. Thoạt nhìn, dường như bọn họ muốn vượt qua người đang đi bộ một mình trên đường kia.

Mấy tên xa phu và gã hầu Vệ Đồng nãy giờ đang không ngừng nhìn quanh đều theo bản năng quan sát người đi đường áo quần mộc mạc kia một chút. Bọn họ cũng không suy nghĩ nhiều.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng thật ra, với kinh nghiệm phong phú của mình, xa phu mơ hồ nhìn thấy áo quần người đó có chút ướt sũng.

Kế Duyên đã nghe thấy tiếng hít thở của mấy người trong xe. Vào lúc chiếc xe ngựa đầu tiên chuẩn bị vượt qua, hắn làm như lơ đãng quay đầu nhìn.

Âm thanh chính trực trong trẻo vang lên.

“Vị công tử trên xe còn nhớ chuyện rơi xuống nước ở Xuân Mộc giang không?”

Thanh âm của của hắn không lớn, lại truyền vào trong tai mỗi người. Đám xa phu đều ngây ngẩn không kịp phản ứng. Còn những người ngồi trong xe lại cảm thấy giật mình.

Gã hầu Vệ Đồng nhìn về phía Kế Duyên rồi hỏi.

“Ngươi cũng là khách trên lâu thuyền sao?”

Gã hầu nhầm tưởng Kế Duyên nhận ra mình, vì vậy mới biết rõ công tử đang ngồi trên xe, nhưng gã không nghĩ tới Kế Duyên căn bản không nhìn thấy rõ mặt gã.

Chỉ là nhìn nhận ở góc độ này khiến Kế Duyên có chút sửng sốt. Nhưng hắn nghĩ lại cũng không có lỗi gì lớn nên chỉ lắc đầu phủ nhận.

“Ha ha… Tất nhiên ta không phải hành khách trên lâu thuyền gì đó, chỉ là có duyên gặp mặt mà thôi…”

Vị công tử trên xe đã buông sách, nhưng vẫn không bước ra ngoài. Y là người học võ, lại uống say đến mức không biết gì, sau đó còn rơi xuống nước đợi người khác tới cứu. Dù y không biết bơi nhưng quả thực có chút mất mặt.

Thấy công tử không bước ra, gã người hầu cũng không buông tha. Gã không tin lý do thoái thác kia của Kế Duyên.

“Như thế nào? Ngươi thấy công tử nhà ta rớt xuống nước nên cao hứng lắm hả? Chắc chắn lúc đó ngươi đang cười trộm trên lâu thuyền chứ gì? Nhìn bộ dáng nghèo kiết xác của ngươi không biết làm gì trên thuyền nữa!”

Nói thật, tuy quần áo của hắn không đến mức giàu sang nhưng cũng không thể xem là nghèo rớt mồng tơi được. Rõ ràng câu nói của gã hầu cố ý châm chọc hắn.

Nghe thấy tên hầu nói ra suy nghĩ của gã, lúc đầu vị công tử còn không cảm thấy gì, hiện tại trong lòng y cũng khó chịu.

“Được rồi, Vệ Đồng. Đừng nói nữa. Xa phu đi nhanh chút đi!”

Ở trong xe, công tử hừ lạnh một cái, cảm thấy mình bày tỏ sự bất mãn như vậy đã rất kiềm chế rồi.

Xa phu cũng tranh thủ thời gian dắt ngựa đi về phía trước thật nhanh.

Nghe thấy thanh âm nói chuyện không ngừng từ xe bên cạnh, vị tiểu thư và nha hoàn ở xe chính giữa cũng xì xào bàn tán với nhau.

“Xuân Phương, vừa rồi ngươi có nghe được thanh âm kia không?”

“Dạ, nô tì cũng nghe được. Hình như có người qua đường cãi nhau với Vệ Đồng.”

“Người đó là ai?”

“Không biết nữa, hình như là một hành khách trên lâu thuyền, ngày đó nhìn thấy công tử rơi xuống nước…”

Trên chiếc xe ngựa thứ ba, một lão ma ma và hai gia đinh cũng xốc màn che lên, rồi nhìn về đằng trước. Chỉ là lúc này có sương mù nên bọn họ khó có thể thấy rõ, nhưng sắc mặt của ai cũng bất mãn.

Thấy xe ngựa tăng tốc độ, Kế Duyên nhăn mày. Quả thực hắn cũng biết rằng mình nói đến chuyện kia sẽ khiến bọn họ ghét bỏ, nhưng không đến mức không hỏi nguyên nhân mà đã hung dữ bỏ đi đấy chứ.

Ánh mắt hắn mở to hơn một chút, nhìn tên hầu kia, sau đó đảo qua ba cỗ xe ngựa. Lúc này, Kế Duyên mới hô to một tiếng.

“Còn không dừng xe lại!”

Lần này, âm lượng cao hơn mấy phần. Âm cuối còn vang vọng mãi. Đây cũng là kết hợp kỹ xảo võ công và pháp lực. Thanh âm rõ ràng không quá lớn nhưng lại khiến người nghe ngứa ngáy không thôi.

Chẳng qua hơi ngoài dự đoán của hắn, đám người còn chưa kịp phản ứng, ba con ngựa kéo đã rối rít dừng lại, khiến cho mấy tên xa phu lảo đảo chân tay. Dù bọn họ có cố sức kéo đi, mấy con ngựa vẫn đứng bất động, sống chết cũng không chịu đi tiếp.

Xe bị ngừng đột ngột, làm cho không ít người trong xe nghiêng ngả về phía trước. Gã Vệ Đồng đang nhoài đầu ra ngoài cũng lảo đảo, rồi “Ai ôi!!!” một tiếng, suýt chút nữa gã đã té nhào ra khỏi xe.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong xe, vị công tử cũng có chút kinh sợ. Y thuận tay cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, sau đó mạnh mẽ nhảy xuống đất.

Thấy tiểu thư và nha hoàn kia dường như cũng muốn đi xuống, y vội vàng lên tiếng.

“Các ngươi ở lại trên xe. Xuân Phương, chăm sóc tiểu thư!”

Nói xong, gã công tử vẫn mặc một thân áo trắng nhìn thoáng qua mấy xa phu đang kéo ngựa. Sau đó y lại vắt óc suy nghĩ về vị khách cách đó không xa, dường như người này có chút quen mắt.

“Các hạ là người ở đâu? Rốt cuộc ngài tìm Vệ mỗ có chuyện gì?”

Lúc nãy y vừa nghe được âm thanh quái dị thì xe liền ngừng lại, quả thực rất tà đạo.
Hơn nữa, không biết có phải do khoảng cách giữa hai người hay không mà trông đối phương có vẻ mơ hồ, cảm giác như sắp hòa vào trong sương mù vậy.

Thấy mấy con ngựa sống chết không chịu đi, đừng nói người khác, ngay cả bản thân vị công tử áo trắng này cũng mơ hồ có cảm giác sợ hãi khi đối mặt với yêu quái.

Cho tới lúc này, Kế Duyên mới chậm rãi dừng bước, xoay người lại nhìn kỹ gã công tử. Người này vẫn một thân áo trắng, xem khí tượng cũng khá giống buổi sáng ngày hôm đó.

“Ừ, thế mà công tử còn là một võ giả không tầm thường!”

Nói xong câu này, trước tiên hắn áy náy chắp tay với mấy xa phu.

“Làm phiền mọi người một lát. Kẻ hèn này nói xong sẽ rời đi.”

Dứt lời, ánh mắt hắn lại quay trở về, theo đó câu chuyện cũng thay đổi.

“Công tử, lúc ngươi say rượu rơi khỏi lâu thuyền, có nhớ gì về quang cảnh dưới nước không?”

“Dưới nước sao?”

Vị công tử kia nhíu mày suy nghĩ. Lúc ấy là đêm tối, có lẽ người này không có ấn tượng gì. Kế Duyên cũng không thắc mắc về vấn đề này. Thanh âm chính trực, có chút cảm khái lại chậm rãi vang lên.

“Đêm hôm đó, ở Xuân Mộc giang, trên lâu thuyền oanh ca yến hót, người người uống rượu mua vui. Vào lúc công tử say như chết rơi xuống nước, vốn dĩ ngươi đã chết đuối dưới Xuân Mộc giang nhưng đã có một con cá trắm đen thật lớn đẩy ngươi lên mặt nước, chờ mấy gã thuyền phu tới cứu người. Chẳng hay công tử có nhớ không?”

Do Kế Duyên không tu luyện nữa nên lúc này chỉ còn một tầng sương mù rất mỏng. Bởi vì sự xuất hiện của hắn và câu chuyện quá mức kinh người kia, cho nên chẳng có ai không nhận ra sự biến hóa này.

Cá trắm lớn cứu người?

Vị công tử kia giật mình kinh hãi. Bởi vì trong giấc mộng đêm hôm đó, y nhìn thấy bên trong một đôi mắt đục ngầu xẹt qua một vòng màu xanh trắng. Đến sáng hôm sau, y vẫn có chút đần độn không hiểu. Chẳng lẽ thật sự là một con cá trắm?

Sau đó, đột nhiên công tử áo trắng nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Kế Duyên rồi nói:

“Các hạ là người ăn cháo trên thuyền nhỏ chăng?”

“Ha ha, có lẽ vậy mà cũng có lẽ không phải vậy. Công tử có thể tin, cũng có thể không tin. Nếu có lòng báo ân, vào thời điểm đó mỗi năm, ngươi có thể bảo người hầu hoặc người thân đến khúc sông kia trên Xuân Mộc giang rót một vò rượu gạo. Trong nhà cũng khắc một bức tượng hình cá nhỏ, lúc rảnh rỗi ngươi có thể đến đó cầu xin một chút, coi như báo ân cứu mạng kia.”

Tuy có một số việc không thể cưỡng cầu, nhưng hắn cũng không muốn một phen khổ tâm của mình uổng phí, vì vậy hắn “hiển linh” một chút cũng không sao.

Sau khi liếc nhìn gã hầu kia một cái, Kế Duyên cũng lười xem phàn ứng của người khác. Mặc kệ vị công tử kia có tiếp nhận cảm giác thiếu nợ ân tình hay không, hắn khẽ chắp tay nói.

“Khi gặp người, trước tiên người ta nhìn quần áo. Cho nên, gặp người hầu cũng như gặp chủ nhân, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”

Nói xong, Kế Duyên trực tiếp xoay người rời đi. Theo từng bước chân, những tầng hơi nước ẩm ướt trên quần áo cũng được hong khô, toàn thân giống như có một tầng sương khói huyền ảo lượn lờ. Ngược lại, sương mù xung quanh tan đi rất nhanh.

Sau mấy hơi thở, vào lúc sương mù còn chưa tiêu tan hết, bóng dáng hắn đã biến mất trong màn sương. Chỉ một lát sau, tầng hơi sương hoàn toàn tan đi, không ai nhìn thấy tiên sinh áo xám vừa mới ở đây nữa rồi.

“Sương mù tan rồi? Người kia đâu, sao lại không thấy nữa?”

“Các ngươi có nhìn thấy không, đây không phải phàm nhân nữa rồi!”

“Người này, người này, có lẽ nào là thần tiên?”
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ta cũng thấy không giống tà ma… Vậy mà chúng ta có thể gặp thần tiên!?”

Ở bên kia, mấy xa phu vừa sợ vừa hưng phấn, kêu la mãi không thôi. Bọn họ càng nói càng tin chắc mình nhìn thấy Tiên Nhân. Nhất là lúc này cảm giác khí tức khoan khoái, dễ chịu cũng đã biến mất theo sương mù, điều này càng nói rõ vấn đề.

Mà công tử áo trắng sững sờ nửa ngày còn không nói nên lời.

Trên xe ngựa phía sau, nha hoàn, tiểu thư, cùng với lão ma ma và gia đinh cũng đã xuống xe. Tình cảnh này làm sao có thể ngồi đợi trên xe được.

Nhìn thấy sương mù rõ ràng đã tan hết, đám xa phu càng nói càng phấn khích. Tất cả mọi người đều cảm thấy chuyện này cực kỳ huyền bí, chứ đừng nói đến bản thân vị công tử áo trắng kia.

"Huynh trưởng, huynh trưởng ~~!"

"A?"

Công tử áo trăng như bừng tỉnh từ trong mộng, nhìn về phía biểu muội.

“Ai da! Huynh trưởng, sao không đuổi theo. Huynh biết võ công mà!”

Công tử áo trắng quay đầu nhìn về phía trước, lại ngẩng đầu nhìn một ít mây đen trên bầu trời… Biểu muội nói nhẹ nhàng quá, đuổi theo ư? đuổi theo như thế nào chứ?

Trong truyền thuyết, Tiên Nhân có thể cưỡi mây đạp gió. Lúc sương mù tan đi, chỉ e là đối phương đã đạp mây bay mất rồi…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện