Kế Duyên nói thêm tất cả những gì bản thân có thể nghĩ ra, cuối cùng nhìn Thanh Tùng đạo nhân mà nói:
“Thế nào, đạo trưởng có nắm chắc đôi phần không?”
Thanh Tùng đạo nhân nhìn Tần Tử Chu rồi liếc sang Kế Duyên, tỏ vẻ xác định.
“Để ta thử xem!”
Nói đến đây, y đột nhiên nhớ ra một việc gì đó, bèn hỏi ngay Kế Duyên.
“Kế tiên sinh, liệu bói toán vật này thì có xảy ra biến cố gì không? Ta chỉ là một người phàm, trong khi ngay cả ngài còn cần ta giúp đỡ.
Ta sợ...”
“Ha ha...!Xem ra Thanh Tùng đạo trưởng vẫn biết quý trọng tính mạng của mình.”
Kế Duyên mỉm cười.
“Đừng lo lắng, sẽ không gặp vấn đề lớn gì đâu.
Cho dù ngươi thật sự tính ra đến chuyện liên quan đến các vị tiên nhân hay cao nhân thì cũng không sao.
Chỉ là tính ra hay không thôi, chứ chẳng có chuyện gì cả.
Đương nhiên, nếu ngươi có thể tính được vài chuyện chạm đến thiên cơ rồi vọt miệng nói ra, hoặc đơn giản là bởi vì có đại năng với thần thông cao siêu cố ý nhắm tới, lúc đó mới xảy ra biến cố.
Còn hôm nay, cơ bản là xem bói thế này thì chẳng có vấn đề gì.”
“Ừm...!ừm.”
Tề Tuyên giật mình gật đầu, sau đó lại cẩn thận hỏi một câu:
“Kế tiên sinh, ngài cũng bó tay với trường hợp này à?”
Kế Duyên gật đầu.
Ngoại trừ huyện Ninh An ra, Vân Sơn quan là nơi mà hắn cảm thấy thoải mái nhất khi ở lại.
Tất cả mọi người ở đây, ai cũng là kẻ mà hắn hoàn toàn tin tưởng cả, và đương nhiên sẽ không chịu bất cứ gánh nặng tâm lý gì.
“Cho dù là ta cũng không phải toàn năng.
Người xưa hay nói rằng, nghề nào thợ nấy.
Bàn về quẻ tượng và số học, bản sự của Thanh Tùng đạo trưởng đây rất lợi hại, lợi hại hơn cả ta nữa, thậm chí còn lợi hại hơn rất nhiều vị tiên nhân, thần nhân khác đấy.”
Tần Tử Chu cũng tươi cười, ở bên cạnh khen ngợi.
“Được Kế tiên sinh khích lệ như thế, Tề đạo trưởng có cơ sở để tự hào rồi!”
Nghe hai vị cao nhân ở cạnh bên khen ngợi, vị Thanh Tùng đạo nhân vốn đã cao tuổi đây cũng phải mắc cở vì những lời có cánh này, chỉ biết vò đầu bứt tai bối rối.
“Vậy thì, ta bắt đầu gieo quẻ nhé?”
“Mời đạo trưởng!”
Gật đầu nhẹ một cái, Thanh Tùng đạo nhân bắt đầu điều chỉnh trạng thái của bản thân, lật hai tay lên xuống, sau đó nhẹ nhàng hất về phía trước và phía sau vài lần.
Chuỗi động tác này của y không mang bất kỳ một dạng lực lượng đặc thù nào cả, chỉ có ý nghĩa mang tính chất nghi thức mà thôi.
Sau khi giữ tâm tư an tĩnh trở lại, Thanh Tùng đạo nhìn chằm chằm vào cuộn giấy “Kiếm Ý thiếp”, nhẹ nhàng đảo quanh các góc của vật này.
Bản thân Tề Tuyên không hề biết các pháp thuật ảo diệu, nhưng Kế Duyên có thể nhìn ra y đang “đo đạc” độ dày, chiều dài và chiều rộng của cuộc giấy.
Thậm chí, y còn cân nhắc đến cả trục gỗ của cuộn giấy, trông tựa như một nhà phong thủy đang ngắm nghía một ngôi nhà vậy.
“Căn phòng rộng nửa thước, dài hai thước, bên hông dát gỗ...!Chủ hộ sinh vào giờ Thân một khắc, ngày mồng chín tháng giêng năm Quý Mùi ..
.
“
Thanh Tùng đạo nhân vừa lẩm bẩm, vừa bấm đốt cả hai tay để nhẩm tính và ghi lại thông tin trước đó.
Cũng bằng cách này, hành vi đó sẽ hình thành nên một loại phản xạ có điều kiện, từ đó dẫn dắt đến việc soi ra quẻ bói.
Trong suốt quá trình này, Tần Tử Chu và Kế Duyên vẫn im bặt, không quấy rầy quá trình xem bói của y.
Kế Duyên còn mở rộng Pháp nhãn, nhìn chằm chằm trạng thái của Tề Tuyên lúc này, không để bỏ sót bất cứ một biến hóa nhỏ nhặt nào.
Từ khí thế đến thần thái, sự thay đổi trong suy nghĩ của Thanh Tùng đạo nhân sẽ được phản ánh rõ trong quá trình diễn dịch quẻ bói, tương đương với việc biến động của khí thế.
Sau một thời gian dài, khí thế của Thanh Tùng đạo nhân đột nhiên có sự chuyển biến rõ rệt.
Nhân hỏa khí, hay đúng hơn là toàn bộ khí thế của Thanh Tùng đạo nhân bắt đầu nghiêng về sắc thái tươi sáng hơn, ước chừng sắp có kết quả rồi.
Quả nhiên, Thanh Tùng đạo nhân thì thầm ra vài lời mà bản thân vừa tính được.
“Có rất nhiều chủ hộ chọn nơi có nước để sinh sống.
Đàn hương và mực tàu không thích ánh sáng mạnh, chuyển sang xứ khác để cư trú vào đầu tháng chín năm Giáp Ngọ...!Cơ mà, thế này cũng qua xa rồi...!Kế tiên sinh, có phải ta tính sai rồi không?”
Theo lẽ thường, Thanh Tùng đạo nhân rất tự tin vào sở trường tính toán của mình.
Thế nhưng mà, quỷ bói lần này rất đặc biệt, vì đối tượng cần bói không phải là người, thậm chí không phải là sinh vật bình thường nữa.
Bởi thế, y không dám bảo đảm về kết quả.
Kế Duyên lập tức khoát tay.
“Hẳn là ngươi không tính sai đâu.
Tiếp tục tính toán đi! Đừng sợ! Nếu ra được phương hướng hoặc phạm vi chung, ta có thể tìm thấy nó khi đến gần.”
“Được.”
Thanh Tùng đạo nhân yên tâm để bói tiếp.
Cuối cùng, y bói ra được một vị trí đâu đó cách xe nơi đây mấy vạn dặm, nằm ở Bắc bộ, chếch về hướng Tây.
Tề Tuyên cũng từng dẫn Tề Văn đi khắp mọi nơi tại Đại Trinh, thế nên biết rõ kết quả này chỉ hướng ở đâu đó bên ngoài Đại Trinh rồi.
Về phần địa điểm cụ thể, y cũng không tính ra được.
Tuy nhiên, Kế Duyên rất hài lòng với kết quả tính toán của Thanh Tùng đạo nhân.
Tề Tuyên không chỉ đưa ra phương hướng tương đối và khoảng cách đại khái, mà còn mô tả một số đặc điểm khả quan của môi trường sống mà các “chữ” ấy đang cư ngụ, ví dụ như xung quanh có ao hồ, dòng sông, cây cối và khu vực có người ở.
Nếu phàm nhân nghe đến kết quả này, chắc chắn rất lúng túng.
Nhưng khi Kế Duyên biết được mấy chi tiết này, kết hợp với việc tự bấm đốt ngón tay vài lần để tính về khoảng cách của Kiếm Ý thiếp, hắn tin là mình có cơ hội rất lớn để tìm ra những con “chữ” kia.
Sau khi tính toán xong và tự xác nhận rằng mình không gặp vấn đề nghiêm trọng nào trên cơ thể, Thanh Tùng đạo nhân vẫn không chắc mình vừa tính đúng hay sai.
Theo y, bói toán là một việc rất huyền bí, ít nhiều gì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng liên đới.
Y thường xem bói cho người khác, thỉnh thoảng sẽ ăn một trận đòn sau khi bói xong.
Ấy thế mà lần này bản thân chẳng gặp phải biến cố nào cả, thế nên y chợt cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.
May là Kế Duyên không biết Thanh Tùng đạo nhân nghĩ gì trong đầu.
Nếu để hắn biết, có lẽ ấn tượng của Kế Duyên đối với Tề Tuyên sẽ nhiều thêm một yếu tố, chính là “đam mê ngược đãi”, bên cạnh hình tượng “Quẻ si” ban đầu.
Kế Duyên tập trung tinh thần, chú tâm vào nội dung bói toán của Tề Tuyên.
Từ đó, hắn có thể mường tượng rõ ràng hơn về kết quả bói ấy, thậm chí còn hiển hiện ra một cảm giác hình ảnh mơ hồ trong tâm trí.
Sau khi định thần lại, Kế Duyên đứng dậy, trịnh trọng cúi đầu, chắp tay cảm ơn Thanh Tùng đạo nhân.
“Đa tạ Thanh Tùng đạo trưởng đã giúp đỡ gieo quẻ.
Lần này Kế mỗ đến Vân Sơn quan là quá chính xác rồi!”
Thanh Tùng đạo nhân cũng vội vàng đứng dậy rồi đáp:
“Không dám nhận, không dám nhận! Nếu Kế