Tuy rằng phần mộ ở nơi này có thể thông với Âm trạch âm phủ ở một mức độ nào đó nhưng chỉ giới hạn trong việc tiếp nhận cúng tế của người thân hoặc đời con cháu.
Đương nhiên, Lục Sơn Quân không có khả năng thờ cúng Đổng Tất Thành ở nơi này.
Hơn nữa, lúc làm lễ cúng, đối phương cũng chỉ có thể nghe được một ít chuyện từ một phía mà thôi, nếu muốn nói nhiều hơn thì vẫn phải mặt đối mặt mới được.
Lục Sơn Quân buổn rầu trước bia mộ của Đổng Tất Thành cả buổi, sau đó mới rời đi.
Lúc này, Kế Duyên cũng không biết liệu y có nghĩ ra được cách xử lý nào phù hợp hay không.
Lục Sơn Quân vừa đi, một làn sương mù nhàn nhạt đến trước phần mộ kia, cuối cùng hiện ra thân thể của Kế Duyên.
Hắn nhìn tấm bia bằng đá, trên đó viết "Mộ của ái tử Đổng Tất Thành".
Người lập bia không ghi tên, chắc hẳn là cha mẹ của gã.
Hắn nhìn quanh, nơi đây vẫn có một ít giấy vàng mã và mấy cái chén dĩa đang đựng những cống phẩm mốc meo, còn mấy miếng thịt có lẽ đã bị dã thú mang đi rồi.
"Ài, người đầu bạc tiễn người đầu xanh...."
Cảm thán một câu, Kế Duyên biến mất tại chỗ, sau đó lại xuất hiện ở trong phủ thành Lao Dương phủ.
Dù Lục Sơn Quân có lợi hại hơn nữa thì cũng chẳng có cách nào im hơi lặng tiếng xông qua Quỷ môn quan cả.
Ngược lại, Kế Duyên cũng có chút mặt mũi trước những quỷ thần Đại Trinh, ít nhất là ở bên trong Âm Ti của một phủ thành như nơi đây.
Nếu hắn nói ra thân phận của mình thì muốn dẫn ai đó đi vào chắc chắn không thành vấn đề.
Nhưng lúc trước hắn mới nói mình có việc phải rời đi, bây giờ còn chưa tới mấy ngày mà đã nhảy ra hỗ trợ thì chẳng khác nào nói với Lục Sơn Quân: "Sư phụ ta đây vẫn đi theo ngươi".
Chuyện này khiến cho hắn có chút dở khóc dở cười.
Đương nhiên, tuy hắn sợ mất mặt nhưng nếu Lục Sơn Quân thật sự làm không được thì hắn vẫn sẽ giúp đỡ.
Ngoại trừ việc hắn mua một ít bánh bột ngô ở trong thành mang theo, sau khi chứng kiến phần mộ của Đổng Tất Thành, cứ nghĩ đến việc này lại khiến Kế Duyên tâm huyết dâng trào nên quyết định đi tới một nơi khá đặc biệt.
Trên một con đường ở phường Miếu Ti trong phủ thành Lao Dương phủ, Kế Duyên đang chậm rãi tiến về phía trước.
Con đường này có chút đặc thù, người tới ngươi lui khá đông nhưng lại không ồn ào lắm, mọi người đều nói chuyện tương đối nhỏ nhẹ.
Bởi vì trên con đường này có khá nhiều cửa hàng đặc biệt, bách tính dân gian gọi là "Hung tứ", cũng chính là cửa hàng quan tài, cửa hàng giấy cúng...!nói chung là các cửa hàng kinh doanh linh cữu và việc mai táng tang lễ.
Kế Duyên chầm chậm sải bước trên đường phố, ánh mắt hết nhìn trái lại nhìn phải, sau đó xác định được một cửa tiệm dường như không có vị khách nào.
Cửa hàng này rất bình thường.
Vì thị lực kém nên hắn không nhìn ra nơi này có mấy thứ như chiêu bài hay gì không, chỉ biết đây là một cửa hàng bán giấy cúng.
Lão bản của cửa hàng là một ông lão có bộ râu hoa râm, mắt hí, làn da đen nhẻm, nếp nhăn túm lại với nhau, chẳng biết có phải đang cười hay không.
Thời tiết đã vào mùa hạ mà lão vẫn còn mặc mấy lớp áo, đang ngồi gẩy bàn tính cạch cạch.
Hắn nhẹ nhàng bước vào cửa hàng, ngắm nhìn bốn phía.
Trong cửa hàng này có hàng mã hình người giấy, hình xe, hình giường, cũng không thiếu các loại tiền giấy.
Trong cả hai kiếp người, đây là lần đầu tiên Kế Duyên tiến vào một cửa hàng như vậy.
Hắn cũng có chút tò mò, đến gần đống tiền giấy, rồi lấy một tờ ra sờ thử.
Tờ giấy trắng được cắt xén thành một hình ngoài tròn trong vuông.
Hắn đưa lại gần mắt nhìn cho kỹ, mơ hồ có thể nhìn thấy chữ in "Âm dương thông bảo", thoạt nhìn cao cấp hơn mấy loại do những gia đình bình thường tự cắt rất nhiều.
Kế Duyên nhìn quanh một hồi lâu, lão bản lúc này vô tình ngẩng đầu mới phát hiện ra có người trong tiệm.
"Ấy ấy ấy, khách quan không nên đụng loạn đồ của bổn tiệm.
Đây đều được thợ thủ công chế tác tỉ mỉ, thật sự là giấy đấy, không chịu được lăn qua lăn lại vậy đâu.
Ngài mà làm hư thì phải bồi thường đó!"
Kế Duyên nhìn lão, gật đầu nói.
"Đa tạ đã nhắc nhở.
Kế mỗ tất nhiên sẽ nhẹ tay."
Chủ tiệm buông bàn tính, đứng lên đi ra khỏi quầy.
Khi đến bên cạnh Kế Duyên, lão ghé mắt nhìn xem.
Người trước mắt tuy chỉ mặc áo bào trắng mộc mạc nhưng khí chất nhã nhặn không tầm thường.
Hơn nữa trên đầu còn có một cây trâm ngọc sáng long lánh trơn bóng, chắc hẳn không phải là đồ rẻ tiền.
Chủ quán lập tức thay đổi nét mặt, cười rộ lên khiến những nếp nhăn lại càng hằn sâu.
"Ách, trong nhà khách quan có tang nên đến đây mua đồ ư?"
"Cũng không phải, chỉ muốn đưa ít đồ cho một người quen cũ đã khuất, Âm ti quỷ thành cũng không tiện mang theo nên tới nơi này nhìn xem."
Lão đầu bước tới trước mặt hắn, cười nói.
"Vậy khách quan chọn đúng nơi rồi.
Những thứ ta có ở đây đều được chế tác khéo léo nhất ở Lao Dương phủ này.
Ngài nhìn người giấy đi, ngũ quan đoan chính, biểu cảm điềm tĩnh, màu đỏ này đều là son phấn bột nước chính hiệu đấy, còn có mùi thơm nữa!"
Với kinh nghiệm của Kế Duyên, thực ra những người tu hành chân chính của Tu hành giới chưa hẳn đã hiểu về mấy việc nhỏ liên quan đến Âm phủ, nhưng thường mấy người buôn bán có quan hệ mật thiết lại biết khá nhiều.
Kế Duyên nghe qua liền có thể phân biệt thật giả, vì vậy cũng dò hỏi.
"Chủ tiệm, người âm phủ dùng mấy thứ này như thế nào, làm sao người ta nhận được?"
Lão đầu nhìn Kế Duyên, mấy vị đại tiên sinh nho nhã này có lẽ đầy bụng kinh luân nhưng lại ít hiểu biết về phong tục dân gian.
"Có lẽ tiên sinh không biết, cửa hàng của ta nổi danh vì những đồ vật tinh xảo ở đây đều được mời pháp sư có chuyên môn tới đây làm phép.
Đồ tốt mới có thể đến âm phủ, ngài cứ nghe ta nói..."
Chủ quán bắt đầu thao thao bất tuyệt, đại khái những đồ cung phụng này phải được làm phép mới có tác dụng, nếu không sẽ không đến được âm phủ.
Nếu không có pháp sư cao minh thi pháp thì lúc cúng tế phải dựa hoàn toàn vào nguyện lực của người thân.
Khi bọn họ thật lòng thương tiếc thì đồ vật cũng sẽ có chút tác dụng.
Còn nếu người nhà chỉ chạy theo hình thức, dù vật kia tinh xảo đến đâu cũng không đến được dưới kia.
"Nghe nói mấy thứ có pháp lực, ví dụ như tờ giấy được pháp sư có năng lực gia trì thì tiền giấy ấy sẽ trở thành pháp tiền, đốt cho ai cũng dùng được.
Người thân ở âm phủ dùng những pháp tiền có chứa pháp lực đó, muốn làm gì cũng được!"
Chưởng quầy nói một hơi, ngụ ý rằng đồ vật trong cửa tiệm của mình không những đẹp đẽ mà còn trân quý.
Kế Duyên lắng nghe rất nhiệt tình, thậm chí có thể cảm giác được bên trong có rất nhiều đạo lý, cũng nhận được một vài gợi ý.
Nhưng nhìn quanh tiệm, hầu như tất cả giấy dùng để chế tác đều không ẩn chứa linh khí và pháp lực.
Vậy cái gọi là pháp sư cao minh thi pháp đúng là lời nói vô căn cứ rồi.
Chủ tiệm cảm thấy Kế Duyên là khách hàng lớn, hơn nữa lại không hiểu về mấy chuyện ma chay, đây đều là những