Lạn Kha Kỳ Duyên

Gặp chuyện


trước sau

Trong một khách điếm ở Quân Thiên phủ, lúc này Kế Duyên đang tu hành trên giường. Trong lòng hắn khẽ động, mở mắt nhìn về phía cửa sổ.

Sau khoảng hai nhịp thở, có một đạo lưu quang hiện lên, theo đó Thanh Đằng kiếm bay vào trong phòng. Nó lơ lửng trước người Kế Duyên, hưng phấn kêu vang.

"Ô...ô...n...g..."

Thấy Thanh Đằng kiếm phấn khích như vậy, hắn cũng mỉm cười như trút được gánh nặng, xem chừng đã giết yêu thành công.

“Ừm? Có rắc rối gì không?”

Thanh Đằng kiếm và Kế Duyên tâm ý tương thông. Dù vậy, hắn cũng chỉ cảm nhận được tâm tình của nó, có thể hiểu ý nghĩa đại khái nhưng cũng không rõ ràng chính xác lắm.

“A, đều giải quyết xong rồi?”

"Ô...ô...n...g..."

Thanh Đằng kiếm xoay tròn một cái giống như đang kể công.

“Được, được được, ngươi lợi hại nhất!”

Hắn cũng nở nụ cười. Tuy không biết cụ thể đã phát sinh chuyện gì, nhưng tiên kiếm có linh, cảm nhận về việc có giải quyết được hay không cũng rõ ràng hơn người thường. Vì vậy, có lẽ chuyện này đã ổn rồi.

Nói đến đây, hắn vươn tay nắm chặt lấy Thanh Đằng kiếm, sau đó nhẹ nhàng rút mũi kiếm ra, chăm chú nhìn kỹ. Kế Duyên phát hiện chữ “Chém” vô hình lưu lại đã mờ đi một ít, còn Huyền Hoàng Chi Khí vẫn mơ hồ quấn quanh mũi kiếm như cũ.

“Một kiếm không chém toàn lực?”

Hắn hỏi một câu, nhận ra thân kiếm lại rung động một trận đầy kiêu ngạo. Vậy là một kiếm kia thực sự không dùng hết toàn bộ uy lực rồi.

Hắn ngẫm lại thấy cũng đúng. Lúc trước, có thể bản thân hắn làm hơi quá, khiến cho Huyền Hoàng Chi Khí trong ý cảnh sông núi tiêu hao khá nhiều.

Chẳng qua, việc này cũng có nhiều chỗ tốt cho Thanh Đằng kiếm. Suy cho cùng, hắn cũng không lỗ.

Rốt cuộc, văn hóa Internet của kiếp trước đã khai sáng cho hắn rất nhiều. Không kể là chứng kiến hay là suy đoán thì hiệu quả của Huyền Hoàng chi khí khi hợp với Tiên kiếm, ngoài việc bổ sung phần chất liệu mà lần đầu rèn kiếm này bị thiếu hụt thì còn hàm chứa thêm một biến hóa kỳ diệu nào đó.

Hắn tra kiếm vào vỏ, đặt Thanh Đằng kiếm dựa vào đầu giường. Sau đó, hắn hoạt động giãn gân giãn cốt một chút, nhìn bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ.

“Nên đi ngủ thôi.”

Kế Duyên nằm nghiêng trên giường, lấy tay gối đầu. Vào những lúc hắn hít thở đều có linh vận chi khí thổ nạp, theo đó Ngũ Hành chi khí trong cơ thể cũng lưu chuyển.

Người thường hô hấp đến ngực, quân nhân hô hấp đến bụng. Còn mỗi lần Kế Duyên thổ nạp thì linh vận khí tức lưu chuyển toàn thân, chạy dọc xuống tận đầu ngón chân.

Ngày hôm sau, lúc tiếng gà gáy vang lên, Kế Duyên liền tỉnh dậy. Bởi vì chuyện lo lắng trong lòng được giải quyết, nên đêm qua hắn ngủ một giấc rất ngon lành, cũng ẩn chứa một chút thu hoạch trong tu hành.

“Ha ha, được rồi, ra ngoài thôi!”

Kế Duyên đứng dậy, mặc thêm áo ngoài, treo bao y phục ở đầu giường, rồi bước ra cửa. Qua một đêm yên tĩnh, lúc này Thanh Đằng kiếm cũng lập tức bay lên, thân kiếm vọt tới lơ lửng sau lưng hắn.

“Két ~~~” một tiếng, cửa phòng mở ra. Ở chiếc ghế ngoài cửa, gã sai vặt của khách điếm đã chuẩn bị sẵn một cành liễu, một nắm muối và một khăn vải lau mặt.

Chẳng qua, bây giờ Kế Duyên cũng không dính vết bẩn nào. Ngoài việc hắn muốn vỗ chút nước lên mặt cho tỉnh táo thì cũng không cần phải đánh răng rửa mặt nữa.

Hắn đi tới hộc tủ dưới lầu, đặt tiền thuê phòng vào, rồi đi ra cửa.

Khách điếm Hồng An này chính là nơi hắn từng ở. Lần này đến đây, hắn cũng có ý định thử tìm kiếm hành lý đã mất xem có còn hay không.

Nhưng ba năm đã trôi qua, bao y phục và dù che mưa năm xưa cũng không tìm lại được. Những cái khác không nói, chỉ là hắn có chút tiếc nuối bộ kỳ kinh bằng thẻ tre. Dù sao đó cũng là đồ lão Thành Hoàng tặng, có lẽ nó đã trở thành củi nhóm lửa từ lâu rồi.

Quân Thiên phủ vẫn náo nhiệt như trước. Kế Duyên đi bộ trong thành, ngẫu nhiên có thể ngửi thấy mỗi mùi hoa quế thoang thoảng, cũng không biết cây quế trong sân nhà ai đang nở hoa.

Từ khách điếm, hắn đi về Tây Môn phủ thành. Trên đường đi, hắn mua mười bánh lương khô, một thùng dưa muối bằng trúc và một cây dù. Sau đó, hắn rời khỏi Quân Thiên phủ tiến về phương xa, đầu không ngoảnh lại.

Rời khỏi phủ thành khoảng sáu bảy dặm, hai mắt hắn mở to, quay đầu nhìn lại. Lúc này, ở phía phủ thành, khắp nơi đều có nhân khí đủ màu sắc bốc lên, hội tụ thành đám mây, có tình yêu có oán hận, cũng là những tình huống bình thường của phố phường.

Kế Duyên cười hắc hắc, sau đó liền tăng tốc độ. Dưới chân giống như súc địa, trong miệng cũng ngâm nga một điệu nhạc.

“Đạp ~~~ ca ~~~ mà đi… tìm duyên ~~ thiên hạ ~~ rộn ràng… đều đã qua….”

Sau khi trải qua việc chơi cờ, hắn thường vô tình nhìn cảnh trời đất trong hiện thực để quan tưởng ý cảnh sông núi. Lúc này cũng như vậy. Trên đường đi, hắn không dùng Chướng Nhãn Pháp, thân hình mờ mịt như sương mù, cảm giác tâm cảnh và ý cảnh như hòa vào đất trời.

Vốn dĩ Kế Duyên nghĩ tới việc có nên đến Đức Thắng phủ một chuyến không, nhưng ý niệm này vừa nảy lên thì trong đầu đã nghĩ tới chuyện khác.

Lúc trước, hắn dùng quân cờ trắng cách không giao phong với yêu vật, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cảm ứng khí cơ, hắn đã biết Văn Khí của Doãn
Triệu Tiên đã mạnh lên. Hơn nữa, lúc hắn cảm nhận được tiếng gầm thét uy thế của Thành Hoàng, tất nhiên đó không phải là lão Thành Hoàng huyện Ninh An.

Thời gian rất trùng hợp, lại có Văn Khí, dùng đầu ngón chân thì Kế Duyên cũng đoán được Doãn phu tử nhất định đã đạt cao trung Quế bảng. Nếu như vậy, mùa xuân năm sau, y khẳng định sẽ đến Kinh Kỳ phủ tham gia thi Hội, thậm chí là thi Đình.

Doãn Triệu Tiên ghi tên trên bảng khoa cử, chắc chắn đầu tiên sẽ trở về huyện Ninh An một chuyến. Với tốc độ của một người bình thường, mặc dù có thể đi thuyền, xe ngựa thay vì đi bộ, nhưng nếu y muốn từ huyện Ninh An đi tới Kinh Kỳ Phủ xa xôi thì không biết chừng phải lên đường ngay mới kịp.

Dĩ nhiên, Kế Duyên đã nhận định Đại Trinh chính là một bước quan trọng trong Nhân Đạo đại thế. Và hảo hữu Doãn phu tử cũng là một quân cờ mấu chốt. Trước sau gì hắn cũng phải xem khí tượng của vị vua kia, đã như vậy, hắn liền quyết định năm sau sẽ gặp lại Doãn phu tử ở Kinh Kỳ phủ.

Hơn nữa, hắn có thể tiện đường ghé Thông Thiên Giang. Đời này, bằng hữu thứ hai của Kế Duyên chính là con rồng số một của Thông Thiên Giang, cũng không biết vị Giang Hà chính thần này có ở nhà không.



Hôm nay đã là giữa trưa ngày thứ hai kể từ lúc Kế Duyên rời khỏi Quân Thiên phủ. Ở đường cái phía trước có một vài cỗ xe ngựa đang dừng lại bên một quán trà, cũng có thể xem là nơi nghỉ chân thích hợp cho người đi đường. Từ phía xa, Kế Duyên nhìn không rõ lắm, nhưng có thể nhận ra có bao nhiêu phần nhân khí, cũng biết có bao nhiêu người.

Có lẽ quán trà vừa có rất nhiều vị khách, nên hai chủ quán một già một trẻ có chút bận rộn không kịp nghỉ ngơi. Lúc bước vào quán, hắn thấy bọn họ hết pha trà lại dọn bàn, trên đường đi còn châm lửa vào bếp lò, để việc nấu nước không bị gián đoạn.

“Mời khách quan tìm chỗ ngồi trước, ta sẽ lập tức tới chào ngài!”

Lão giả đang pha trà hét lên một tiếng với hắn.

“Không sao không sao, các ngươi cứ làm việc đi!”

Kế Duyên trả lời xong, nhìn tám bàn lớn trong quán. Cơ bản mỗi bàn đều đã có đầy người ngồi. Bọn họ ăn bánh uống trà, nói chuyện phiếm với nhau. Chỉ còn hai bàn ở phía xa là vẫn còn ghế trống, nên Kế Duyên liền đi qua đó.

Một bàn có hai nữ tử và một đứa bé đang ngồi. Đứa nhỏ dốc ngược chén trà nhỏ, lấy cây đũa gõ “Bang bang bang…” không ngừng lên chén trà. Hai nữ tử cũng ăn bánh uống trà nhưng coi bộ không ngon miệng lắm.

Bên cạnh có một gã nam tử cường tráng, trên bàn còn để một chiếc mũ rộng vành. Kế Duyên không chút suy nghĩ liền bước đến trước bàn của tráng hán.

“Vị huynh đài, không biết tại hạ có thể ngồi ở đây một chút không?”

Gã đã sớm nhìn thấy Kế Duyên, lại thấy hắn thực sự muốn ngồi xuống, mặt không biểu tình trả lời một câu.

"Xin cứ tự nhiên!"

"Đa tạ!"

Hắn chắp tay với tráng hán, rồi dựa chiếc dù vào cạnh bàn, sau đó ngồi đợi chủ quán bước qua đây.

“Nếu tiên sinh không chê có thể uống nước trà này trước.”

Gã đẩy ấm trà của mình về phía trước, chỉ vào chén nhỏ trên bàn, rồi nói với hắn.

“Đúng là có chút khát nước, tại hạ cũng không khách khí!”

Đối mặt với một gã đàn ông vẻ mặt tràn đầy hung dữ, Kế Duyên tự nhiên không có áp lực gì. Hắn cầm chén nhỏ, nhấc ấm trà rót cho mình một ly.

“Ha ha ha… Tiên sinh thật tiêu sái, chẳng giống một người đọc sách bình thường chút nào. Ngài từ đường cái nơi xa đi tới, cũng không đi xe ngựa, ngài không thấy mệt sao?”

Tuy giọng điệu nói chuyện của gã bình thản, nhưng lời này vào tai Kế Duyên lại nghe ra ý nghĩa khác.

Hắn quay đầu nhìn bàn bên cạnh. Ngoại trừ đứa bé vẫn đang không ngừng gõ ‘bang bang’, hai người mặc trang phục nữ tử cũng đang nhìn về phía hắn. Trong mơ hồ, hắn cảm thấy có chút quen thuộc.

Hơn nữa, dường như những lời này của tráng hán đã dẫn động gì đó, khiến hắn cảm thấy khí cơ của rất nhiều người trong quán trà cũng có biến hóa.

‘Thật sự là thấy quỷ rồi. Kế mỗ chỉ muốn uống chén trà thôi, vậy mà còn gặp chuyện gì nữa đây?’

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện