Sau khi bày mực ra và cô đọng thành một dòng suối trong, Kế Duyên tự tay mài mực.
Một loại mực tốt không chỉ được phản ánh qua hình thức bên ngoài và mùi thơm, chất lượng của nó còn được dựa theo điểm khác thường hiện ra vào thời điểm này.
Khi mài mực, cảm giác tay vô cùng nhẵn mịn, mực ra cực đều, còn nước trong nghiên mực gần như bị nhuốm đen ngay lập tức.
Hầu như tất cả các con chữ trong “Kiếm Ý Thiếp” đều nửa đứng lên, nhìn chằm chằm vào nghiên mực.
Mài mực mang lại một cảm giác lễ nghi đơn giản, cũng khiến lòng Kế Duyên yên tĩnh hơn.
Loại biến hóa trên ý chí này thậm chí còn ảnh hưởng đến luồng hơi thở xung quanh Kế Duyên, làm cả đám chữ nhỏ cũng rơi vào trạng thái im ắng dị thường.
Mực nước được mài ra trong nghiên giống một vũng suối đen trong veo, chẳng những trong vắt mà còn toát ra mùi thơm thoang thoảng của mực, tinh xảo đến mức không có một chút tì vết.
Nhấc bút, kéo tay áo, chấm mực...!Trong quá trình này, tự bản thân “Kiếm Ý Thiếp” đã “trượt” lên mặt bàn đến trước mặt Kế Duyên.
Ông từ nơi này cũng không phải là người thích vũ văn lộng mặc (ý chỉ người đam mê viết lách, văn chương) nên trong phòng không có tủ sách, cũng chỉ có mỗi một cái bàn tròn nhỏ như vầy.
Thế nhưng lúc này, độ tao nhã của chiếc bàn trà nhỏ trước mặt cũng không kém gì những chiếc bàn chuyên dành cho đọc sách viết chữ.
“Kiếm Ý Thiếp được hình thành bởi Tả Ly, giữ được thần ý đỉnh phong của y, từ đó cũng khiến bản chất tiên thiên của các ngươi bất phàm.
Nhưng Tả Ly rốt cuộc cũng không thực sự là Tả kiếm tiên nên viết chữ với vần điệu nặng nề, kéo dài sự sắc bén, thiếu sự biến hóa trong khi khí phách có thừa...”
Kế Duyên cầm bút lên, đầu bút vẫn cách bản “Kiếm Ý Thiếp” năm thốn.
Hắn nhìn những dòng chữ nhỏ yên lặng bên dưới rồi nói:
“Chữ cũng là một dạng biểu hiện của Đạo.
Thiết họa ngân câu (thư pháp vừa mạnh mẽ, vừa mềm mại) cũng có thể gọt giũa mực, triển khai thần thái.
Ta thấm mực cho các ngươi, các ngươi cũng không thể mãi lo ăn mực.
Trong lúc này, các ngươi phải biết quan sát đến thần ý mà ta tích lũy xuống trong khi viết.
Ta sẽ sử dụng chín loại chữ viết vào một thời điểm thích hợp nào đó trong lúc thấm mực cho các ngươi.
Hôm nay là loại chữ viết đầu tiên.
Nếu có nhóc nào bị phân tâm, ta cũng sẽ không thực hiện lại vì mỗi mình đứa đó, có hiểu chưa?”
Cả “Kiếm Ý Thiếp” đều yên tĩnh hẳn.
Kế Duyên biết, không phải bọn chúng không hiểu hay lơ đễnh, mà thật ra là đang vô cùng nghiêm túc ngay lúc này.
Kế Duyên bèn gật nhẹ, cuối cùng mới hạ bút ngay chữ “Ta” đầu tiên.
[Ta yêu binh khí từ thuở nhỏ, đặc biệt là kiếm, sáu tuổi đạt được một thanh kiếm gỗ...]
Cảm xúc của toàn bộ “Kiếm Ý Thiếp” dần thay đổi theo cuộc đời của Tả Ly, từ ý chí phấn chấn đến tuổi già xế chiều, từ sự phấn khích cùng tâm thần bất định khi bước vào giang hồ đến lúc trải nghiệm nỗi cô đơn tịch liêu vì vô địch.
Tuy nhiên, khi Kế Duyên viết thì hắn cố gắng rút hết tình cảm của Tả Ly ra nhằm thể hiện sự tự thân linh động của từng con chữ.
Tô lại cả quyển thiếp chữ này mất hơn một canh giờ, nhưng trên thực tế tổng thời gian viết cũng không đến một khắc.
Hầu hết thời gian là hắn dùng vào việc mài mực.
Viết xong một lần, hắn dùng vừa vặn mười thỏi mực.
Và khi mài mực, Kế Duyên còn gia trì thêm pháp lực của bản thân hắn và cả khí Huyền Hoàng, thế nên khá là hao tổn tâm thần.
Nhưng kết quả cũng thật mỹ mãn đấy.
Mực trong cả quyển “Kiếm Ý Thiếp” hiện tại sáng ngời rạng rỡ, từng con chữ nhỏ lúc này lại giống như một tu sĩ đang tĩnh tọa, yên lặng ngồi đấy giữa lớp ánh sáng bao phủ bên ngoài.
Một lúc lâu sau, dù vết mực khô dần nhưng hào quang vẫn còn đó.
“Đúng vậy, không hổ là tự linh do trời sinh nha!”
Kế Duyên thầm tán thưởng từ tận đáy lòng.
Hắn cũng rất ưa thích bọn nhỏ này, hơn nữa còn biết rõ ràng hơn sự đặc biệt và thần dị của chúng.
Có rất nhiều từ ngữ được lặp lại trong hơn kém một trăm mười chữ tổng cộng này, nhưng ngay cả khi chúng lặp lại như vậy thì cũng bao hàm linh tính vừa giống nhau, vừa khác nhau.
Tuy chỉ có trên dưới một trăm mười chữ, nhưng Kế Duyên chưa bao giờ là một người tham lam cả.
Có được một trăm mười chữ này, hắn đã cảm thấy may mắn lắm rồi.
Hơn nữa, mặc dù những con chữ này tạo thành “Kiếm Ý Thiếp”, Kế Duyên tin rằng chúng sẽ còn có những biến đổi khác nữa, thậm chí có thể tổ hợp ra vô số loại biến thể nhờ vào sự trợ giúp của bản thân hắn, dựa trên điều kiện tiên quyết là đoàn kết chặt chẽ và tính toàn vẹn của chúng.
Đặt bút lông sói vào giá bút, Kế Duyên duỗi người cho giãn gân giãn cốt, đồng thời ngưng thần tĩnh tu một hồi...
Mặc dù miếu Thổ Địa của Lý Lộng Hương luôn có người đến cúng bái, nhưng thực ra Kế Duyên cảm giác khá là yên tĩnh.
Ở lại đây ba ngày, ngoài việc giúp mấy nhóc chữ đó thấm mực vào ngày đầu tiên, cơ hồ hai ngày sau là hắn cũng khá thư thái, phần lớn đều đi ra ngoài dạo chơi tại huyện Mặc Nguyên.
Là một nơi nổi danh về sản xuất mực, nếu đã đến, dĩ nhiên là Kế Duyên phải du lãm một phen để hiểu rõ quy trình sản xuất chung của nhiều loại mực chất lượng cao.
Đồng thời, hắn còn có cơ hội nghe về lịch sử sản xuất mực ở huyện Mặc Nguyên và đủ các đặc điểm văn hóa đặc sắc khác.
Trong thời điểm này, Thổ Địa công Lý Lộng Hương cũng thường xuyên mang các dạng mực thượng hạng đến cho hắn, bao gồm mực tất yên, mực tùng yên, mực du yên...
Và vào đêm thứ ba, sau khi ông từ và những người làm công quả trong miếu Thổ Địa đều đã nghỉ ngơi, cửa phòng của Kế Duyên lại bị ai đó gõ nhẹ lần nữa.
“Cốc, cốc, cốc...”
Đang đề bút suy diễn về tu hành pháp quyết cho “Thiên Địa Diệu Pháp”, vừa nghe tiếng đập cửa thì hắn đã biết đó là ai.
Nói nhẹ hai chữ “vào đi” xong, Kế Duyên tiếp tục múa bút diễn thư, giữ vững ý cảnh vừa triển khai.
Với một chiếc hộp khá nhỏ trên tay và tay còn lại chống trượng gỗ, Thổ Địa công đẩy cửa bước vào.
Thấy Kế Duyên đang viết chữ, ông ta bèn hành động khẽ khàng hơn, nhẹ nhàng đóng cửa cẩn thận rồi chậm rãi bước đến, hạ giọng nói:
“À à, Kế tiên sinh, tiểu thần đã tìm được một món đồ tốt nên mang đến tặng ngài.”
Mấy ngày nay, Thổ Địa công quả nhiên tìm được rất nhiều mực tốt nhưng vẫn có cảm giác chưa tự hài lòng vì thứ mà mình bỏ ra còn kém hơn đồng pháp tiền kia.
Nhưng hôm nay, cuối cùng ông ta cũng cảm thấy thanh thản hơn một ít.
Đương nhiên, hộp mực trong tay Lý Lộng Hương vẫn chưa thể so sánh với giá trị của đồng pháp tiền ấy, nhưng theo quan niệm của ông ta thì đây là loại mực đứng đầu nhất trong tất cả các loại, thế nên cũng có phần quý trọng hơn.
“Tiên sinh, mời xem!”
Thổ Địa công bước đến cạnh bàn, dâng lên vật báu.
Ngay thời điểm này, Kế Duyên cũng vừa vặn suy tính sai một số chi tiết, khiến ý cảnh tự nhiên thông suốt của cả Diệp pháp chợt trở nên rối loạn.
Thế là hắn tiện tay dừng bút, quay đầu nhìn sang chiếc hộp mà Thổ Địa công đưa lên.
Bên trong hộp có hơn mười thỏi mực với lớp vỏ ngoài cấu tạo bởi một lớp chồng chất các hoa văn hình kim tuyến.
“Đây là?”
“Khặc khặc khặc, tiên sinh có điều không biết.
Đây là loại mực kim hương cực kỳ quý hiếm, hầu như không bao giờ được lưu hành trên thị trường chính thống.
Ngay cả những người giàu có quyền lực cũng khó mà mua được, thậm chí có người còn chưa từng nghe qua!”
“Hóa ra đây chính là mực kim hương!”
Kế Duyên phải bật thốt lên kinh ngạc khi gặp loại mực này.
Hắn đã thăm thú khắp huyện Mặc Nguyên trong hai ngày qua, thế là có cơ hội nghe đến tên mực kim hương từ một người thợ sản