"Tách tách tách tách tách tách...."
Tiếng sấm sét khiến cho bát hoa lớn đựng thịt giò trên bàn lắc lư không thôi. Một hồi lâu sau, trong căn phòng yên tĩnh mới có tiếng động phát ra, nhưng giờ đây chẳng ai dám nói về chuyện yêu quái nữa.
Chuyện xưa có nói “ban ngày không nói người, ban đêm không kể quỷ”. Bây giờ, một nhà lão trưởng thôn cũng đang kiêng kị điều này.
Ngưu Khuê Sơn kéo dài hơn hai trăm dặm, vượt ra khỏi ranh giới của Đức Thắng phủ, vắt ngang qua Định Nguyên phủ, tiếp giáp với Thiên Việt phủ. Phạm vi của lôi vân trong núi càng lúc càng rộng, một vài tồn tại đặc thù cũng đang chăm chú nhìn về hướng Ngưu Khuê Sơn.
Huyện Ninh An, huyện Bảo Thuận của Đức Thắng phủ, huyện Thành Trạch, huyện Thải Minh Đẳng của Định Nguyên phủ, huyện Đại Khang của Thiên Việt phủ, tất cả Thành Hoàng của các huyện lớn gần Ngưu Khuê Sơn đều hiện ra Kim Thân pháp tướng. Tất cả các vị Thành Hoàng đều xuất hiện ở chỗ cao trên miếu thờ, nhìn về lôi vân cuồn cuộn đang che phủ bầu trời Ngưu Khuê Sơn.
Trong đó, khoảng cách của huyện Ninh An đến trung tâm của lôi vân là gần nhất.
"Ầm đùng đùng..."
Trời đất sáng rõ. Lại có đạo sấm sét uy áp khác thường đánh xuống từ lôi vân, giống như một lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào Ngưu Khuê Sơn.
Trên đỉnh miếu Thành Hoàng huyện Ninh An, lão Thành Hoàng Tống Thế Xương đứng yên, sắc mặt nặng nề, im lặng nhìn Ngưu Khuê Sơn.
"Thành Hoàng đại nhân, trận sấm chớp này không giống những cơn giông bình thường, nói không chừng là thiên địa dị tượng. Trong Ngưu Khuê Sơn, nếu không phải có chí bảo thì chắc chắn đang có chuyện bất thường! Có khi có yêu nghiệt đáng sợ muốn thành đạo cũng nên!"
Chủ quan của Âm Dương ty đứng bên cạnh lo lắng nêu ý kiến với lão Thành Hoàng.
"Đúng vậy, lôi vân này quả thực rất khác thường, cũng có thể là kiếp vân nào đó, nhưng tình huống như vậy thiên uy khó dò a!"
Lúc này, ở phương xa, những con rắn lôi điện như đang nhảy múa, tiếng sấm lớn nhỏ vang rền. Ngay cả những bậc Quỷ thần như bọn họ vẫn cảm thấy áp lực trước những đợt sấm chớp này.
Lão Thành Hoàng vô thức nhìn về một nơi trong huyện thành. Lúc này đã là ban đêm. Vì bị mây đen và mưa lớn ngăn trở nên tầm nhìn rất thấp, nhưng một góc nhỏ trong thành vẫn mơ hồ có linh quang nhàn nhạt đang chớp động.
Nơi đó chính là Cư An Tiểu Các.
"Chẳng qua cũng không cần quá lo lắng. Có vị tiên sinh kia ở huyện Ninh An, hắn cũng thường lên Ngưu Khuê Sơn, nếu trong núi thật sự có vật tà tính nào đó sắp đạt được thành tựu thì làm sao có thể qua mắt được Pháp nhãn của người ấy chứ?"
Võ Phán Quan ở bên cạnh vuốt râu nói.
"Nói không chừng còn có quan hệ với người ấy!"
"Chẳng lẽ là xích hồ kia? Không đúng, đạo hạnh của hồ ly kia còn kém xa lắm."
"Tồn tại như thế làm việc, há chúng ta có thể tự tiện bàn luận sao? Mặc dù người ấy lúc nào cũng phong khinh vân đạm, xử thế điềm tĩnh nhưng chư vị cũng cần cẩn thận lời nói!"
"Ừ, đừng bàn tán nữa."
...
Lúc này, dưới Long Nham Đảo ở phía Đông Nam Bắc Hải, Kế Duyên đang nằm nghỉ ngơi trong khách xá, hai mí mắt hắn không ngừng giật giật. Sau khi suy nghĩ một hồi, trạng thái sơn hà bên trong cơ thể hắn hiện ra một tầng sương mù.
Giờ phút này, hắn như mộng mà không phải mộng. Đây là trạng thái đặc thù đã từng xuất hiện mấy lần trước đây. Trong thoáng chốc, trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng ở Ngưu Khuê Sơn phía Tây Kê Châu.
Ánh mắt như nhìn xuyên thấu sông núi, nhìn thấy cảnh tượng mây đen cuồn cuộn, sấm chớp vang dội ở nơi đó.
Quỷ dị là những địa phương khác ở Ngưu Khuê Sơn, thậm chí là những thôn trấn xung quanh, nơi nào có mây đen bao phủ đều có mưa, duy chỉ có nơi đó là có sấm chớp mà không có hạt mưa nào.
Có tia chớp di động trong tầng mây, một số ở phía dưới, một số ở phía trên, có tia chớp sinh ra từ hư không, nhưng bốn phương tám hướng đều hội tụ ở trung tâm lôi vân, chuẩn bị cho một đợt sấm chớp vặn vẹo.
"Rặc rặc... Ầm..."
Giữa đất trời, ánh sáng màu trắng nổ mạnh. Một tia sét từ đám mây giông trên bầu trời đánh xuống, chớp động, uốn khúc. Trong chốc lát đã đụng vào ngọn núi lớn.
"Gào~~~"
Vào thời khắc tia chớp chiếu sáng thâm sơn, có một tiếng thú gào thét nghênh chiến với bầu trời, giống như hóa thành một mảng ánh sáng âm u phóng về phía tia sét.
"Ầm..."
Vô số lôi điện di chuyển khắp núi rừng, trên vách núi như có những con rắn màu bạc di động.
"Có khí phách. Vậy mà không tránh né lôi kiếp!"
Khi thấy một màn này, trong lòng Kế Duyên cũng hoảng hốt, nhưng cũng tán thưởng không thôi.
Tu hành chính là chuyện nghịch thiên, mà sấm sét là biểu tượng của thiên uy. Những loài thảo mộc cầm thú đều đặc biệt e ngại thiên lôi. Một số tinh quái đã khai mở linh trí đều sẽ theo bản năng tránh né khắp nơi trong những ngày mưa giông. Dường như đó là sự sợ hãi đã khắc sâu vào trong linh hồn.
Mà một khi tinh quái, đặc biệt là những yêu tà sắp tới thời điểm đạt được thành tựu, trên trời thường sẽ dẫn dắt tạo ra giông tố, thậm chí có khi là những cơn giông cực lớn, dường như thiên ý không dung.
Nếu nhượng bộ một chút thì sấm sét kia dù đáng sợ cỡ nào cũng chỉ là thời tiết. Những yêu vật chân chính đều có linh trí không thấp, cũng không cần chịu đựng sấm sét ở thời điểm lôi đình có uy thế lớn nhất. Bọn chúng hoàn toàn có thể tránh né trước để củng cố tu vi, đợi đến lúc tu hành suôn sẻ, khí tức ổn định hơn, lúc ấy lôi kiếp có đánh xuống cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Đến lúc đó, chỉ cần tìm một nơi thích hợp để đón nhận lôi kiếp, như vậy sẽ đảm bảo hơn.
Nhưng Lục Sơn Quân dĩ nhiên không phải như vậy. Kế Duyên hiểu rất rõ con mãnh cọp của mình, thay vì nói nó không biết chừng mực thì không bằng nói nó vô cùng tự tin và kiêu ngạo.
Ngưu Khuê Sơn, tại đài ngắm trăng lần trước Kế Duyên giảng đạo cho Lục Sơn Quân, một con cọp lớn trụi lông đang nằm rạp xuống phiến đá tròn, ngẩng mặt nhìn bầu trời. Trên người con cọp có rất nhiều vết cháy, nhưng thoạt nhìn dường như không ảnh hưởng đến nó chút nào.
Lôi kiếp chân chính đã đánh xuống có ba đạo, đạo sau lại mạnh hơn đạo trước, hơn nữa lôi vân trên bầu trời lại còn đang khuếch đại.
"Ầm đùng đùng..." "Ầm đùng đùng..." "Ầm đùng đùng..."
Giữa không trung không ngừng có những tia chớp nổ vang, lâu lâu lại có một tia sáng đánh lên người mãnh cọp, nhưng nó đều không né tránh. Tuy rằng có chút đau đơn nhưng nó biết rõ khảo nghiệm chân chính sẽ như thế nào, vì vậy một vài đạo sấm sét bình thường cũng chỉ giống như gãi ngứa mà thôi.
"Grào~~~"
Tiếng gầm của mãnh cọp vang vọng nơi sơn dã. Giờ đây cuồng phong ngày càng tàn phá bừa
bãi, tầng mây trên bầu trời cũng càng thêm u ám, trầm trọng. Trên đài ngắm trăng, nó ngẩng đầu nhìn lại, cảm giác như bốn phương tám hướng đang hội tụ về trung tâm.
Vào thời khắc này, dù làn da cháy đen trên người nó vừa ngứa lại vừa đau, Lục Sơn Quân cũng không mảy may quan tâm nhiều như vậy.
"Ầm á... Ầm á..."
Trên bầu trời, mây đen giăng đầy, thỉnh thoảng lại có tiếng sấm sét giữa những đám mây. Tiếng điện lưu vẫn có thể nghe được từ trên mặt đất.
Đồng tử Lục Sơn Quân co lại, bởi vì nó phát hiện trung tâm của sấm sét mơ hồ có một tia huyết sắc, một loại cảm giác khiến tim nó đập thình thịch như muốn vỡ tung ra.
"Trốn trốn..."
Một suy nghĩ không thể kìm lại được hiện ra trong đầu nhưng vẻ mặt con cọp vẫn càng ngày càng dữ tợn, đáng sợ.
"Ôi... Ôi ôi..."
Hai bên khóe miệng mãnh cọp nhếch lên, lộ ra những chiếc răng nanh trắng và hàm răng bén nhọn. Mãnh thú nhe răng nhìn bầu trời đầy đe dọa, móng vuốt sắc bén trên bốn chân cũng hiện ra, da thịt toàn thân như cuộn từng lớp sóng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên một cách hung dữ.
Sau một khắc, bốn móng vuốt của mãnh cọp chậm rãi rời khỏi mặt đất. Một cơn gió cuốn nó bay lên hơn mười trượng, ra khỏi đài ngắm trăng. Vốn dĩ Lục Sơn Quân không biết phi hành, nhưng giờ đây nó vẫn lấy tư thế ngẩng cao đầu đối diện với tia huyết sắc sắp đánh xuống, trong miệng phát ra tiếng gầm mãnh liệt.
"Grào~~~"
"Rắc rắc... Ầm..."
Cùng lúc mãnh cọp gào thét, sấm sét đột nhiên đánh thẳng xuống, trực tiếp xuyên qua hắc phong quấn quanh mãnh cọp, đánh trúng vào người nó.
"Ầm ầm..."
Tia sấm sét màu huyết sắc nện mãnh cọp trở phiến đá. Vô cùng vô tận lôi điện bao trùm toàn bộ đài ngắm trăng.
Ngay sau đó, lại có một đạo tia chớp màu huyết sắc khác đánh xuống, bổ đôi phiến đá mà mãnh hổ đang dừng chân.
"Rặc rặc.... Ầm đùng đùng..."
"Ngao...."
Lục Sơn Quân phát ra tiếng kêu thảm thiết, đau đớn đến cực điểm.
Giờ đây, toàn bộ dã thú trong Ngưu Khuê Sơn đều co lại vào hang ổ, vô số động vật đều cố gắng trốn đến nơi có thể che mưa che gió, run rẩy đối mặt với thiên uy lôi đình.
Hồ Vân cũng co ro trong huyệt động hồ ly của mình. Huyệt động của nó nằm ở sườn núi của một ngọn núi cao, ngoại trừ khu vực trung tâm khá ấm áp, nơi này còn có hai cái cửa động lớn nhỏ một trước một sau. Một cái hướng về phía huyện Ninh An, một cái hướng về phía thâm sơn cùng cốc của Ngưu Khuê Sơn.
Hiện tại, Hồ Vân đang đứng ngay cửa động nhìn về chỗ sâu trong Ngưu Khuê Sơn, lo lắng nhìn sấm sét đổ xuống. Với thị giác của nó thì không thể nhìn ra tia sấm sét huyết sắc kia, mà thoạt nhìn chỉ có những lôi điện bình thường mà thôi.
"Sơn Quân ơi Sơn Quân à, ngươi đừng gặp chuyện gì không may nha. Tiên sinh không có ở đây, ngươi mà xảy ra chuyện thì ai cứu được ngươi chứ!"
"Ngao...."
Tiếng kêu thảm thiết của mãnh cọp lại truyền đến khiến Hồ Vân sợ tới mức run rẩy. Bộ lông màu đỏ cũng xù hết cả lên.
...
Bay ra khỏi đài ngắm trăng, Lục Sơn Quân nằm nhoài người trên tảng đá lớn. Khuôn mặt nó cháy sém, trên người cũng chẳng còn mấy miếng da lành lặn. Theo hồ quang điện trên thân, vài chỗ da còn tróc ra một chút. Có lẽ thân thể nó cũng đang run rẩy, từng dòng máu đang chảy ra từ miệng vết thương. Khắp nơi là một cảnh tượng hoang tàn.
"Ôi... Ôi... Ôi ôi ôi..."
Một nửa bờ môi của Lục Sơn Quân đã hóa thành than cũng tróc ra, vì vậy răng nanh lộ hẳn ra ngoài. Nó chống chân trước lên, lại nhìn về phía đỉnh đầu. Từng lớp da cháy sém và máu tươi đang bong ra, bên trong ngoại trừ huyết nhục còn có những vằn sâu hơn. Lông mày cọp rõ ràng cũng mảnh hơn, lỗ mũi đã hẹp lại càng hẹp hơn...
Trên bầu trời, đạo sấm sét chính thức thứ sáu đang nổi lên, không ngừng vặn vẹo biến hóa trong mắt Lục Sơn Quân. Màu sắc rõ ràng đã có thay đổi, giống như màu xanh, cũng giống như màu đỏ...
"Mặc dù ta đánh giá sai uy lực của lôi kiếp nhà ngươi, mặc dù ngày hôm nay Lục Sơn Quân ta chết ở đây... ta cũng sẽ không, sẽ không làm mất mặt sư tôn đâu..."
Thân thể mãnh cọp run lên, đứng dậy một cách khó khăn, phủi những vết máu trên người xuống.
Rõ ràng đã lãnh hội được đạo ảo diệu, rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa thôi, Lục Sơn Quân có chút không cam lòng. Nhưng nhìn lên lôi kiếp trên bầu trời, một loại cảm giác không thể né tránh lại càng mãnh liệt, dù có trốn về động quật cũng chẳng ăn thua.
"Sáng sớm nghe đạo, buổi chiều có chết cũng được... Ôi..."
Cả người mãnh cọp thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám mây trên bầu trời. Yêu khí còn sót lại toàn thân sôi trào, khí thế đã đạt đến đỉnh phong khi lịch kiếp. Không phải tiếng cọp gầm, không phải là những tiếng kêu mãnh liệt, mà là một tiếng gào thật to hướng về bầu trời.
"Thay ân sư của ta hỏi trời xanh, người điều khiển lôi là ai?
"...Người điều khiển lôi là ai?"
"... Là ai?"
Tiếng gầm gừ của Lục Sơn Quân vang vọng khắp Ngưu Khuê Sơn, quanh quẩn trong trời đất.