Bỗng nhiên, Ngụy Vô Úy nhớ lại cuộc nói chuyện với lão thái gia lúc gã được chọn vào vị trí tân gia chủ.
Lúc ấy lão thái gia hỏi: “Có biết tại sao lại là con không?”
Ngụy Vô Úy trả lời chẳng biết xấu hổ: “Đương nhiên là do con tài trí cao siêu, bác học đa tài, võ công cao cường. Hơn nữa, không ai biết con là người luyện võ, văn võ song toàn túc trí đa mưu lại biết ẩn nhẫn, tỏ ra yếu thế. Ngài không chọn con thì còn biết chọn ai?”
“Ha ha ha ha ha ha… Tất nhiên những cái đó là điều kiện cơ bản, nhưng thực ra còn có một nguyên nhân lớn nhất!”
"Nguyên nhân gì ạ?"
Lúc ấy, lão thái gia nhìn chăm chú Ngụy Vô Úy nói: “Số con tốt!”
Bây giờ hồi tưởng lại, Ngụy Vô Úy chỉ cảm thấy lão thái gia nói quá đúng, con mẹ nó chứ, số của mình quá tốt!
Hiện tại, ở trong sân, Ngụy Vô Úy vẫn còn kích động. Kế Duyên thì cẩn thận quan sát ngọc bội kia. Linh khí lượn một vòng trong khối Lam Ngọc, sau đó quay về đầu ngón tay hắn. Ánh sáng trên ngọc bội cũng dần ảm đạm rồi trở lại bình thường.
‘Quả nhiên là bên trong có chút môn đạo!’
Lúc vừa mới cầm lên, hắn rõ ràng cảm giác được bên trong ngọc bộ này còn có chút gì đó mà hắn nhìn không thấu. Có lẽ thứ này giống với “cấm chế” được ghi lại trong tiểu thuyết ở kiếp trước.
Không chỉ như vậy, bởi vì có một ít linh khí bị ngọc bội hấp thu nên Kế Duyên lập tức mượn cơ hội này cảm ứng một phen. Hắn có thể cảm nhận được dường như có một lực hút yếu ớt hướng về phía Ngụy Vô Úy.
Như vậy xem ra, cho dù có người đoạt lấy khối Lam Ngọc này thì cũng chưa chắc giành được Tiên Duyên. Có điều hắn không biết tên áo đen hôm qua có biện pháp khác hay là y căn bản không biết nguồn gốc chuyện này.
‘Dù sao cũng không liên quan đến ta!’
Nghĩ tới đây, Kế Duyên nở nụ cười, trả ngọc bội lại cho Ngụy Vô Úy. Gã cẩn thận đưa hai tay ra đón, nhẹ nhàng lau qua ngọc bội, rồi chăm chú nhìn ngắm.
Kế Duyên xem xong lại bắt đầu đánh cờ. Ngụy Vô Úy thấy vậy, mồm miệng khô đắng nhưng vẫn thận trọng hỏi dò:
“Kế tiên sinh, Ngọc Hoài Sơn là nơi nào vậy? Chẳng lẽ,…chẳng lẽ là nơi ở của Tiên gia sao?”
Thật ra lúc này trong lòng Ngụy Vô Úy đã có thể khẳng định, Kế Duyên chắc chắn không chỉ đơn giản là một cao nhân ẩn sĩ bình thường, thậm chí có khả năng hắn chính là Tiên Nhân. Nhưng gã cũng không dám nói toạc ra, chỉ hỏi đến chuyện nhà mình.
Đối mặt với ba người đang dựng tai hóng chuyện trong sân, Kế Duyên cũng cảm thấy buồn cười. Chẳng qua đối với chuyện này, biết chính là biết, mà không biết chính là không biết. Hắn có muốn cũng chẳng biết đến đâu mà nói, hơn nữa hắn cũng không muốn ra vẻ giỏi giang làm gì.
“Rốt cuộc Ngọc Hoài Sơn như thế nào thì ta cũng chưa từng thấy. Về phần tiên nhân, đối với phàm phu tục tử chúng ta mà nói thì chắc là có.”
Ngụy Vô Úy cố gắng giữ cho bản thân gã không quá kích động, lại nhỏ giọng hỏi thăm đầy mong đợi:
“Không biết Ngụy gia ta phải làm thế nào mới có thể nhờ vào ngọc bội này tìm được Tiên Duyên, kính xin tiên sinh chỉ dạy ta!!”
Câu này đã hỏi đúng điểm quan trọng. Nhưng vốn bản thân Kế Duyên cũng mù tịt, chỉ có Thành Hoàng huyện Ninh An kia hiểu rõ thôi.
“Ngụy tiên sinh, Kế mỗ cũng chỉ là một phàm phu tục tử không hơn không kém. Có điều tầm mắt ta rộng hơn người thường một chút thôi. Về phần Ngọc Hoài Sơn kia ở nơi nào, ha ha… Kế mỗ cũng không biết!”
Kế Duyên cười khẽ, hạ một quân cờ xuống. Ngụy Vô Úy thấy vậy thì không biết làm sao.
“Ta chỉ nghe nói Ngọc Hoài Sơn kia nằm ở Kê Châu, có thể là phía bắc. Kế mỗ chỉ nói vậy thôi. Ngụy tiên sinh tự thu xếp cho ổn thỏa đi!”
Nói xong, Kế Duyên cũng không muốn để ý tới Ngụy Vô Úy nữa. Dù sao thì hắn cũng không còn gì để nói. Hắn còn muốn tự mình đi đến Ngọc Hoài Sơn nhìn xem một chút đấy.
‘Ai. Thực hâm mộ loại phúc khí tổ tiên ban cho này quá. Ai bảo đời này ta không có một phụ thân tốt chứ!’
Ngụy Vô Úy không phải loại người không biết tốt xấu. Vị Kế tiên sinh này hiển nhiên đã nói cho gã biết một vài điều ẩn ý. Nếu gã còn không biết dừng lại, nói không chừng sẽ làm cao nhân nổi giận.
Ngụy Vô Úy đứng lên, lùi lại hai bước. Gã đứng thẳng lưng, chắp tay, cung kính khom lưng cúi người nói:
“Kế tiên sinh, ân tình hôm nay ngài ban cho, Ngụy gia ta suốt đời không quên. Nếu ngày nào đó ngài có việc cần dùng tới Ngụy mỗ, xin cứ việc phân phó. Chỉ cần ngài nói rõ thân phận, Ngụy thị phủ Đức Thắng nhất định dốc hết toàn lực!”
Suy nghĩ một chút, Ngụy Vô Úy cởi khối phỉ thúy bên hông, đặt lên bàn.
“Đây là tín vật! Mời Kế tiên sinh nhận lấy. Lúc ngài gặp khó khăn cũng có thể đổi lấy ít bạc!”
Đoạn họ Ngụy hành lễ với Kế Duyên, rồi đặt ngọc bội phỉ thúy xuống. Gã cũng lễ phép chắp tay với Doãn phu tử. Sau đó gã khấp khởi mừng thầm bước ra khỏi Cư An Tiểu Các, vẫn không quên khép cửa lại.
Ngụy Vô Úy ra đến bên ngoài thì tâm tình kích động rốt cuộc cũng không áp chế được, tim đập thình thịch. Gã vừa đi vừa chạy, mãi tới cửa phường Thiên Ngưu thì mới dừng lại xoa ngực để bình tĩnh lại. Lúc này, gã lại biến thành một thương nhân phúc hậu ổn trọng.
Ngoại trừ thân tín trong nhà, Ngụy Vô Úy không định nói chuyện ngày hôm nay cho bất kỳ ai, càng không có chuyện rêu rao khắp nơi.
Nếu Kế tiên sinh nói đi nói lại rằng hắn là một “phàm phu tục tử”, tức hắn đang nói thẳng cho Ngụy Vô Úy biết rằng hắn không muốn bị quấy rầy. Gã tự nhiên biết mình phải làm gì, nếu không chuyện tốt trở thành chuyện xấu, thiện duyên biến thành ác duyên thì không tốt lắm.
…
Ở trong sân Cư An Tiểu Các, đợi Ngụy Vô Úy rời đi, Doãn Thanh mới tò mò hỏi Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, thật sự là ngài không biết Ngọc Hoài Sơn ở đâu sao? Con còn chưa thấy thần tiên tròn méo ra sao nữa!”
“Đúng vậy, ta cũng muốn gặp được thần tiên một lần đây, mong rằng cùng ta tưởng tượng không quá khác. Về phần ta có biết chuyện về Ngọc Hoài Sơn hay không, Tiểu Doãn Thanh, con đã thấy ta nói dối bao giờ chưa?”
Kế Duyên vừa lấy bánh ngọt trong hộp cơm đặt lên bàn đá, vừa cười đùa hỏi tiểu Doãn Thanh.
“Thế nhưng con mới quen Kế tiên sinh vài tháng thôi, trước đây Kế tiên sinh có nói dối không thì con không biết!”
“Thanh nhi!!”
Nghe lời này, Doãn Triệu Tiên giật nảy mình. Thằng ranh con này cái gì cũng dám nói.
“Ha ha ha ha … Tiểu Doãn Thanh nói đúng rồi, ta cũng không phải là chưa gạt ai, nhưng việc này thì ta không nói
sai! Còn nữa, trẻ con nói chuyện cũng phải ý tứ, lễ phép nghe chưa. Ta thì không sao, nhưng sau này dù sao con cũng phải đi ra ngoài, cho nên con phải cẩn thận họa từ miệng mà ra đấy!”
Doãn Thanh đáng yêu thật đấy, nhưng cũng không thể để cho nó trở thành một đứa đầu gấu được.
“Kế tiên sinh nói rất đúng. Đứa nhỏ này vẫn cần uốn nắn hơn nữa. Không hành động vô lễ, không nói lời tổn thương.”
Nghe lời này, Kế Duyên trịnh trọng gật đầu, hiếm khi mà hắn nghiêm túc tán thành cách dạy con của Doãn phu tử.
“Doãn phu tử nói rất đúng. Thế giới bên ngoài đâu yên bình như huyện Ninh An. Chợ búa, giang hồ hay quan trường cũng vậy, chỗ nào cũng khả năng chạm mặt đám đầu trâu mặt ngựa, không thể không cẩn thận!”
‘Tiểu tử nhà ngươi còn dám hờn dỗi với ta. Tiên sinh như ta rộng lượng thì rộng lượng đấy, nhưng ta mà chỉnh ai thì cũng không vừa đâu!’
Kế Duyên xấu bụng nghĩ. Sau đó hắn lại điềm nhiên như không có việc gì nói với thằng nhóc:
“Chà, bánh ngọt của trà lâu gần miếu Thành Hoàng đây, đừng lãng phí, các ngươi cùng ăn đi!”
“Cung kính không bằng tuân lệnh!”
Doãn Triệu Tiên cũng không khách khí nữa, bắt đầu ăn bánh với Kế Duyên. Không thèm để ý đến tên nhóc Doãn Thanh đang trưng lên khuôn mặt nhăn nhó, uất ức nhìn phụ thân. Quả thực cậu cảm thấy hơi tủi thân một chút.
Một điểm ở Doãn Triệu Tiên mà Kế Duyên rất thích chính là mặc dù vừa phát sinh chuyện kỳ lạ như vậy, nhưng gã chỉ kinh ngạc trong chốc lát, rồi sau đó gã lại có thể nói chuyện, đánh cờ và ăn bánh ngọt với mình như chẳng có gì. Đối với người thường thì e là sẽ có dục vọng và khát khao được biết nhiều chuyện hơn nữa. Vậy mà gã có thể giữ vững nguyên tắc, tự kiềm chế bản thân như vậy.
Quả là đáng quý, Kế Duyên cảm thấy chuyện này còn khó hơn việc giữ cho mình thanh tâm quả dục (*), không màng danh lợi nữa. Đây cũng là nguyên nhân hắn thấy mình học được không ít từ Doãn Triệu Tiên.
Kế Duyên và Doãn Triệu Tiên vừa ăn bánh ngọt vừa đánh cờ cho đến lúc hoàng hôn. Hai bên có thắng có bại. Một người thì lòng tin tăng mạnh, một người thì nghĩ rằng đối phương đang nhường cho mình chút thể diện. Ai cũng thấy thoải mái trong lòng.
Ván cờ cuối cùng kết thúc. Hai người tự mình thu lại quân cờ. Ở bên cạnh, Doãn Thanh cũng phụ một tay, khi thu cờ trắng, lúc lại nhặt cờ đen.
“Doãn phu tử, vài ngày nữa ta sẽ đi khỏi huyện Ninh An rồi!”
Đêm qua khi hắn biết được tin tức liên quan đến Kiếm Ý Thiếp, đến sáng nay lại mò ra bí mật của Kiếm Ý Thiếp, thì hắn đã nghĩ đến chuyện này rồi. Phần mộ của Tả đại hiệp kia chắc chắn ở rất xa. Hiện tại Kế Duyên chỉ là nói trước một tiếng thôi.
Nghe vậy, Doãn Triệu Tiên vốn đang nhặt quân cờ cũng thoáng sững người. Những lời này của Kế Duyên quá bất ngờ.
Doãn Thanh nghe xong cũng đang định nói chen vào thì bị Doãn Triệu Tiên trừng mắt, lời chưa ra đã nghẹn lại.
“Khi nào Kế tiên sinh rời đi?”
“Ta cũng chưa rõ, nhanh thì dăm ba ngày, chậm thị sáu bảy ngày nữa!”
Chủ yếu là hắn phải tìm hiểu kỹ càng bản đồ của tất cả các châu các phủ thuộc Đại Trinh trước, sau đó còn phải chào tạm biệt Thành Hoàng huyện Ninh An nữa.
Những người ở trong sân im lặng một hồi. Doãn Thanh ủ rũ nhoài người trên bàn đá. Doãn Triệu Tiên đặt hai quân cờ trắng cuối cùng vào trong hộp, sau đó mới nói.
“Doãn mỗ biết Kế tiên sinh không phải là người thường. Tất nhiên ngài có lí do chính đáng mới rời đi. Doãn mỗ cũng không tiện hỏi nhiều. Khi nào ngài rời đi, cứ báo cho ta một tiếng, ta xin tiễn tiên sinh một đoạn đường. Nếu ngài không tiện, thì ta cũng chỉ có thể chúc tiên sinh lên đường thuận buồm xuôi gió!”
“Được, đa tạ ý tốt của Doãn phu tử!”
Kế Duyên cũng chắp tay cười, lại xoa đầu Doãn Thanh đang ỉu xìu.
Dường như Kế Duyên nghĩ tới cái gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn cây táo trong sân, cảm thán một câu:
“Mùa táo năm nay, chỉ sợ ta không được ăn quả nào rồi. Đến lúc đó nhờ Doãn phu tử và Tiểu Doãn Thanh sang đây hái rồi chia cho hàng xóm láng giềng cùng ăn!”
“Doãn mỗ nhất định sẽ làm vậy, xin yên tâm!”
Khi Doãn Triệu Tiên trả lời xong thì gã cũng nhìn lên cây táo. Hai người vậy mà không thi lễ hoàn lễ như ngày thường.
Chuyện phiếm thêm đôi ba câu, hai cha con Doãn gia cũng không hào hứng lắm. Với lại lúc này cũng đã đến giờ cơm, hai người cũng cáo từ rồi ra về.
Đợi hai cha con Doãn gia đi rồi, Kế Duyên lại làm việc và nghỉ ngơi như thường lệ. Hắn đi ra ngoài ăn cơm rồi về nhà tu luyện, xong xuôi thì về phòng ngủ.
…
Ban đêm, hoa táo trong sân khô đi rồi rơi rụng xuống đất. Đầu cành cây, những quả táo xanh dần dần lớn lên. Đến khi bình minh sắp lên, lá táo trên cây đã hơi úa hơn một chút, nhưng những quả táo cũng theo đó mà trĩu nặng hơn.
Sáng sớm, Kế Duyên thức dậy mở cửa phòng. Cảnh tượng trước mắt làm cho hắn sững sờ. Kế Duyên nhìn cây táo thật lâu, sau đó mới cảm thán nói:
“Gió thu tới một đêm thôi
Đầy vườn táo ngọt đợi người hái ăn!
Cảm ơn nhiều lắm!”
- ------
(*) Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn luôn thanh sạch, đè nén dục vọng