Bạch Tề do dự một chút, cuối cùng vẫn không đuổi theo.
Y cúi đầu nhìn Hồ Vân, lão Quy và Đại Thanh Ngư ở bên mạn thuyền.
Y im lặng không nói, tiếp tục ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhíu mày trầm tư.
Khoảng mấy hơi thở sau, bầu trời lại trở nên quang đãng, không còn thấy gì nữa.
Ít nhất là dân chúng trong Xuân Huệ phủ không thấy gì, ngay cả Bạch Tề cũng chỉ có thể nhìn thấy chân trời sáng rọi ở nơi phương xa.
Trên bầu trời, Kế Duyên đạp lên phi kiếm, cấp tốc bay đi.
Chẳng qua hắn không nghĩ tới việc bay lên trước chặn đầu, giống như khi ai đó vội vàng mà ngươi chặn trước đầu xe vậy.
Vì vậy, Kế Duyên có ý định dần dần tiếp cận bọn họ.
Độ cao của vầng sáng trên bầu trời xa hơn tưởng tượng một chút, nhưng độn quang của Kế Duyên cũng rất nhanh, tạo thành một quỹ tích hình vòng cung đi lên, tiếp xúc gần hơn với ánh hào quang trên bầu trời.
Khi đến khoảng cách phù hợp, Kế Duyên đã có thể cảm nhận được tiên linh khí trong vầng sáng, quả nhiên là do một đám tiên tu tạo nên.
Ở bên trong vầng hào quang, sáu đạo ánh sáng đi đầu là chói mắt nhất.
Mà sáu vầng sáng này chiếu rọi cả bầu trời, dường như triển khai đạo uẩn bao phủ một mảng không gian ở sau lưng, khiến cho tốc độ của vầng sáng sau lưng cũng phải tăng lên để có thể bắt kịp.
Sáu vầng hào quang này thật ra là sáu vị tiên tu đang đạp lên ráng ngũ sắc, thoạt nhìn có nam có nữ ở các độ tuổi khác nhau.
Cùng lúc đó, trong lòng vị lão giả ở chính giữa khẽ động.
Lão cúi đầu nhìn nghiêng ra phía sau.
Một khắc tiếp theo, năm người còn lại cũng lần lượt quay đầu nhìn về hướng đó.
Mặc dù tạm thời không nhìn thấy gì và thậm chí đôi khi còn bị che mắt bởi một đám mây mờ mịt, nhưng bọn họ rõ ràng đã cảm nhận được một cỗ duệ ý nhàn nhạt đang đến gần.
Xoạt...!
Một đạo kiếm quang phá mây bay tới, tuy rằng còn rất xa xôi, nhưng đã nhanh chóng tiếp cận đúng vị trí của sáu người này.
“Kiếm quang thật nhanh, nơi đây có tiên phủ tông môn hay vị tiên tu lợi hại nào sao?”
Vầng sáng vẫn không dừng lại.
Ông lão ở giữa mở lời, hỏi thăm mọi người xung quanh.
Nghe nghi hoặc của lão, một nữ tử bên cạnh cũng suy nghĩ một lát rồi nói.
“Nơi đây là một nước nhỏ phía nam Vân Châu.
Nhưng nếu nói về tiên phủ tông môn thì quả thực có một nơi như vậy, hình như cũng ở gần đây, tên là...!Ngọc Hoài Sơn?”
“Ngọc Hoài Sơn dường như không nổi tiếng về dùng kiếm nhỉ?”
“Dù vậy, trong tông môn có kiếm tu lợi hại cũng không quá kỳ quái.”
Một ông lão khác cũng ngẫm nghĩ một lúc.
“Theo ta được biết, Ngọc Hoài Sơn cũng không phải tiên phủ có cơ cấu như tông môn.
Ở đó không có những người thống lĩnh đứng ra làm chưởng giáo, xem như tất cả đều cùng nhau phát triển, thế nên việc có một vị kiếm tu nào đó cũng là hợp lý.”
“Các vị yên tâm chớ vội, người kia đến rồi.”
Lời này vừa dứt, sáu người đều an tĩnh lại.
Tốc độ phi độn của vầng sáng vẫn không giảm chút nào, chỉ là các tiên tu đang phi hành khác cũng bắt đầu phát hiện ra kiếm quang của Kế Duyên.
Giờ phút này, Kế Duyên cũng đã nhìn kỹ hơn.
Khắp nơi đều là những ráng mây ngũ sắc chói lọi kéo dài đến tận chân trời, nhưng thực ra có thể phân ra nhiều loại sắc thái.
Sau khi hắn đuổi kịp, tiên kiếm cũng được thu lại.
Nhích chân đạp bước lên một đám mây, hắn bình tĩnh tiếp cận đám người kia.
Những vầng sáng chung quanh không ngăn cản Kế Duyên, chỉ là ai cũng tò mò nhìn vị khách áo trắng đang đạp mây bay đến lúc này.
Rất nhiều người đều nhìn thật kỹ xem như thế nào, rồi chợt nhận ra không thể dò xét được bất kỳ luồng khí nào đến từ người này.
Mọi người lập tức phát hiện ra, người vừa đến có tu vi cực cao.
Đây là lần đầu tiên trong đời Kế Duyên nhìn thấy nhiều tiên tu như vậy, hơn nữa bọn họ còn có thể cùng nhau thi triển Phi cử thuật bay trên bầu trời.
Có vị tiên tu lộ vẻ hiếu kỳ, có người thì nghiêm túc, có người tỏ vẻ lạnh nhạt hoặc dứt khoát bỏ qua.
Rất nhiều người không phải đang đạp lên mây hay cưỡi gió, mà là giẫm chân lên quầng sáng của một đồ vật nào đó, giống như một ráng mây ngũ sắc, chẳng trách nơi này sáng lạn chói mắt như vậy.
Kế Duyên cưỡi một đám mây trắng, đứng cách sáu người kia khoảng bốn, năm trượng.
Cả sáu người đều đang nhìn Kế Duyên.
Vị lão giả ở chính giữa bước lên một bước, bắt chuyện trước.
“Xin hỏi đạo hữu là người phương nào? Chúng ta là tu sĩ Tiên Hà đảo, đang có chuyện quan trọng cần gấp rút lên đường, nếu quấy nhiễu đến quý nhân thì mong được bỏ qua.”
Lưu quang tràn ngập, đủ màu đủ sắc, hèn gì được gọi là Tiên Hà đảo.
Trong đầu Kế Duyên chợt nảy ra suy nghĩ này.
Sau đó, hắn đứng trên mây khẽ chắp tay.
Mặc dù đối phương không làm động tác hành lễ nhưng đây dường như đã trở thành phản xạ có điều kiện của Kế Duyên rồi.
“Chào các vị đạo hữu Tiên Hà Đảo.
Kẻ hèn họ Kế, cũng không thuộc tiên môn nào.
Kế mỗ chỉ là người địa phương đang uống trà ở dưới kia thì nhìn thấy mây ngũ sắc đầy trời, thế nên đặc biệt đến đây xem có chuyện gì xảy ra không.
Nếu thuận tiện, các vị có thể nói cho Kế mỗ nghe một chút không?”
Cách nói “người địa phương” này đoán chừng cũng chỉ là lời giải thích của Kế Duyên, nhưng mấy vị tu sĩ Tiên Hà Đảo lại không chú ý đến chi tiết này.
Thấy tu vi của Kế Duyên khó lường, cử chỉ nho nhã lễ độ, một nữ tử ở bên cạnh cũng hành lễ, sau đó nói.
“Có một chi mạch của Tiên Hà Đảo của chúng ta gặp được địa mạch có sát khí đổ xuống.
Lúc người của chúng ta nghĩ cách phong cấm đã kéo tới rất nhiều yêu ma tà ác.
Giờ đây, hai bên vẫn còn đang đánh nhau.
Vì thế, chúng ta mới gấp rút đi tới đó tiếp viện.”
“Có xa lắm không?”
Kế Duyên dường như vô thức hỏi một câu như vậy.
Các tu sĩ Tiên Hà Đảo liên tục nhìn hắn mất lần.
Tuy lực pháp thần quang không hiện nhưng dựa vào phần khí tượng thanh tĩnh và hài hòa quanh người hắn cũng đã nói rõ, Kế Duyên là một vị chính tu.
“Khoảng cách có lẽ còn mười mấy vạn dặm đường, cũng không quá gần.”
Kế Duyên do dự một chút, nhìn xuống Xuân Huệ phủ và Xuân Mộc giang.
Sau đó, trong lòng hắn hạ quyết tâm, bất luận đây là cảm giác sứ mệnh của bản thân hay là do lòng hiếu kỳ thì cơ hội này cũng không phải lúc nào cũng có.
Vì vậy, hắn nói với mấy tu sĩ trước mặt.
“Các vị đạo hữu tiên tu phong cấm địa mạch sát khí lại bị yêu ma thừa cơ làm loạn, nếu không chê thì có thể để Kế mỗ đi cùng hay chăng? Dù sao cũng thêm được chút sức mọn!”
Cơn cuồng phong thổi qua vì đám người di chuyển quá vội vàng vẫn đang kéo theo vầng hào quang xung quanh.
Sáu vị tu sĩ Tiên Hà Đảo nhìn nhau, cũng có người dò xét Kế Duyên, hơn nữa ánh mắt còn đang đánh giá thân kiếm có mười phần linh tính ở sau lưng hắn.
Đây rõ ràng là một vị kiếm tu, hoặc là một đạo hữu tiên tu có thủ đoạn của kiếm tu, mà thủ đoạn đó lại không tầm thường chút nào.
Dù sao đi nữa, có tiên kiếm làm chỗ dựa nên sức sát phạt của vị tiên tu này cũng sẽ rất mạnh.
Tuy các tu sĩ Tiên Hà Đảo tự nhận rằng thực lực của những người tham gia chuyến này cũng đủ rồi, nhưng nếu vị đạo hữu kia đã đưa ra thiện ý như vậy, thì sau đó cũng nên có một mối thiện duyên.
Vì thế, ông lão ở chính giữa cũng đáp lễ nói.
“Nếu đạo hữu đã có ý tốt này, vậy thì cùng chúng ta tiến về phía trước nhé!”
Năm vị tu sĩ Tiên Hà Đảo còn lại cùng nhau hành lễ, tỏ ý cảm ơn.
Một người trong đó cũng mặc trang phục nho sĩ giống như Kế Duyên lúc này mới nói chuyện.
“Như