Khi đám khách hành hương lần lượt rời khỏi Đại Lương tự, toàn bộ thanh âm hối hả nhộn nhịp trong chùa cũng dần lắng xuống, vì vậy Đại Lương tự hiếm khi trở nên tĩnh lặng trước lúc hoàng hôn.
Bây giờ, ngôi chùa yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng chim hót.
Điều này cũng làm cho các chúng tăng của Đại Lương tự thở phào nhẹ nhõm.
Hơn nữa, khi cảm nhận được sự an yên lúc này, những tăng nhân có ngộ tính Phật tâm, bất luận là đang ở góc nào của ngôi chùa, đều sẽ nghe được từng trận đạo âm loáng thoáng.
"Kẽo kẹt kẹt...!Phanh."
Cánh cửa chính nặng nề của Đại Lương tự được hai hòa thượng vạm vỡ đẩy mạnh.
Từng tiếng kẽo kẹt vang lên, cuối cùng cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Ở bên trong, hai vị hòa thượng nâng thanh xà ngang khóa kín cửa.
Bên ngoài đã sớm dựng lên một khối mộc bài trầm hương thật lớn, trên đó viết: "Bản tự hôm nay xin miễn lễ Phật tham thiền."
Không ghi thời gian, không có lý do nhưng bên cạnh còn treo một kim bài Phật lệnh.
Đây chính là một khối mộc bài đươc tiên đế nước Đình Lương ban thưởng.
Giống như đợi Đại Lương tự đóng cửa chùa, sau khi tất cả cửa trước cửa sau bị phong bế, ở dưới gốc cây trong hậu viện, thanh âm luận đạo và dị tượng bắt đầu mở rộng.
Từng đợt sương mù trong quanh cảnh mông lung lan ra phạm vi sân nhỏ, thậm chí xuyên qua nội viện, bao phủ khoảng một phần hai diện tích Đại Lương tự.
Trong phạm vi này, càng tiếp cận vị trí luận đạo ở trung tâm sẽ càng cảm nhận được đạo âm và dị tượng càng nhiều, khảo nghiệm đối với người nghe cũng càng lớn.
Giờ phút này, trong các chúng tăng Đại Lương tự, chỉ có một mình Tuệ Đồng hòa thượng có thể miễn cưỡng đứng cách tàng cây không xa.
Những cao nhân Đại Lương tự khác bao gồm cả lão Phương trượng đã sớm không chống đỡ nổi, hoặc là đi ra ngoài hoặc sẽ được những hòa thượng đã phong ấn che đi lỗ tai đi vào mang ra ngoài.
Mà ở ngoại vi, có tăng nhân đi lấy bồ đoàn của mình, cũng có tăng nhân dứt khoát ngồi trên mặt đất.
Tất cả đều chọn khoảng cách phù hợp để tham thiền tĩnh tọa.
Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, bọn họ sẽ chậm rãi dời ra ngoài.
Chỉ có điều, tuy hầu hết khách hành hương đều phối hợp khi được mời ra về nhưng mỗi ngày có quá nhiều người đến Đại Lương tự, tất nhiên cũng sẽ có một số người vừa tò mò vừa có tâm kháng cự.
Nếu bọn họ tự nhận mình có chút bổn sự thì sẽ to gan ở lại, hoặc ký thác phần hiếu kỳ cho người khác để thỏa mãn bản thân.
Hơn một canh giờ sau đó, mặt trời ngả về Tây.
Chung quanh Đại Lương tự được bao phủ trong một mảnh hoàng hôn màu vàng rực rỡ.
Một cái bóng đổ trước miếu được kéo dài thật dài, tầm mắt cũng dâng lên vẻ mờ nhạt.
Tại thời khắc này, có mấy nam tử thân thủ nhẹ nhàng từ phía xa lặng lẽ tiếp cận khu vực chợ phiên sớm đã vắng bóng người bên ngoài ngôi chùa.
Nơi đây tuy không có các chủ quán và người trong thành trấn đi dạo nhưng vẫn có rất nhiều lều vải và quầy hàng được dựng lên.
Mấy người này lặng lẽ đi đến bên ngoài một cái lều, ngồi xổm xuống, giấu mình sau tấm lều vải, những cái bàn và băng ghế.
Từ vị trí này, bọn họ có thể nhìn khu kiến trúc hoàn chỉnh của Đại Lương tự ở phía xa.
Mặt trước ngôi chùa bắt đầu tối dần, nhưng phía sau vẫn có ánh chiều tà chiếu rọi, lộ ra một vẻ đẹp tựa như kim quang vạn trượng, cực kỳ có Phật ý.
Một nam tử mặc quần áo màu xám nhìn quanh thăm dò một lát, hỏi người bên cạnh.
"Ài, huynh trưởng, ngươi nói thử xem Đại Lương tự rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta cũng muốn biết bọn họ đang làm cái gì đây?"
Người nói chuyện là một nam tử mặc quần áo vải thô đậm màu, sắc mặt gầy gò, trên mặt còn một nhúm ria mép nhỏ.
Bên cạnh còn có nam tử mặc võ phục màu lam, cũng ngắt lời nói một câu.
"Vừa rồi Đại Lương tự vốn dĩ rất bình thường, bỗng có rất nhiều hòa thượng đi ra mời khách hành hương rời đi, lại còn dùng Quốc tự Pháp lệnh chưa từng được sử dụng từ khi được ban thưởng nữa, mọi chuyện lộ ra vẻ cực kỳ vội vàng.”
Nam tử có bộ ria mép nhỏ suy nghĩ một lúc, đột nhiên sắc mặt biến đổi.
"Đàm huynh, có khi nào Trưởng công chúa xảy ra chuyện trong chùa rồi không?"
Nhưng nam tử mặc võ phục màu lam lập tức lắc đầu.
"Không đâu.
Lúc trước ta đã hỏi Lục gia, Lục gia nói hôm nay Trưởng công chúa đi tìm Tuệ Đồng đại sư nhưng đối phương vẫn còn tiếp khách.
Vì vậy người đã sớm trở lại Đồng Thu phủ biệt viện rồi.
Những chuyện xảy ra trong chùa có lẽ không liên quan đến Trưởng công chúa."
"Ừ, đợi trời tối vào xem thử đi!"
Cả ba lại trở nên trầm mặc, nhìn ánh chiều tà dần dần lặn xuống, bóng đêm cũng dần dần nồng đậm hơn.
"Huynh trưởng, Đàm đại ca, ta nghe nói Đại Lương tự thật sự có cao tăng có thể đánh yêu trừ quỷ.
Còn nói Tuệ Đồng đại sư đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn tuấn tú như một tiểu sinh vừa qua tuổi hai mươi.
Chuyện này không có vấn đề gì chứ?"
"Khà khà, Thang tiểu đệ nói đúng, nhưng cũng không cần quá lo lắng.
Lục gia đã nói rồi, cao tăng hàng yêu trừ quỷ đều dựa vào Phật pháp.
Nhưng Phật pháp này không quá hiệu quả đối với những người khí huyết tràn đầy như chúng ta.
Rốt cuộc vẫn là võ công dùng được, thân pháp khinh công của ba người chúng ta đủ để chúng ta rời đi trước khi các hòa thượng kia kịp phản ứng."
"Ừ ừ, ta chẳng tin cái gì nhưng vẫn rất tự tin vào khinh công của mình."
Rốt cuộc, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.
Chỉ là với ba người mà nói, trời đêm nay không đẹp cho lắm, bởi vì những ngôi sao trên trời còn sáng chói hơn trước rất nhiều.
Khi những vì sao chiếu xuống, mọi người đều cảm thấy cảnh vật xung quanh còn rõ hơn lúc hoàng hôn một chút, nhưng bây giờ bọn họ cũng không cần quan tâm nhiều như vậy, chẳng thể nào ngồi đợi đêm nay có mây được.
"Chúng ta đi, nhớ nhẹ chân một chút!"
"Ừ!"
Ba người đi ra từ chỗ ẩn thân, điểm ngón chân trên mặt đất rồi nhảy tung tới bên ngoài tường viện của Đại Lương tự.
Tuy nhiên, nơi bọn họ đứng không phải là cửa chính mà chỉ là một góc tường.
Nhìn tấm mộc bài trầm hương được dựng trước Đại Lương tự ở phía xa, kim bài ngự tứ vẫn sáng rõ dưới ánh sao, bên cạnh tấm bảng gỗ cũng được tô điểm một chút vàng.
"Hòa thượng Đại Lương tự thật sự không sợ kim bài ngự tứ bị ăn trộm sao?"
"Kệ nó đi!"
Bọn họ thì thầm nói hai câu, cả người dán vào chân tường, tập trung tư tưởng lắng nghe xem có bất kỳ thanh âm nào không.
Sau đó, ba người khẽ gật đầu với nhau, cùng lúc nhảy qua đầu tường.
Giống như ba con chim én nhẹ nhàng bay lướt qua, sau đó mũi chân chạm đất, khinh công đề thăng động tác thân thể giúp bọn họ không phát ra một chút tiếng động nào.
Nơi này là quảng trường nhỏ ở ngoài điện Nộ Mục Minh Vương.
Ba người phóng tầm mắt nhìn về một mảng trống rỗng, ngoại trừ ánh đèn lóe lên trong điện, những tăng đường khác đều không hề có ánh sáng.
Tối nay, Đại Lương tự quá mức yên tĩnh, không có tiếng niệm kinh, cũng không ai đánh chuông gõ mõ.
Nhưng cả ba người đều là kẻ tài cao gan lớn, không cảm giác e ngại chút nào.
Hơn nữa, nơi này là Đại Lương tự, chắc chắn không thể có yêu ma quỷ quái tà dị rồi.
Dòng người đến Đại Lương tự quá nhiều nên để phân luồng, các nơi trong chùa đều có tường viện.
Làm như vậy có thể tránh được cảm giác tất cả mọi người bị nhét chung một chỗ, tuy rất dễ bị lạc nhưng bình thường vẫn có những tăng nhân đứng đợi ở các góc, tùy