Thấy biểu hiện rộng lượng của Hồng Vũ Đế như vậy, với tư cách là thần tử, Doãn Triệu Tiên tự nhiên cũng rất vui mừng.
Nếu đó là người khác, Hoàng đế có lệnh như vậy thì ai cũng phải ra gặp mặt Thánh thượng, nhưng bây giờ người đó lại là Kế Duyên.
Nói thật là trong lòng Doãn Triệu Tiên, nếu so sánh ý định chủ quan của Hoàng đế và ý định chủ quan của Kế Duyên, thì Kế tiên sinh vẫn quan trọng hơn một chút.
Nói thẳng ra thì Kế tiên sinh là người nào chứ? Thật ra, ngài ấy căn bản không cần quá để ý đến mặt mũi của Hoàng đế.
Nhưng Doãn Triệu Tiên tự thấy mình khá hiểu Kế Duyên.
Nếu gã dùng thân phận bằng hữu mời Kế Duyên đi gặp mặt Hồng Vũ Đế thì nhất định Kế Duyên sẽ đồng ý.
Nhưng vấn đề chính là bản thân Doãn Triệu Tiên không muốn làm như vậy.
Vì thế, sau khi cân nhắc do dự một chút, gã nói với Hồng Vũ Đế.
"Hiếm khi bệ hạ lại nguyện ý gặp một thứ dân.
Đây tất nhiên là niềm vinh hạnh của bằng hữu Doãn mỗ, thần cũng cảm nhận được khí độ của bệ hạ, nhưng...!Kế tiên sinh quả thực rất cổ quái.
Nếu không thì thế này đi, lát nữa thần sẽ đi dạy cho hắn một chút lễ nghi cơ bản, dù sao cũng không thể bỏ qua phép lễ độ được; miễn cho hắn thật sự xông tới trước Thánh giá..."
Hồng Vũ Đế nghe xong lại càng thấy tò mò.
Doãn tướng làm sao vậy, chẳng lẽ người bạn kia của gã không thể ra gặp người khác ư?
Nếu là người khác, Hồng Vũ Đế Dương Hạo có thể sẽ cảm thấy gã đang đố kị người tài, sợ bạn mình đoạt mất danh tiếng của bản thân, thậm chí cũng có thể người bạn kia không phải là người tốt.
Nhưng trước mặt y lại là Doãn Triệu Tiên, vậy thì tuyệt đối không thể có khả năng này rồi.
Thật ra Hồng Vũ Đế có một bí mật nho nhỏ chưa từng nói với người khác, ngay cả với Hoàng hậu hay là một phi tử cực kỳ thân thiết như Đức phi.
Đó là trước khi đăng cơ, y có hai giấc mộng.
Giấc mơ đầu tiên là gặp được phụ thân, Tiên hoàng Nguyên Đức Đế.
Giấc mơ này khá đơn giản.
Lúc ấy, Nguyên Đức Đế vừa mới mất, y nằm mơ trước khi phát tang.
Khi đó, cả ngày Dương Hạo phần lớn đều ở trong trạng thái phấn khích, có một vài thời điểm y sẽ thấy rất bi thương.
Mà lúc đó y đau khổ cũng không hẳn vì phụ thân mình, mà đa phần là do cái chết của ân sư mà ra.
Nội dung giấc mộng ấy là Dương Hạo đang ngủ trên giường, sau đó bị một người đánh thức, mà lúc y tỉnh lại chợt thấy phụ thân mình ngồi bên cạnh.
Mặc dù y có chút khó hiểu vì phụ thân đã chết rồi, nhưng người thực sự đang ngồi trong phòng nhìn mình ngủ.
Chuyện này làm cho Dương Hạo có chút sợ hãi, còn muốn xuống giường hỏi thăm.
Chỉ là thái độ của Nguyên Đức Đế lại lộ ra chút hòa ái đến khó tin, rất khác với ấn tượng trong quá khứ.
Phụ thân chỉ nói đơn giản hai câu rồi nói muốn rời đi, và người sẽ đi tới một nơi rất xa.
Người dặn y phải chiếu cố Đại Trinh thật tốt, gặp chuyện khó khăn thì phải hỏi Doãn Triệu Tiên và còn nhắc y không được quên những lời đã nói bên giường bệnh.
Đợi Nguyên Đức Đế đi khỏi, Dương Hạo mới bước xuống giường.
Lúc này trời vừa tảng sáng, y dần nhớ lại lời trăn trối khi Nguyên Đức Đế hấp hối.
Khi đó, phụ thân đã dặn y không được để Doãn Triệu Tiên bị gian thần làm hại.
Trong giấc mộng thứ hai, y mơ về ngày mình còn nhỏ.
Sau khi rời Hoằng Văn Quán, Dương Hạo bái Thiếu Sư Lý Mục Sư làm ân sư.
Từ đó, y đã có một người quan tâm tới chu toàn, lại còn nhìn xa trông rộng nữa.
Hôm đó, trong thư phòng của Lý Mục Sư, Dương Hạo chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi đang đọc sách.
Lý Mục Thư ở bên cạnh nhắm mắt lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ chỉ ra những điểm quan trọng trong sách, một tay vẫn vỗ lên chồng thư tịch nằm trên góc bàn của Dương Hạo.
Khi đọc đến đoạn nếu làm quân vương thì nên làm như thế nào, Lý Mục Thư đang nhắm mắt đột nhiên nói chen vào, áp sát lại gần Dương Hạo.
"Điện hạ, tuổi của ta đã lớn, một ngày nào đó sẽ bỏ ngài mà đi.
Ta không chết vì những chuyện lục đục, minh thương ám tiễn, thì cũng chết vì tuổi già ốm đau.
Nhưng con đường của điện hạ còn rất dài.
Trong tương lai, ngài chắc chắn sẽ đăng cơ làm hoàng đế, tay cầm đại bảo!"
"Lão sư, ta cũng cảm thấy mình có thể làm Hoàng đế, luôn cảm thấy như vậy!"
Dương Hạo cười cười trả lời lão sư.
Điều kỳ lạ trong giấc mơ là Dương Hạo suýt chút nữa đã quên mất việc trở thành hoàng đế, chỉ coi như là thời niên thiếu trước đây.
Nhưng cho dù như vậy, y vẫn có linh cảm mạnh mẽ rằng mình sẽ lên ngôi.
Lý Mục Thư khẽ gật đầu, dời bàn tay phải nãy giờ đặt trên chồng sách ra.
"Điện hạ, tác giả của những cuốn sách này chính là đại tài đại hiền chưa từng có từ khi Đại Trinh lập quốc đến nay.
Sau này điện hạ đăng cơ, tuy ta có thể không thấy được cảnh ấy, nhưng nhất định phải để người này đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy.
Người này trung tâm vì nước, cũng vì vạn dân trong thiên hạ, một thân Hạo nhiên khí xán lạn, quỷ thần cũng phải khâm phục!"
Lý Mục Thư đẩy chồng sách đến trước mặt thiếu niên Dương Hạo, đó là mấy cuốn như "Quần Điểu Luận", "Vị Tri Nghĩa".
"Người đọc mấy quyển này thật kỹ, sau này cũng phải xem nhiều hơn nữa.
Ta phải đi về rồi!"
"Ta đã biết, lão sư!"
Thiếu niên Dương Hạo gật đầu đồng ý.
Khi vừa mở sách ra, bỗng nhiên "linh quang" chợt lóe, y nhớ ra mình đang ở trong thư phòng của lão sư mà, vậy lão sư đi về đâu?
Lúc ngẩng đầu, y thấy ngoài cửa thư phòng có chút mông lung.
Lão sư chắp tay với một bóng đen đang đứng ở đó, rồi mới rời đi.
Sau đó, Dương Hạo tỉnh lại.
Giấc mộng này...!dù đã tỉnh giấc nhưng y vẫn có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết, nhớ rất kỹ càng, rất có thể đây chính là một lần báo mộng của ân sư sau khi qua đời.
Cả hai giấc mơ này đều làm cho Dương Hạo - người vốn đã xem trọng Doãn Triệu Tiên - lại càng quan tâm đến Doãn gia nhiều hơn nữa.
Vì vậy, dù Doãn Triệu Tiên cũng biết đương kim thánh thượng rất tin tưởng mình, nhưng trên thực tế Dương Hạo còn tín nhiệm gã nhiều hơn cả bản thân Doãn Triệu Tiên có thể nghĩ tới.
Ngoài phòng khách, Doãn Thanh đưa Thường Bình công chúa đi dọc theo hành lang tới hoa viên.
Từ trước đến nay, Doãn Thanh luôn biết cách ăn nói.
Cho dù là công chúa ở trước mặt y, cho dù Hoàng đế có dụng ý đặc biệt thì Doãn Thanh cũng không quá lo lắng.
"Công chúa điện hạ.
Chúng ta đã đi vòng qua hành lang, ngắm cảnh sắc ở hai hoa viên, sau đó là tới phòng bếp.
Doãn phủ của ta không so được với hoàng cung, tùy tiện đi dạo một chút cũng chẳng có nhiều thứ để xem.
Giờ chúng ta trở về thôi, kẻo Thánh thượng và cha ta trách tội ta!"
Thường Bình công chúa nhìn Doãn Thanh.
"Doãn thị lang không thích đi dạo với ta sao?"
Doãn Thanh vội vàng giải thích.
"Tất nhiên không phải rồi.
Chỉ là ý của Thánh thượng và cha ta hơn phân nửa là để cho chúng ta ở cùng một chỗ.
Bây giờ bên ngoài rét buốt như vậy mà mẹ ta cũng nghĩ ra